Người Theo Đuổi Ánh Sáng

Chương 69: Hoàn chính văn

Từ nhà không có chuyến bay thẳng đến đó, trời còn chưa sáng Hứa Húc đã rời giường, ngồi tàu cao tốc khoang hạng nhất về lại Giang thành, từ Giang thành đáp máy bay đi về phía thành phố nhỏ ở phía tây Nam Sơn.

Cuối tháng mười, đã qua mua du lịch, không nhiều hành khách, hàng ghế này của Hứa Húc chỉ có một mình cô ngồi. Sau khi máy bay cất cánh ổn định vị trí, ghế trống bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống.

Hứa Húc quay đầu, ngây người sững sờ: “Sao anh lại ở đây?”

Trình Phóng thắt chặt dây an toàn, cười cười: “Giống em?”

“Anh đi tìm Đông Thanh?”

Trình Phóng nói: “Thuận tiện đón Mạc Vĩ trở về.”

Hứa Húc kinh ngạc: “Mạc Vĩ ở cùng với Đông Thanh?”

Trình Phóng ừ một tiếng: “Trước đó lão Tam sợ anh ta xảy ra chuyện, cho nên giấu anh ta đi, anh cũng là hôm qua liên lạc được mới biết.”

“Á!” Hứa Húc như có điều gì suy nghĩ, thì ra người này cũng rất biết che giấu nha, lúc trước khi Mạc Vĩ biến mất, cô có hỏi qua anh, nhưng anh hoàn toàn không lộ ra chút nào có vẻ như là liên quan đến mình.

Trình Phóng lườm cô một chút, nói: “Trước đây là anh hiểu lầm lão Tam, chỉ biết chăm chăm truyền tin xấu cho em, anh muốn nói với em một tiếng xin lỗi.”

Hứa Húc lơ đễnh nói: “Không cần đâu, mặc dù tôi không thể nào phủ nhận chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cảm nhận của anh, nhưng dù chuyện gì xảy ra thì cũng không thay đổi được tình cảm của tôi dành cho anh ấy, cho dù anh ấy thật sự không phải Bách Đông Thanh của trước đây đi chăng nữa, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc bỏ rơi anh ấy. Cho nên tôi không cần lời xin lỗi này của anh.”

Trình Phóng có chút túng quẫn cười cười: “Em ngồi trước mặt bạn trai cũ là anh đây khoe ân ái như vậy, không cảm thấy có chút tàn nhẫn à?”

Hứa Húc quay đầu nhìn anh ta, cười không nói gì.

Trình Phóng tiếp tục nói: “Nói thế nào nhỉ? Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mà cũng không thể không làm, trước đây anh đúng là bị cảm giác không cam lòng làm u mê đầu óc. Chỉ có cố gắng tưởng tượng cậu ấy thành một người đê tiện dối trà rồi lạnh lùng hám danh hám lợi, tự an ủi mình rằng em là bị cậu ấy lừa gạt cho nên mới quên anh, lại càng không muốn thừa nhận rằng so với anh cậu ấy càng xứng đáng với tình cảm của em hơn, hoặc là nói rằng không muốn đối mặt với sự thất bại trong tình cảm từ chính bản thân mình!”

Hứa Húc có chút khó tin cười nói: “Anh vẫn hiếu thắng như trước đây vậy! Thua một cuộc thi thì còn phải dày vò chính mình phân cao thấp mấy ngày. Nhưng tình cảm không phải là một cuộc thi, cho nên không có người thắng kẻ thua. Tôi rất cảm ơn anh vì đã ở bên tôi trong hai năm đại học, cho tới bây giờ tôi vẫn không hề hối hận hay muốn quên đi, nhưng con người vẫn phải tiến về phía trước, anh rời đi, tôi đương nhiên sẽ gặp được người khác đồng hành cùng tôi, chỉ là người này vừa khéo là Bách Đông Thanh bạn cùng phòng của anh thôi. Trong hành trình tiếp theo, tôi và anh ấy đã cùng nhau trải nghiệm, cùng nhau ngắm nhìn những khung cảnh khác nhau, anh ấy dần dần trở thành người bạn đồng hành duy nhất và không thể thay thế của tôi.” Cô dừng lại rồi nói tiếp, “Tôi không biết những năm kia anh đã phải trải qua những gì, mới có thể khiến anh nhớ mãi không quên quãng thời gian trước kia như vậy, nhưng tôi có thể cảm giác được thứ anh không thể quên không phải là tôi, mà là cuộc sống tốt đẹp trước đây, chỉ là vừa đúng lúc tôi là một nhân tố quan trọng trong cuộc sống tốt đẹp đó mà thôi.”

