Ngươi Tính Manh Chết Ta Sao?

Chương 1

Edit by: Rùa Rabu

* * *

Thời gian gần đây, nhiệt độ toàn cầu mỗi năm một tăng cao khiến cho vấn đề về hoàn cảnh sinh tồn của động vật ở hai cực trở thành đề tài nóng nhất.

Mà Kiểu Thất Tịch với tư cách là nghiên cứu sinh địa chất học sắp tốt nghiệp, may mắn được đi theo tiền bối đi đến cực Bắc làm nghiên cứu khoa học.

Nhưng khi Kiều Thất Tịch đang nỗ lực thích ứng ở bắc cực sinh hoạt cùng nghiên cứu khoa học thì thình lình xảy ra chuyện bất ngờ ngoài ý muốn, khiến cho kiếp sống nghiên cứu khoa học của cậu không thể không gián đoạn.

Lúc Kiểu Thất Tịch tỉnh lại, cậu phát hiện chính mình đang ở trong một trạm cứu hộ động vật hoang dã, xung quanh đều là các nhân viên làm việc người châu Âu, còn cậu lại trở thành một con gấu bắc cực, là đối tượng được mọi người chăm sóc cùng quan sát.

"..."

Kiều Thất Tịch vẻ mặt câm nín. Cậu cảm thấy bánh răng vận mệnh chuyển động thật quá mức nực cười.

Có lẽ đây là một giấc mộng, sau khi tỉnh mình sẽ trở về thế giới cũ. Kiểu Thất Tịch ban đầu là nghĩ như vậy, nhưng khi qua hai ngày thấy bản thân vẫn là một con gấu, cậu đã tiếp nhận sự thật rằng mình có thể sẽ không thể biến lại thành người được nữa rồi.

Tốt thôi, cho dù là một đầu gấu bắc cực, cũng cần phải theo đuổi cuộc sống, không thể bởi vì biến thành động vật liền đối với sinh hoạt mất đi tinh thần tích cực hướng về phía trước.

Sau khi nghĩ thông suốt, Kiều Thất Tịch bắt đầu lên tinh thần chú ý bản thân và tình huống xung quanh.

Cẩn thận quan sát một trận, cậu biết được nơi này là trạm cứu trợ hoang dã động vật nằm tại một hòn đảo nào đó trên vùng Bắc cực Greenland, mà bản thân là một con gấu bắc cực vì bị thương nên nhận được cứu trợ, năm nay chưa đầy hai tuổi. Nói chính xác thì vẫn là một con gấu bắc cực con chưa thể rời đi gấu mẹ một mình sinh hoạt.

Lúc con người phát hiện ra 'nó', xung quanh cũng không có dấu vết của những con gấu bắc cực khác. Vì vậy có thể suy đoán là con gấu này năm nay đã rời đi mẹ của nó.

Gấu bắc cực rời đi gấu mẹ quá sớm sẽ hạn chế khả năng sinh tồn nơi hoang dã, đặc biệt là khi hoàn cảnh vùng cực địa đang ngày càng trở nên ác liệt, dẫn đến tỷ lệ sống sót của gấu con rất thấp.

Cũng may, những năm gần đây các cơ quan bảo vệ động vật vùng cực địa ngày càng hoàn thiện. Mỗi năm họ đều cố gắng tận sức bảo vệ gấu bắc cực sơ sinh.

Tuy nói loài người can thiệp chu kỳ sinh thái tự nhiên của động vật hoang dã là điều không đúng. Nhưng là hiện tại số lượng gấu bắc cực càng ngày càng ít. Theo thống kê, trên thế giới chỉ còn lại gần hai mươi ngàn con gấu bắc cực, cho nên mọi người không có khả năng trơ mắt mà nhìn gấu bắc cực tuyệt chủng.

Là một trong những động vật ăn thịt trên cạn lớn nhất thế giới, con gấu trẻ tuổi cao lớn này, với một thân bộ lông trắng muốt, ngoài dự đoán lại rất được chào đón ở trạm cứu trợ. Mọi người thậm chí đặt tên cho nó là Alexander.

