Thứ Sáu, tôi tự lái xe đến trường và thấy Ethan đang đợi ở ngăn chứa đồ. Nhìn anh trong chiếc quần túi hộp ưa thích, đôi giày thể thao đỏ và nụ cười khi thấy tôi bước lại gần, tôi chỉ muốn choàng tay ôm lấy anh và tự nhắc mình rằng: Tôi đang là ai. Nhưng cùng lúc ấy có hai nữ sinh năm thứ nhất nhỏ nhắn và dễ thương đi ngang qua. Họ ngoái lại nhìn anh, rồi lại nhìn sang tôi, thì thầm với nhau điều gì đó và cười rúc rích. Tôi nghĩ: “Họ đã hiểu ra rồi”. Thậm chí họ còn biết tôi không phải một đối tượng thích hợp để sở hữu một người như Ethan.
- Em khá hơn chưa? – Ethan quàng tay quanh cổ tôi. Đó là một hành động hết sức bình thường như dường như hơi có vẻ chiếm hữu và tôi thấy khó chịu về điều đó. Không mảy may nghĩ đến việc Ethan sẽ cảm thấy thế nào, tôi hơi lút người lại. Anh buông thõng cánh tay xuống, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn. - Chắc là chưa rồi. - Em xin lỗi. – Tôi nói, cố gắng làm cho giọng mình dễ chịu hơn. – Vấn đề về hoocmon ấy mà. - Được rồi. Chúng tôi đi về phía nhà nghỉ của học sinh và không nói với nhau câu nào. Ethan chạy ra chỗ Gil nói vài câu gì đó còn tôi thì ngồi vào chỗ của mình. Tôi hoàn thành nốt bài tập về nhà rồi nhai nghiến ngấu chiếc kẹo cao su. Sáng nay tôi đã bỏ bữa và bây giờ đang mơ về chiếc bánh sừng bò nhân chocolate tôi mua được ở tiệm bánh Đại lộ hồi hè năm ngoái. Trong khi tâm trí tôi còn đang tràn ngập những hình ảnh về bơ và chocolate thì Katy ào đến, ngồi phịch xuống cạnh tôi và thì thầm. - Anh chàng mới đến này là ai thế? Tôi ngẩng đầu lên và chăm chú nhìn. Người mà Katy vừa nhắc đến ngồi bàn đầu, quay lưng lại, và chúng tôi chỉ nhìn thấy chiếc áo sơ mi kẻ ca rô vải flanen bỏ ngoài quần và mái tóc sẫm màu của cậu ta. Katy lúc lắc đầu. - Mình không nhìn thấy mặt cậu ấy. Nhưng mình cũng đoán là dễ thương. Mình có thể đoán được điều đó thậm chí là từ sau lưng. – Cô ta chắp hai tay lại và cúi đầu xuống giả như đang cầu nguyện. – Lạy Chúa, xin hãy để cho người này ở lại đây. - Cameron, - Tôi đột ngột thốt lên, như thể một ý nghĩ vừa lọt qua khỏi môi. - Hả? – Katy nhìn tôi. – Cậu ổn chứ? Mặt cậu xanh khủng khiếp chưa kìa. - Cameron. – Tôi nhắc lại, lần này to hơn. Người kia đã nghe thấy tôi gọi và quay đầu lại. Đôi mắt to của cậu bao phủ lấy tôi và phần còn lại của lớp học biến mất. Không còn Katy, không còn Ethan hay Gil hay Steph. Không có những bức tường, không cửa sổ, không cửa ra vào. Dường như tôi đang ở trong một giấc mơ, một giấc mơ rõ ràng mà ta có thể tạo ra từ những điều khao khát nhất. Nhưng rồi phòng học của tôi và những người khác lại lờ mờ hiện hữu. Thầy Moran giới thiệu với cả lớp thành viên thứ mười bảy: Cameron Quick. Katy thở dài và ngồi sụp xuống ghế. - Quỷ thần ơi. – Cô ta thì thầm – Nhìn đôi mắt kìa. - Tôi muốn rằng tất cả các em hãy làm cho cậu ấy cảm thấy như đang ở nhà mình. – Thầy Moran nói, mỉm cười với cả lớp. *** - Cậu biết anh chàng ấy à? – Katy nói – Cậu kể hết đi nào. Chúng tôi đang đi tới phòng sinh lý học và cô ta cứ bám riết lấy tôi, cổ lúc lắc theo thói quen mỗi khi có điều gì thú vị. Sau giờ nghỉ trưa, Cameron đi ngang qua chỗ tôi và đưa cho tôi một mẩu giấy. Trong đó chỉ ghi: “Mình sẽ giải thích khi chỉ còn lại hai chúng ta”. Tôi muốn nghe thấy giọng nói của Cameron và được chạm vào người cậu ấy. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm để không mất Cameron một lần nữa khi tôi biết rằng cậu ấy là có thực. - Mình không quen cậu ta. – Đầu gối tôi run lên và cổ họng thì khô khốc. - Cậu đã gọi tên cậu ta mà, Jenna. - Mình chỉ nghĩ là… Ethan đang đi trước chúng tôi, anh quay lại và chìa tay chờ. Tôi tiến lên vài bước để đuổi kịp và nắm lấy bàn tay anh, nó là thứ kết nối con người tôi với thực tại này. Katy vẫn đi theo tôi từng bước. Tôi nối tiếp câu bỏ dở vừa rồi. - Mình chỉ đoán là cậu ta cũng học cùng trường mình hồi còn tiểu học thôi. - Và cậu nhận ra cậu ta? Chỉ thế thôi ư? - Mình nhớ láng máng ấy mà. - Ồ, cậu ta có vẻ nồng nhiệt, và cao nữa, cao hơn cả mình. Cậu có biết là mình rất khó tìm được những anh chàng cao hơn mình không? - Ừ. – Tôi nói, cảm thấy dường như vẫn chưa nói hết ý. Jenna Vaughn sẽ phải đốp lại Katy thế nào để tránh bình luận về chủ đề này đây? – Theo như hai nghìn cuộc nói chuyện của chúng ta về chủ đề này thì mình không có ý kiến gì hết. Lời giải thích về việc tôi tỏ ra quen biết Cameron có thể đơn giản hơn rất nhiều. Tôi đã suy nghĩ về điều này suốt từ lúc nhận được tấm bưu thiếp chúc mừng của Cameron. Cậu ấy chuyển trường và là học sinh lớp Năm thì chưa biết cách giữ liên lạc với nhau. Matt Brhaw và Jordana đã nhân cơ hội đó để giày vò tôi và chúng đã làm được điều đó. Rồi bây giờ cậu ấy đã quay trở lại. Chấm hết. Nhưng cậu ấy đã không chào tạm biệt tôi. Lẽ ra cậu ấy nên chào tạm biệt tôi. Ngay cả đến mẹ tôi cũng tin rằng cậu ấy đã chết, cho nên… - Em nói là em quen cậu ta à? – Ethan đang hỏi tôi. – Anh chàng mới vào ấy. - Thật ra thì không. – Tôi xiết chặt lấy bàn tay anh, chặt đến không tưởng được. - Ái. – Anh rút tay ra, vẩy vẩy nó. - Em xin lỗi. Bọn mình có phải họp bàn về vở kịch hay phải làm gì đó sau giờ học không anh? Có phải diễn thử không? – Tôi muốn lái câu chuyện khỏi chủ đề Cameron. - Chúng ta không thể diễn thử cho tới khi được phân vai, và chúng ta cũng chưa thể được phân vai cho tới khi thử giọng. ” - Không được ư? - Ừ, - Ethan liếc tôi một cái nhưng tôi lờ đi. *** Tôi không gặp lại Cameron mãi cho tới khi Steph, Katy và tôi vào nhà ăn. Katy thấy cậu ta trước, dĩ nhiên rồi. Cameron đứng gần cuối hàng, đôi tay to lớn bê chiếc khay nhựa màu vàng trước ngực. Tôi không đoán được chiều cao của Cameron. Nhưng trông cậu ấy vẫn đúng là Cameron, chính xác là đúng như tôi vẫn nghĩ. Và tất cả bọn tôi đều ngắm cậu ấy khi đứng chờ ở bàn ăn như thường lệ. - … điều thú vị ở cậu ta là, - Katy vẫn đang nói khi cô ta xoắn từng lọn tóc đỏ vào năm đầu ngón tay – cậu ta không quá dễ thương. Ý mình là, cậu ta thật tuyệt, nhưng hơi ít nói, đúng không nào? Steph ngó Cameron. - Chẳng ảnh hưởng gì đến vẻ dễ thương cả. - Làm sao cậu biết là cậu ta ít nói? – Tôi hỏi Katy - Đúng là cậu ta ít nói mà. Nhìn là biết. Cậu ta cứ trầm ngâm, ủ ê thế nào ấy. - Cậu ta chẳng trầm ngâm đâu. Đứng xếp hàng thì phải thế, - Tôi nhớ lại những câu mình đã nói với Gretchen hồi lớp Năm: “Cậu không biết gì về Cameron. Nên đừng có hành động như thể cậu biết rõ cậu ấy”. - Ra mời cậu ta lại ngồi với tụi mình đi – Katy nói, nhéo mạnh vào cánh tay tôi. – Giả vờ đi ngang qua để lấy đồ uống hay cái gì đó làm cậu ta chú ý rồi có thể bắt đầu: “Ô, Cameron, mình không nhìn thấy cậu. Sao không ra ngồi cùng bọn mình nhỉ?” - Nghe có vẻ tự nhiên đấy, Katy nhỉ. - Làm đi nào, J.V – Steph nói, nhìn tôi chăm chú. Hãy để Katy tí hon bắn phát đạn đầu tiên vào anh chàng mới đến này nào. Dù sao thì cũng không có ai ở trường Jones Hall này phải ngồi