Trình Phóng cười khổ: “Có lẽ là vậy!” Trầm mặc trong chốc lát, lại đổi chủ đề, “Thế nhưng muốn anh chúc phúc cho hai người, anh vẫn không làm được. Dù sao lúc trước lão tam đã biết rõ tình hình của anh, lại còn lén lút ở bên cạnh em, ngẫm lại anh vẫn còn tức giận đấy.”

Hứa Húc cười khẽ một tiếng: “Quên đi thôi! Lời chúc phúc của bạn trai cũ không có cũng được!”

Trình Phóng quay đầu yên lặng nhìn cô một lát, lại nói: “Lần nãy lão tam vốn là tố cáo nặc danh, thế nhưng bởi vì bị lộ thông tin, bên phía truyền thông đã phong toả tin tức không cho phép công khai danh tính của người báo cáo, nhưng mà tin tức đã truyền đi trong giới hành pháp rồi. Cậu ấy và Lâm Khải Kiệt đã không còn tồn tại quan hệ uỷ thác, cho nên không tính là vi phạm quy tắc nghề nghiệp của luật sư, nhưng Hoa Thiên và Lâm thị có mối quan hệ hợp tác, cậu ấy lại là đối tác của Hoa Thiên, sau này còn có công ty nào dám hợp tác với Hoa Thiên nữa? Cho nên Hoa Thiên muốn tiếp tục phát triển mảng thương nghiệp và dân sự, chắc chắn sẽ phải hy sinh cậu ấy.”

Hứa Húc nhíu mày gật đầu: “Tôi cũng đã nghĩ tới điều này, trong giới làm ăn, có ai nhìn qua mà không nhận ra người nào làm cơ chứ, chuyện Đông Thanh tố cáo Lâm thị bị truyền đi, Hoa Thiên không muốn bị ảnh hưởng, lựa chọn duy nhất chỉ có thể là sa thải anh ấy rồi phủi sạch quan hệ.”

Trình Phóng nói: “Cậu ấy chỉ vừa thăng chức làm đối tác, nói thật, anh cảm thấy rất đáng tiếc, sau này con đường nghề nghiệp sợ rằng cũng sẽ ít nhiều chịu ảnh hưởng.”

Hứa Húc thở dài, bâng quơ nói: “Lúc anh ấy quyết định làm chuyện này, chắc chắn đã nghĩ tới hậu quả như vậy. Đã nghĩ được thì hẳn là cũng đã có dự định sắp xếp cho tương lai, tôi tin tưởng anh ấy.” Vừa nói vừa cười cười, “Cho dù công việc của anh ấy thật sự gãy ngang như vậy, thì còn có tôi đây!”

“Em?” Trình Phóng có chút hoài nghi dò xét cô từ trên xuống dưới một chút, “Dựa vào tiền lương sáu ngàn một tháng của em à?”

Hứa Húc liếc mắt: “Có phải anh còn chưa biết hay không vậy, tôi chính là phú nhị đại có gia nghiệp thừa kế đấy nhé!”

Trình Phóng bật cười: “Cho dù là vậy, nhưng em cảm thấy lão tam là dạng đàn ông sẽ dựa vào phụ nữ dựa vào cha vợ à?”

Hứa Húc nói: “Anh ấy dĩ nhiên không phải, tôi chỉ muốn để anh ấy biết, anh ấy muốn làm gì thì cứ mạnh dạn mà làm, cho dù thất bại cũng không cần phải sợ, bởi vì anh ấy không chỉ có một mình, còn có tôi.”

Chính là bởi vì không muốn mang tiếng ăn bám gia đình cô, những năm này Bách Đông Thanh mới liều mạng làm việc như vậy, cố gắng tạo dựng thành tích trong lĩnh vực của mình, từ trước đến giờ anh không nói, nhưng lòng tự trọng của anh cao bao nhiêu, cô đều biết cả.

Trình Phóng nghe lời cô nói xong, kéo bịt mắt đeo lên, dựa vào thành ghế: “Được rồi, anh chỉ là người qua đường Giáp vẫn không nên nghe em khoe ân ái để rước bực vào người thì hơn.”

Hứa Húc nghiêng người nhìn anh ta một chút, lắc đầu bật cười, ghé vào bên cạnh cửa sổ nhìn ra những tầng mây phía bên ngoài.