Kiều Thất Tịch: "..."

Không thể không nói cái tên này thật là ai ai cũng biết, quê một cục.

Có thể đi vào vùng cực địa tham gia nghiên cứu khoa học, chứng tỏ trình độ tiếng Anh của Kiều Thất Tịch không tồi, cho nên cậu có thể từ những cuộc tán gẫu của nhân viên làm việc biết được rất nhiều tin tức.

Tỷ như, hai ngày này trạm Cứu Trợ lại tiếp về một con gấu bắc cực bị thương, đang ở trong ICU cấp cứu, tựa hồ rất nguy kịch.

Điều này làm cho người ta không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ tỷ lệ thiệt hại gấu bắc cực cao như vậy sao?

Kỳ thật không cần hỏi, bản thân Kiều Thất Tịch cũng rõ ràng hiểu được, hoàn cảnh sinh tồn của gấu bắc cực xác thực không hề lạc quan.

Chờ sau khi thương lành, cậu sẽ phải trở lại vùng cực địa đầy tuyết trắng xóa, bắt đầu kiếm ăn, chỉ nghĩ thôi đã thấy lạnh rồi.

Trong khoảnh khắc ấy, không tiền đồ Kiều Thất Tịch cảm thấy, cả đời ở tại trạm Cứu Trợ dưỡng lão cũng khá tốt.

Nhưng mà đây là không có khả năng.

Chờ cậu khỏe mạnh rồi, trạm Cứu Trợ nhất định sẽ thả cậu ra, nhiều nhất là gắn một cái máy định vị gps, thuận tiện quan sát sinh hoạt sau đó của cậu mà thôi.

Gấu bắc cực không sợ lạnh, nhưng lại sợ nóng, cho nên nhân viên làm việc sắp xếp nơi ở cho Alexander, cũng chính là Kiều Thất Tịch, theo kiểu bán lộ thiên.

Còn rất rộng nhé.

Trước mắt chỉ có Kiều Thất Tich bản (thân) gấu sống ở đây.

Nếu là thuần khiết hoang dại gấu bắc cực, khẳng định mỗi ngày sẽ ở trên nền tuyết đi hai vòng hóng mát, nhưng Kiều Thất Tịch không phải nha. Cậu chỉ thích ở lỳ trong nhà, ăn no ngủ đã, lúc tỉnh thì dựa vào hòn đá xem tuyết bên ngoài. Tóm lại chính là không ra đi đi bộ.

Tuyết kia trông thật dày, chỉ nhìn thôi đã thấy cóng người.

Ai thích ra ngoài đi bộ thì đi đi, còn cậu là không rồi đó.

Chính là vì bộ dáng lười chảy thây của cậu mà dẫn tới nhân viên làm việc luôn cho rằng cậu còn không lành hẳn, ngược lại là cũng vui vẻ chăm sóc tiếp.

Suy cho cùng, trong lòng các vị người nước ngoài, bệnh tâm lý cũng là một loại bệnh rất nguy hiểm, cần được qua tâm!

Vậy thì có câu hỏi được đặt ra là, rốt cuộc Alexander đã chịu tổn thương tâm lý gì vậy?

Các nhân viên làm việc sôi nổi suy đoán. Có người cho rằng Alexander rầu rĩ không vui là bởi vì tuổi còn nhỏ lại thiếu hụt tình mẫu tử, cũng chính là đang nhớ mẹ. Có người lại nghĩ, chú gấu trẻ tuổi này rất thích náo nhiệt, khát vọng có đồng bạn chơi đùa!

Kiều Thất Tịch: "?"

Không, tui chỉ là muốn ở chỗ này ăn no chờ chết, chấm hết.

Có người nói, loại sinh hoạt đơn điệu này không cảm thấy nhàm chán sao?

Kiều Thất Tịch cười mà không nói. Cậu cảm thấy, người nghĩ như vậy khẳng định chưa trải qua vui sướng khi được là heo.

Không có áp lực trong học hành, công việc, cũng không có khoản vay nợ mua nhà cửa xe hơi, càng không có gánh nặng nối dõi tông đường, vui sướng.

