Người Tình Bí Ấn

Chương 12: 12 Không Còn Cơ Hội

Cố Tĩnh Đình uống thuốc xong, đặt ly xuống, trong mắt đã không còn chút buồn bã nào.

“Ba ơi, chúng ta cùng về Bắc Kinh đi.” Cô tự nói với chính mình, xem như là hôm qua bị chó cắn, qua hôm nay thôi, cô vẫn là Cố Tĩnh Đình.

Sau này cô sẽ không cho người khác cơ hội làm tổn thương mình nữa, tuyệt đối không!

Colombia, mấy ngày sau.

Đêm đã về khuya, dù Colombia ở Nam bán cầu, nhưng gió thổi qua cũng khiến người ta cảm thấy se se lạnh.

Trước mặt là một khu nhà cao cấp cực kì xa hoa chiếm diện tích hơn một nghìn mét vuông, trước tòa nhà màu trắng kiểu Mỹ là một hồ bơi rất lớn.

Trong bể bơi, có bóng người đang nhấp nhô, nương theo ánh đèn trong sân lờ mờ có thể nhìn thấy một người đàn ông to lớn tóc vàng ở trong nước.

Nhiều gã đàn ông mặc đồ đen xếp thành hai hàng hai bên hồ bơi, ai trong số họ cũng cao lớn và được trang bị vũ khí đầy đủ, súng đeo trước ngực, dưới ánh trăng lộ ra ánh sáng lạnh lẽo.

Khác biệt nhất trong số họ là cô gái đứng bên bờ hồ bơi...

Dưới bóng đêm, mái tóc dài màu hạt dẻ xõa trên vai.

Ánh mắt dõi theo người đàn ông đang lặn trong nước với nét mặt lạnh nhạt, thái độ không nóng không vội.

Giống như đang ngắm cảnh.

Chẳng mấy chốc, người đàn ông trong hồ bơi liền đứng lên, lúc ông ta bước ra khỏi mặt nước lập tức có người cầm khăn tắm quấn quanh eo cho ông ta.

Ông ta bước đến ngồi xuống ghế bên hồ bơi, bưng ly đồ uống đặt sẵn phía trên lên uống một ngụm.

Lúc này, ông ta chợt nhìn về phía cô gái bên cạnh, vẻ mặt có phần khinh thường: “Kỳ Lân Đường hết người rồi sao mà để một người phụ nữ đến giao dịch?”

Ông ta nói tiếng Tây Ban Nha, khi nói mấy câu này chẳng hể kiêng dè chút nào.

Người đàn ông này trông khoảng hơn năm mươi tuổi, dù lúc này chưa mặc quần áo nhưng vẫn vô cùng khí thế.

Nhất là câu nói kia, ông ta nói với giọng điệu xem thường.

Cố Tĩnh Đình đứng đó, hôm nay hôm nay cô mặc một bộ đồ đen bó sát người, bao chặt lấy dáng người nóng bỏng của cô, trong đêm tối nhìn vào càng tăng thêm vài phần quyến rũ, bớt đi vài phần mạnh mẽ.

Người không biết còn tưởng rằng đó là một cô chủ bình thường, chỉ có cô biết rõ mình không phải.

Vẻ mặt của cô rất bình tĩnh như thể chẳng hiểu những lời nói vừa rồi, chỉ nhìn Newgate uống hết ly nước.

Cô lạnh nhạt giơ tay lên, Tiểu Lâm đứng phía sau lập tức đưa tới một chiếc hộp.

Cô đặt chiếc hộp ở trước mặt Newgate, phát âm thành thạo bằng tiếng Tây Ban Nha: “Chú Newgate, đây là quà ba tôi tặng chú, trước khi đến đây không ngừng dặn dò tôi phải giao tận tay cho chú.”

Newgate hơi sửng sốt, lúc này mới lặng lẽ đánh giá Cố Tĩnh Đình một lần nữa, bắt gặp sự điềm tĩnh trong mắt đối phương, nghi ngờ trong lòng tăng vọt: “Cố Học Vũ là ba của cô?”

“Vâng.” Cố Tĩnh Đình nhướn môi lộ ra nụ cười nhạt, thái độ hào phóng lịch sự: “Ba tôi thường hay nhắc tới chú Gate, nói chú rất chiếu cố ông ấy.”

Sự coi thường trong mắt Newgate giảm đi ít nhiều.

Ông ta không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, nhưng vẫn cảm thấy kinh ngạc khi Cố Học Vũ giao Kỳ Lân Đường cho cô gái này.

Câu nói vừa rồi là cố ý thử Cố Tĩnh Đình.

Không ngờ đối phương không nóng không lạnh, ngược lại phong thái có phần giống với Cố Học Vũ, lâu nay hai nhà cũng xem như hợp tác vui vẻ.

Vừa nghĩ như thế, Newgate đột nhiên bật cười, mở hộp quà mà Cố Tĩnh Đình tặng ra, trong đó là một gốc cây làm bằng ngọc thật.

Ngọc bích thượng hạng được điêu khắc cẩn thận, tỉ mỉ đến nỗi có thể thấy rõ từng chiếc lá.

Dù lúc này ánh đèn không sáng lắm, nhưng có thể nhìn ra giá trị của gốc cây này.

Tuy rằng Newgate là người nước ngoài, nhưng ông ta có tìm hiểu và khá yêu thích văn hóa, ngọc của Trung Quốc, trong phòng làm việc cũng thường bày các vật phẩm làm bằng ngọc đủ loại kích cỡ.

Nhưng món quà ông ta nhận được này so với những vật phẩm kia chỉ có hơn chứ không kém.

Newgate gật đầu, đứng lên: “Nếu Kỳ Lân Đường đã có thành ý như vậy, tôi không hợp tác với các người thì cũng khó ăn nói.”

Cố Tĩnh Đình cười, sự việc thuận lợi hơn cô tưởng tượng: “Cảm ơn chú.”

Newgate cầm chai rượu trên bàn lên lại rót một ly đưa tới trước mặt Cố Tĩnh Đình: “Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!”

“Hợp tác vui vẻ!”

Cố Tĩnh Đình cười nhạt, cụng ly với ông ta.

Hai bên đều chẳng phát giác lúc này ở bên ngoài có rất nhiều bóng đen đang lặng lẽ đi về phía trung tâm của biệt thự..