Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Chương 5: 5 Châu Thiếu Gia Tìm Hiểu Về Hạ Tiểu Thư

“Mọi người hôm nay làm sao thế?”

Ôn Gia Long vẻ mặt hớn hở bước vào nhưng đột nhiên thay đổi thái độ khi thấy tất cả mọi người đều cúi đầu trước máy tính không một giây rời mắt.

Tuy rằng thường ngày cũng có chút căng thẳng nhưng hôm nay đúng là khiến cho người ta cảm thấy run sợ.

Ôn Gia Long tiến đến bên cạnh một nhân viên nữ hỏi:

“Công ty hôm nay sao cả vậy? Không khí như chuẩn bị chiến tranh tới nơi.”

Nhân viên nữ kia mắt đảo liên tục về phía văn phòng tổng giám đốc, lòng đầy lo lắng nói nhỏ:

“Hơn cả chiến tranh nữa.

Không biết hôm nay ai chọc giận sếp, sáng giờ chúng tôi ai cũng bị phê bình.

Thư kí Tần vẫn còn bị mắng ở trong, cả tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa thấy ra.”

Ôn Gia Long cười nhẹ mấy tiếng:

“Có việc đó sao? Đúng là lạ thật.

Để tôi vào xem thử.”

Cô nhân viên kia cản lại: “Tôi khuyên anh bây giờ không nên vào, nếu không người ngoài công ty như anh cũng bị liên luỵ.”

“Yên tâm.”

Ôn Gia Long mở cửa bước vào nhìn thấy đồ đạc quăng tung té, thư kí Tần đang thu dọn.

Anh lại gần thì thầm:

“Thư kí Tần có chuyện gì mà giám đốc các cô nổi giận tới vậy?”

Thư kí Tần lắc đầu, mặt cũng không chút biến sắc, tay thu dọn đống hồ sơ trên sàn nhà:

“Tôi cũng không rõ, tối hôm qua anh ấy trực cả đêm ở bệnh viện.

Sáng sớm vừa đến đã gọi tất cả nhân viên vào họp và phê bình lần lượt từng người.

Và giờ lại như anh thấy đó.”

Ôn Gia Long đến gần bàn làm việc của Châu Gia Việt hỏi:

“Hôm nay cậu làm sao thế? Vừa tới công ty là thấy rất căng thẳng.”

Châu Gia Việt lạnh tanh đáp gọn: “Cậu tới đây làm gì?”

Ôn Gia Long vừa nói vừa liếc mắt nhìn sắc mặt anh bạn thân: “Thì tôi tới thăm cậu.

Nhưng xem ra cũng đúng lúc.

Nào nói tôi nghe thử xem có chuyện gì?”

Châu Gia Việt vẫn lạnh lùng một mực xua đuổi:

“Lắm chuyện, mau về đi, cậu rảnh đi quan tâm người khác thì nên lo cho bản thân cậu trước đi đã.”

Ôn Gia Long vẫn gắng gượng hỏi tiếp: “Bản thân tớ có thể không lo nhưng cậu thì tôi phải lo.

Nói thử xem tôi có giúp được gì không?”

Châu Gia Việt uống cạn một ly trà, vẻ bực tức nói:

“Hôm qua ông nội lấy cớ sức khoẻ yếu bắt tôi phải kết hôn.”

Ôn Gia Long có chút ngạc nhiên hỏi lại: “Thế cậu đã đồng ý rồi.”

Châu Gia Việt trả lời đầy bất lực: “Tình thế cấp bách, bác sĩ bảo không nên để ông kích động vì thế tôi buộc phải đồng ý.”

Ôn Gia Long lắc đầu, buông tiếng thở dài, tay vỗ nhẹ lên vai:

“Đúng là gừng càng già càng cay.

Xem ra lần này cậu khó mà thoát khỏi kiếp nạn này rồi.”

Châu Gia Việt lâu nay vẫn luôn canh cánh chuyện năm xưa, không thể buông bỏ được, anh luôn cho rằng tất cả phụ nữ đều không tốt đẹp.