ăn một mình vào ngày đầu tiên ở trường mới. Đó không phải là cách mà chúng ta vẫn làm. - Và cậu đừng có nhúng tay vào nhé. – Katy nói, giọng nửa đùa nửa thật. – Hãy dành ình một cơ hội đấy. Tôi rời chiếc bàn, thứ nhất là bởi vì tôi không thể đứng đó để nghe Katy và Steph nói về Cameron như thể cậu ấy là miếng gà cuối cùng trong nồi, thứ hai, tôi nghĩ rằng nếu dù thế nào Cameron cũng được mời đến ngồi cùng chúng tôi thì tốt hơn tôi nên làm việc đó. - Được rồi. – Tôi cố giữ cho giọng được tự tin và bình thường, như thể bắt chuyện với Cameron chỉ là chuyện vặt. – Nhưng mình sẽ không nghĩ ra những thủ thuật tinh vi chỉ để mời ai đó ra ngồi với chúng mình nữa đâu nhé. Bởi vì mình không giống như Katy, mình bình thường mà. Steph cười to. - Nếu như cậu định thế. Cậu ấy đã nhìn thấy tôi tiến đến gần. Những bước đi của tôi chậm lại. Ethan và Gil vừa bước vào. Tôi cảm thấy Ethan đang nhìn tôi từ phía bên kia của nhà ăn. Nhưng Cameron cũng đang dõi đôi mắt to về phía tôi. Tim tôi đập rộn lên. “Cứ bước tiếp đi nào, Jennifer, đừng dừng lại.” Tôi đã đứng trước mặt cậu ấy. Tóc cậu vẫn đen như thế, còn đen hơn. Hàng lông mày rất rậm và có vài sợi râu mọc dưới cằm cậu. Cậu ấy đã thực sự trở thành một người đàn ông, nhưng lại vẫn là người tôi đã gặp khi còn nhỏ, chính xác thì giống hệt như những gì tôi vẫn hình dung. Đầu gối tôi khuỵu xuống. “Nhìn kìa, mọi người, Fattifer sắp ngất rồi kìa.” Lần này, Cameron đã đứng đó để chìa tay ra cho tôi và giữ cho tôi khỏi khuỵu ngã xuống mặt sàn. - Ổn rồi. – Cậu nói, giọng trầm ấm. Tôi gật đầu và nuốt nước bọt một cách khó khăn. Bây giờ tay tôi đã nằm trong tay cậu ấy. Cameron mặc chiếc áo sơ mi dài tay nhưng tôi có thể cảm nhận hơn ấm đang thấm qua nó, cả xương, cơ, máu và da thịt cậu đều sống động, của một con người sống động. Đoàn người xếp hàng trong nhà ăn nhích dần lên từng xăng ti mét và tôi chợt nhớ ra mình đang ở đâu. Tôi buông tay ra, ý thức được rằng Ethan và tất cả mọi người đang nhìn mình. - Cậu không chết. – Tôi nói. - Mình chưa nghe thấy điều đó bao giờ. Cô gái đứng đằng trước chúng tôi đang nói chuyện với bạn ngay lập tức dừng lại để nghe trộm. Tôi hạ giọng. - Khi nào thì bọn mình có thể nói chuyện? - Mình sẽ đến nhà cậu vào bốn giờ chiều nay nhé. – Cameron nói. Điều đó không đủ đối với tôi. Tôi muốn ngồi nghe cậu nói chuyện hàng giờ, không phải chỉ để nghe một lời giải thích mà là cần nghe những điều đơn giản bằng chính giọng nói của cậu ấy, giọng nói vẫn làm cho tôi bối rối. - Làm sao cậu biết được mình đang ở đâu? - Mình sẽ giải thích. Cô gái phía trước nghiêng hẳn đầu để nghe cho rõ hơn. Hình ảnh đó làm tôi nghĩ rằng chính Ethan cũng đang nhìn chúng tôi. Tôi bắt đầu nói to hơn, giọng vui vẻ và thân thiện. - Cậu nên ra ngồi với bọn mình. Ý mình là sau khi cậu lấy đồ ăn xong ấy, chỉ cần cậu qua bàn bên kia và gặp tất cả các bạn rồi, - tôi lấy hơi – ngồi ăn trưa. Cameron liếc về chỗ Katy và Steph. - Nếu cậu không muốn, - tôi nói thêm – thì thôi cũng được. Hàng người lại bắt đầu di chuyển. Chúng tôi giữ các thứ trên cao. - Được rồi, - cậu ta nói – nói với mọi người là mình phải qua văn phòng có chút việc. Cậu tiếp tục tiến lên theo hàng còn tôi quay về chỗ chiếc bàn. - Vậy? - Cậu ổn đấy chứ J.V? Steph nhìn tôi – Mới từ đó tới đây thôi mà trông cậu cứ như đi hành quân về ấy. - Ừ, cậu ta có việc rồi. - Thế à? Mình biết – cô ta nói, đập tay lên bàn – Cậu ta đúng là thằng ngốc.