Chỉ mấy tiếng đồng hồ nữa thôi, là có thể nhìn thấy Bách Đông Thanh. Rõ ràng là xa nhau còn chưa được một tháng, vậy mà cứ như là đã trải qua một thế kỷ dài dằng dặc, đến mức bây giờ trong lòng cô tràn đầy mong đợi, có chút hưng phấn cùng kích động không thể hiểu nổi, giống như là đang đi gặp người yêu xa cách lâu ngày của những cặp đôi đang yêu đương nồng nhiệt vậy.

Thật ra nghĩ kỹ lại, hai người dù gì cũng đã sống chung một mái nhà bốn năm, chung giường chung gối đã ba năm, nói là lão phu thê thì không đủ, nhưng tỉnh cảm đối với anh càng ngày càng sâu đậm một cách kỳ diệu, quả thực là đã đi quá giới hạn so với những lý luận mà các chuyên gia tình yêu đưa ra.

Hai tiếng đồng hồ sau, máy bay hạ cánh đúng giờ.

Từ sân bay đến thôn nhỏ gọi là thôn Hồng Khê kia, trước tiên phải ngồi xe đi đến huyện thành, sau đó từ huyện thành mới chuyển xe đi tiếp, xoay vòng ít nhất cũng phải bốn tiếng đồng hồ. Hứa Húc và Trình Phóng đều là người thành phố sợ phiền phức, dứt khoát bao một chiếc xe taxi ở sân bay với mức giá cao, đi thẳng đến nơi.

Dù là như vậy, lúc đến thôn, cũng đã là chạng vạng tối khói bếp lượn lờ rồi.

Xe taxi dừng ở con đường nhỏ trong thôn kế bên bờ sông, đối diện là ngôi trường tiểu học nông thôn ngói đen tường trắng. Hôm nay là cuối tuần, trường học không có học sinh đi học, chỉ có vài người đang bận rộn trên một cây cầu còn dang dở phía trên sông.

Từ cửa sổ xe taxi Hứa Húc có thể nhìn thấy bên ngoài, liếc mắt là có thể thấy được Bách Đông Thanh lẫn trong đám người, anh đang cùng một người đàn ông mặc quần áo công nhân đãi cát, tay áo xăn lên rất cao, lộ ra cánh tay bị phơi nắng đến rám đen, gương mặt vốn trắng nõn cũng nhiều thêm vài phần rám nắng, mồ hôi trên trái sáng lấp lánh dưới ánh chiều tà.

Cảm nhận được trên đường có xe dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn qua. Nhìn thấy một người phụ nữ từ trong xe bước xuống chạy về phía anh, nhanh chóng đặt đồ vật trong tay xuống, chạy đến ven đường nghênh đón cô.

Sau khi đứng vững thì lại cười ngây ngô, hai tay cọ xát trên quần áo cho đợ bẩn, rồi mới giang rộng hai cánh tay ôm cô vào trong ngực.

Anh ôm rất chặt, dường như là muốn khảm cả người Hứa Húc vào thân thể mình. Mặc dù lúc chuẩn bị đi cô đã nhắn tin qua, nhưng vừa nãy khoảnh khắc nhìn thấy cô bước xuống chiếc xe taxi, vẫn có cảm giác như là đang nằm mơ vậy.

Cho đến khi bên cạnh vang lên tiếng hắng giọng ho khan, Bách Đông Thanh mới đỏ mặt lưu luyến không thôi buông cô ra, nhưng vẫn ôm lấy khuôn mặt Hứa Húc, hai mắt sáng rực mà nhìn cô.

Hứa Húc bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm cảm thấy ngượng ngùng, cười hỏi: “Có nhớ em không?”

Bách Đông Thanh dùng sức gật đầu: “Nhớ! Nhớ vô cùng!”

“Em cũng vậy.”

Lúc này Trình Phóng đã bước lên phía trước, đánh nhẹ một quyền lên bả vai anh: “Lão tam!”

Bách Đông Thanh vẫn không thay đổi sắc mặt liếc nhìn anh ta.

Trình Phóng gãi gãi mũi: “Chuyện kia … Thật xin lỗi, trước đây là tớ hiểu lầm cậu!”

Bách Đông Thanh lơ đễnh cười cười, không nói gì.

Trình Phóng hắng giọng một tiếng: “Cậu có thể nói một câu có được không? Thật không biết xấu hổ à?”