Chính vì vậy bao năm qua anh chả thèm để ý đến bất kì cô gái nào.

“Cô ta cưới tôi chắc chắn cũng vì tiền, vì gia sản nhà họ Châu.

Nếu không sao có thể dễ dàng đồng ý việc kết hôn với một người chưa từng gặp mặt vậy chứ!”

“Đã bao năm trôi qua mà cậu vẫn chưa buông bỏ được quá khứ sao? Đâu phải người phụ nữ nào cũng xấu xa giống Tô Như Nguyệt chứ!”

“Như nhau cả thôi.

Nếu nhà tôi không có tiền liệu cô ta có chịu gả vào không?”- Châu Gia Việt vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, không chút cảm xúc, trợn trừng mắt nói.

Ôn Gia Long kéo theo tay Châu Gia Việt đi về Tô Dương.

Chiếc xe Audi màu đen rẽ vào quán bar JAX trên con đường cú đêm vốn nổi tiếng nhất Tô Dương.

Nhạc sập sình, người đông đúc tấp nập, DJ vừa tay điều chỉnh âm điệu người lắc lư.

Ánh sáng bảy màu rực rỡ chiếu rọi khắp căn phòng.

Trên sân khấu chính người người chen chúc nhún nhảy, cũng có những người ngồi một góc khuất uống rượu với mấy em đào xinh gái.

Đủ thứ mùi của nhiều loại rượu hoà quyện tạo nên một hương vị đặc trưng.

Chỉ cần có khách vào mấy em đào mắt xanh mỏ đỏ, tóc xoăn, mặt rạng rỡ chạy xoắn tít ra, không chút ngại ngùng chạm da chạm thịt, sờ sờ mó mó nhưng cũng chẳng ai để ý vì cảnh này quá quen thuộc.

Quán bar này thường nhiều khách đại gia lui tới nên cũng nhiều em đào đến đây làm việc kiếm chác.

Châu Gia Việt vốn không thích sự chú ý nên tiến đến phía bàn trong cùng gọi một ly Russo nhâm nhi.

Khuôn mặt lạnh tanh, u ám, dù cô gái nào lại gần anh cũng đuổi đi không chút thương tiếc.

Ôn Gia Long lại bộ mặt khác hoàn toàn chỉ cần cô đào gương mặt xinh xinh liền cạn ly uống một ngụm, miệng cười không ngớt.

Cũng đúng anh ta vốn nổi tiếng đào hoa nhất nhì Quảng Đông có tiếng, có thể loại gái nào mà chưa qua tay.

Thời gian cứ thế bình lặng trôi cho đến khi một cô gái từ ngoài cửa bước vào hút hồn nhiều cặp mắt trong khán phòng.

Cô gái trẻ chừng hơn hai mươi, dáng người cao ráo, thon gọn.

Khuôn mặt xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy.

Phấn phủ lớp dày đậm, đôi mắt lấp láy màu nâu sẫm pha chút bóng bẩy, son môi đỏ tươi.

Mái tóc bồng bềnh màu hạt dẻ lượn sóng dài ngang lưng.

Đầu đội mũ bóng màu đen lấp lánh.

Chiếc đầm hai dây màu đen ngắn ngang đùi, ngoài khoác một chiếc áo da mỏng.

Chân đi đôi bốt đen dài qua đầu gối.

Những bước đi thần thái, tự tin, quyến rũ.

Cô dừng lại, đưa mắt nhìn xung quanh rồi tiến về phía người đàn ông ngồi cạnh bên Châu Gia Việt, đặt nhẹ chiếc túi xách xuống bàn, thái độ hờ hững nhẹ ngồi xuống.

Trông mặt người đàn ông đó đầy ngạc nhiên, đến mức anh ta thẫn cả người tay chân cứng lại, miệng há hốc chữ o, mắt không chớp nổi.

Không hiểu nổi cô đang làm gì nữa?