Chỉ chớp mắt, ngày tháng vô ưu vô lự đi qua nửa tháng.

Ngày kiểm tra sức khỏe của Kiều Thất Tịch đã đến.

Xét thấy tính cách cậu dịu ngoan, đối với nhân viên làm việc tràn đầy thân thiện, vì vậy qua nửa tháng, mọi người đã tín nhiệm hoàn toàn cậu gấu trẻ tuổi tốt tính này.

Lúc nhân viên làm việc lại đây sắp xếp cho cậu làm kiểm tra sức khoẻ đã trực tiếp mở cửa ra, để cậu tự do đi lại ở bên ngoài.

Kiều Thất Tịch ngoan ngoãn đi theo phía sau nhân viên làm việc, đến một chổ khác trong trạm Cứu Trợ để khám định kỳ.

Dọc theo đường đi, cậu ngẫu nhiên sẽ thấy những động vật khác được nhốt ở trong lồng sắt. Những con vật đó đối với sự xuất hiện của cậu tràn đầy cảnh giác.

Đây là phản ứng từ bản năng của kẻ yếu khi đối mặt với kẻ mạnh. Dù sao thì ở trên vùng cực địa này, gấu bắc cực có thể nói bá chủ.

Vì không muốn dọa đến những động vật khác, Kiều Thất Tịch đành phải thu hồi ánh mắt tò mò của bản thân. Hành động này khiến cho các nhân viên làm việc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Những chú gấu bắc cực là những tên nhóc hiếu động. Bọn chúng luôn cảm thấy hứng thú với những sự vật mới mẻ.

May mà chú này thực nghe lời.

Kiều Thất Tịch vặn chiếc mông to xù lông của mình, chậm rì rì bước vào phòng kiểm tra dành riêng cho bản thân, sau đó ngoan ngoãn tiếp nhận kiểm tra. Không ngoài dự đoán, vết thương trên người cậu đã lành hẳn, thậm chí còn béo lên!

Trên lý thuyết, đã có thể về nơi hoang dã.

Nghe thấy các nhân viên làm việc nghiêm túc bàn bạc kế hoạch thả tự do cho Alexander, Kiều Thất Tịch như là sét-đánh-ngang-tai!

Theo suy nghĩ của những người đó, kế hoạch dưỡng lão của cậu sắp bị ngâm nước rồi sao?

QAQ! Không cần nha! Kiều Thất Tịch ở trong lòng điên cuồng gào thét.

Nói chứ, một cái trạm Cứu Trợ lớn như vậy, nuôi một con cấu thì có sao đâu hửm?

Túm cái quần lại là Kiều Thất Tịch không muốn đi, cậu không có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã, đi ra ngoài chính là cái chết.

Từ lúc đi ra phòng kiểm tra, Kiều Thất Tịch vẫn luôn rầu rĩ không vui, thậm chí cả cơm trưa đều ăn rất ít, bày ra bộ dáng như là bệnh tật ốm đau nặng nề.

Cậu còn tình cờ nghe được nhân viên làm việc nói, sở dĩ cần phải nhanh chóng thả cậu đi là vì con gấu bắc cực được cấp cứu ở phòng icu kia đã vượt qua nguy hiểm, yêu cầu để trống ra chổ cho nó chuyển tới.

"?" Quá đáng lắm nha!

Đây không phải là ý bảo cậu không ị phân vẫn cứ chiếm hầm cầu sao?

Hơn nữa chỗ này rộng rãi như vậy, hai con gấu ở chung cũng không phải không được.

Ok, fine. Kiều Thất Tịch biết, gấu bắc cực rất chú ý đến địa bàn của mình, người ở trạm Cứu Trợ chỉ có điên rồi mới đem bọn họ đặt ở cùng nhau.

Nhưng mà trạng thái tinh thần của Alexander không tốt, tùy tiện đưa về nơi hoang dã cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Sau mổi hồi bàn bạc cẩn thận, trạm Cứu Trợ quyết định đem nơi ở của Alexander phân thành hai, ngăn cách hai chú gấu bằng một bức tường.