Bách Đông Thanh nghiêng người nhìn anh ta một chút: “Nói cái gì? Nói cậu cả ngày chỉ nghĩ cách nạy góc tường nhà tôi, vậy mà vẫn còn muốn tôi nói không có việc gì à?”

Hứa Húc bật cười trước sự cố gắng giữ vững lập trường của anh.

Trình Phóng cười một tiếng, nghiêng đầu dò xét anh: “Lão tam, cậu thật sự đã thay đổi rồi!”

Bách Đông Thanh xụ mặt, gằn từng chữ: “Trước đây đúng là tôi có lỗi với cậu trước, nhưng nếu cậu vẫn không từ bỏ ý định theo đuổi bạn gái của tôi, tôi sẽ không ngồi yên đâu.”

Đang lúc Trình Phóng có chút lúng túng cân nhắc, khoé miệng Bách Đông Thanh đột nhiên có hơi cong lên, buông tay khỏi người Hứa Húc vươn tay về phía anh ta: “Nhưng nếu như cậu đã dập tắt ý định, thì vĩnh viễn sẽ là anh em tốt của tôi, bây giờ chúng ta sẽ bắt tay làm hoà.”

Trình Phóng tươi cười, đưa tay nắm chặt tay anh: “Phụ nữ như quần áo, anh em như tay chân. Yên tâm đi, tớ sẽ không vì một bộ quần áo mà chặt mất tay chân đâu.”

Hứa Húc cười lạnh ha ha hai tiếng.

Bách Đông Thanh cười liếc nhìn cô một cái, nói: “Hứa Húc không phải quần áo, cô ấy là tâm can của tớ.”

Trình Phóng làm động tác nôn mửa: “Cậu có tim có phổi hay không vậy! Tớ đi tìm Mạc Vĩ đây!”

Hứa Húc cười to.

Bách Đông Thanh nắm tay cô đi ngược lại, giới thiệu với những người đang đứng trên cầu: “Bạn gái tôi, Hứa Húc.”

Hứa Húc tươi cười chào hỏi mọi người, lại nhìn về phía người đàn ông không quá giống những người khác nói: “Thầy Lục, đã lâu không gặp.”

Vị này là thầy giáo Lục tên đầy đủ là Lục Viễn, là giáo viên tình nguyên đến ngôi trường tiểu học nơi thôn làng vùng núi này, năm trước lúc cô đi theo Bách Đông Thanh tới đây có gặp ông một lần, lúc chỉ còn cảm thán một người đàn ông trưởng thành chờ đợi ở vùng núi sáu bảy năm thì thật khó khăn, không ngờ hai năm nhanh chóng trôi qua, người đó vẫn còn ở nơi này.

Lục Viễn cười cười: “Ngày nào Đông Thanh cũng nhắc tới cô, cuối cùng cũng đợi được đến khi cô tới rồi.”

Anh ta vừa dứt lời, một người phụ nữ từ căn nhà nhỏ đằng sau chạy đến sân thể dục, hướng về phía bên này kêu to: “Lục Viễn, cơm tối nấu xong rồi, anh bảo mọi người kết thúc công việc trở về ăn cơm đi!”

Lục Viễn quay đầu về phía người phụ nữ cười gật đầu, rồi quay sang đám người vỗ vỗ tay: “Được rồi, hôm nay tới đây thôi, mọi người đi ăn cơm đi!”

Hứa Húc ghé sát vào tai Bách Đông Thanh, tò mò hỏi: “Bạn gái của thầy Lục à?”

Bách Đông Thanh nhỏ giọng nói: “Hai người họ đã kết hôn rồi, là vợ!” Vừa nói vừa có chút trách móc nhìn cô, “Lúc chúng ta đến đây lần đầu tiên, thầy Lục vẫn còn độc thân đấy! Bây giờ người ta đã kết hôn, còn anh thì vẫn dậm chân tại chỗ.”

Hứa Húc cười tươi kéo tay anh: “Vậy chúng ta trở về thì kết hôn đi!”

Khoé miệng Bách Đông Thanh lập tức kéo đến mang tai, dùng sức gật đầu: “Ừ.”

Hai người đi theo đằng sau đoàn người đang nói cười rôm rả, hướng về phía ngôi nhà nhỏ khói bếp bay cao lượn lờ.

Cơn gió chiều hiu hiu thổi qua, cánh chim mỏi mệt trở về nhà, ánh tà dương lấp ló sau lưng, tiếng cười nói lan toả khắp thôn quê yên tĩnh, mọi thứ đều vừa phải.

- Hết Chương 69-

- HOÀN CHÍNH VĂN-