Ôn Gia Long cũng bị hút hồn, mắt nhìn không ngớt, miệng cười rất tươi.

Còn Châu Gia Việt ngồi bên cạnh chẳng có một chút phản ứng gì, mặt lạnh như một tản băng, chẳng thèm nhìn, tay nâng ly rượu uống một ngụm.

“Cậu thấy gì không, hình như cô nhân viên phục vụ ở nhà hàng Tây hồi chiều.”

Ôn Gia Long vừa nói thì Châu Gia Việt mới liếc mắt nhìn một cái, nhếch môi cười nhẹ, đáp một cách hững hờ: “ừ.”

Bàn bên kia Cố Sinh vẫn đang nhìn chăm chăm Hạ Như Yên đầy thắc mắc hỏi:

“Như Yên hôm nay em làm sao thế?”

Hạ Như Yên nắm chặt hai bàn tay, cố kìm những giọt nước mắt, giữ bình tĩnh nhất có thể:

“Anh nhìn vậy còn không hiểu sao?”

Cố Sinh thật sự không hiểu, đột nhiên cô thay đổi hoàn toàn ba trăm sáu mươi độ, thêm việc trước kia cô rất ghét ăn mặc quá sexy mà hôm nay bản thân tự biến thành một người hoàn toàn khác, đầy sự gượng gạo.

Mắt anh vẫn nhìn cô chưa một phút giây nào rời khỏi:

“Ý em là sao? Anh thật sự không hiểu? Tại sao hôm nay em lại tự biến mình thành như vậy.”

Hạ Như Yên cố gắng bình tĩnh, môi nhếch lên cười đểu: “con người rồi cũng đến lúc cần thay đổi.

Người yêu cũng giống như quần áo vậy, chán rồi thì nên thay.

Chúng ta chia tay đi.”

Cố Sinh thẫn thờ một lúc, anh không còn tin vào tai mình nữa, hai mắt tròn xoe hỏi lại:

“Em đang đùa anh phải không? Sao tự nhiên em lại muốn chia tay.”

Hạ Như Yên nở một nụ cười, nụ cười đầy giả tạo, nụ cười xé nát tâm can:

“Không đùa, tôi chán anh rồi nên chia tay.”

Cố Sinh chạy đến cầm lấy bàn tay mềm mại của Như Yên, đôi mắt đầy sự nghi hoặc, người hơi run run, bờ mi ngấn lệ:

“Không thể nào, hôm trước em còn nói chờ anh đến hỏi cưới cơ mà.

Sao hôm nay em lại đột ngột chia tay? Anh không tin.”

Hạ Như Yên mắt liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt bàn tay mình lần nữa, cố kìm lòng không yếu đuối, nếu không thể dứt khoát sẽ khiến anh thêm đau khổ nhiều hơn thôi! Cô giật ngay cánh tay mình ra, uống cạn ly rượu trên bàn như lấy thêm động lực.

“Được, nếu anh đã muốn biết tôi sẽ nói cho anh biết.

Tôi sắp thành hôn với một đại thiếu gia ở Quảng Đông rồi, người ta vừa có tiền vừa có địa vị, phong độ đẹp trai bao nhiêu người mơ ước mà không được.

Anh biết tập đoàn Châu Thành không? Biết tổng giám đốc Châu Gia Việt không? Chính là người đó, anh không ngờ có đúng không?”

Ôn Gia Long nghe thấy giật mình, phun luôn ngụm rượu vừa uống trong miệng tung toé.

Châu Gia Việt mặt không chút biến sắc, thậm chí lại lạnh lùng hơn, đáng sợ hơn, tay bóp chặt ly rượu, lòng rạo rực đầy phẫn nộ.

Đúng là suy đoán của anh không hề sai một chút nào, người phụ nữ này đến với anh tất cả chỉ vì tiền.

Bên kia Cố Sinh thẫn thờ, ngờ vực, tay chân rã rời nhưng vẫn cố níu tay Hạ Như Yên nói:

“Anh không tin, có phải em bị mẹ nuôi thúc ép không?”

Hạ Như Yên lạnh lùng quay lại, cười đểu hai tiếng nói: “không một ai có thể bắt ép được nếu em không muốn.

Được anh không tin chứ gì.”

Hạ Như Yên cởi ngay chiếc áo khoác, lộ rõ thân hình bốc lửa, đôi vai trần gầy gò trắng nõn, cặp chân thon dài không tỳ vết, tay vứt chiếc áo xuống ghế, mặt lạnh lùng, chân uyển chuyển bước về phía trước.

Một bậc, hai bậc, ba bậc.

Cô lên đứng trên bục cao nhất bắt đầu đu đưa theo điệu nhạc.

Tay lắc, mông lắc, người uốn éo.

Cánh đàn ông bắt đầu bao quanh cô, hò la, reo hét.

Nhạc cũng ngày càng sôi động hẳn.

Cố Sinh trố mắt nhìn nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi cảnh diễn của cô nên vội vàng bỏ đi ra ngoài.

Khuôn mặt đầy tức giận, chân bước đi thất thần cảm giác tất cả chỉ là giấc mơ nhưng tỉnh lại mọi thứ đều đã xảy ra.

Cô gái trẻ gục xuống, tay chân rũ rời, mặt trắng bệch, dòng nước mắt như mưa.

Mắt nhìn về bóng lưng đang dần khuất bóng ở cửa mà lòng đau như cắt.

“Xin lỗi, Cố Sinh em không còn cách nào khác, chỉ có như này mới khiến anh hoàn toàn từ bỏ.

Em buộc phải chọn cách cưới người khác mới có tiền trả nợ và có thể báo hiếu được cho bố mẹ.

Em thực sự rất yêu anh, rất muốn làm vợ anh nhưng em không thể ích kỉ đứng nhìn cả gia đình em bị đuổi ra khỏi nhà được.

Xin anh tha lỗi cho em.”

Một lúc sau Hạ Như Yên như một kẻ mất hồn, không lí trí vội vàng chạy đuổi theo sau chàng trai nhưng không kịp nữa rồi, anh ấy thật sự đã tức giận mà lái xe đi xa.

Một lần nữa cô oà lên, tim thắt lại, thẫn thờ bước đi.

Ngoài trời đang mưa rất lớn, cơn mưa như hoà vào cùng nỗi lòng cô.

Cô bước đi như người không hồn, nước mắt hòa vào mưa, miệng mỉm cười, cười chính bản thân mình.

Cô cũng không biết mình đang làm cái quái quỷ gì nữa, chỉ biết có như vậy Cố Sinh mới chịu từ bỏ hoàn toàn thôi! Thà một lần đau đớn còn hơn cả đời bi thương.

Bởi cô đã không còn đường lui cho bản thân nữa rồi.

Cố Sinh sau đó quay trở lại tìm cô đầy lo lắng gọi to: “Như Yên, Như Yên em ở đâu.”

Hạ Như Yên ngồi nấp sau chiếc xe ô tô, khóc nức nở, cả người cô ướt nhoẹt, tay vẫn ôm chiếc túi và áo khoác vào lòng, người run lên bần bật.

Đêm tối mịt, mưa xối xả, cô vẫn ngồi một mình ở đó rất lâu mới rời đi.

Đêm mưa tĩnh lặng, một mình lang lang, chân bước nặng nề, con đường vắng tanh, đèn đường kia cũng vì mưa mà ánh sáng nhoè đi cũng như đôi mắt cô vì khóc mà nhạt nhoà.

Cơn mưa rào như hoà thêm vào tâm trạng Như Yên lúc này.

Cô chỉ ước:

“Cơn mưa này sẽ đem tất cả đi, cô không phải kết hôn với một tên chưa từng gặp mặt, không phải chia tay mối tình hai năm qua.

Ước gì cô vẫn là cô sống đúng với chính mình.”.