Nguy Hiểm Lại Mê Người

Chương 8: Không Có Em, Tôi Sẽ Chết

Màn đêm âm u gió thổi, bốn phía âm trầm không một bóng người. Thỉnh thoảng có mấy tiếng chó sủa truyền tới, càng lộ vẻ u tĩnh.

Người đàn bà trước khi rời đi để lại hai người đàn ông đánh Sơ Nhuế một trận, đập hỏng điện thoại cô, không để cho cô có cơ hội báo cảnh sát hay gọi người tới giúp. Người đàn bà này là quyết tâm muốn trả thù Lương Vận Bạch, để một cô gái như Sơ Nhuế ở nơi này tự sinh tự diệt.

Sơ Nhuế người toàn vết thương nằm trên đất, xương sườn một trận lại một trận đau, cổ họng thật giống như tràn đầy máu, mùi vị thật tanh. Cô cơ hồ không thể động, trước mắt chỉ nhìn thấy chiếc điện thoại bị đập nát cùng bầu trời đêm với ánh trăng vô định.

Sẽ chết tại đây sao? Nếu như cô vì lí do đó mà chết ở nơi này, mẹ cô sẽ vì thế mà áy náy sao?

Sơ Nhuế si ngốc cười lên, hốc mắt khô khốc xông lên một mảnh ướt át. Cô nhắm mắt, cố chịu không để nước mắt rơi. Thật ra thì cô biết mình vẫn luôn làm mẹ phiền toái, sinh hạ cô xong liền bỏ mặc, hai năm duy nhất sống bên mẹ chẳng qua là từ bà bố thí.

Nếu như Lương Vận Bạch thật sự nghĩ cho cô, dù chẳng qua là có nghĩ tới cô một giây, vậy cũng sẽ không biến mất, để lại một mình cô chịu đựng hậu quả của bà.

Cảm giác đau lòng quá mạnh mẽ, đau đến nỗi Sơ Nhuế sắp không thở được. Lúc này cô hơi động một cái, toàn thân liền đau đớn, nhưng cô vẫn cố gắng dùng hết khí lực xoay mình từ dưới đất ngồi dậy.

Nơi này giống như một cái công xưởng bỏ hoang, dưới ánh trăng là một mảnh tối đen, cái gì cũng không thấy rõ. Sơ Nhuế biết mình không thể nhúc nhích, cô đem hy vọng cuối cùng đặt trên chiếc thoại di động bị đập vỡ. Nhưng khi cô nhịn đau nhặt lên chiếc điện thoại di động, mới phát giác mình căn bản không có bất kỳ tia hy vọng nào.  Điện thoại di động đã hoàn toàn bị hư, bị đập đến nỗi không nhìn ra hình dạng gì.

Xa xa tiếng chó sủa càng ngày càng vang, càng ngày càng nhanh, trời đất rộng lớn tựa hồ cũng mang theo tiếng vang.

Rồi sau đó, có âm thanh chiếc xe hơi lái tới, đèn xe phá xuyên màn đêm yên lặng, ánh sáng làm chói cả mắt.

Sơ Nhuế bị ánh sáng đèn xe kích thích không mở mắt nổi, chờ thấy rõ mới phát hiện là mấy chiếc xe liền, có rất nhiều người. Mỗi người đều mặc âu phục màu đen, thân hình cao lớn. Cô không biết bọn họ là ai, là địch hay bạn.

Rất nhanh cũng có một cửa xe mở ra, người đàn ông đứng ngược ánh sáng, đôi mắt vắng lặng, lúc nhìn về phía cô đôi mắt đen sẫm lạnh lùng nhưng lại giống như từng con sóng lớn không dứt.

Thấy rõ người này là ai, Sơ Nhuế toàn bộ sức lực đột nhiên biến mất. Cô nhìn người đàn ông từng bước từng bước đi về phía mình, chóp mũi không tự chủ ê ẩm, hốc mắt ướt át, trong lòng có bao nhiêu là ủy khuất không nói hết.

Giang Hàn Úc trầm mặc ngồi bên người Sơ Nhuế, cởi áo vest khoác lên người cô.

Thân thể bị sự ấm áp bao phủ.

Sơ Nhuế nước mắt bỗng dưng trào ra. Cô không biết giờ phút này là tư vị gì, vốn tưởng rằng trên thế giới này mình bị vứt bỏ, nhưng hóa ra cô vẫn có người có thể dựa vào.

Giống như trong bóng tối mờ mịt bỗng nhiên thấy được một tia ánh sáng.

Mới vừa bị đánh đau Sơ Nhuế cũng không rơi một giọt nước mắt, nhưng bây giờ không nhịn được.

Giang Hàn Úc dùng ngón tay nhẹ nhàng vén sợi tóc dính trên mặt cô, đưa mắt nhìn vết thương trên mặt cô còn có những giọt nước mắt tinh khiêt.

Hắn không lên tiếng trầm mặc, không đoán ra tâm tư.

Phía trước truyền tới tiếng vang động, có một chiếc xe lái tới dừng lại, sau đó mấy người đàn ông mặc âu phục màu đen từ trên xe bắt lấy người đàn bà hung hăng ném xuống trước mặt Sơ Nhuế.

Sơ Nhuế bị dọa đến thân thể run rẩy.

Người đàn bà kia bị trói tay, trên mặt có máu ứ đọng, xem ra là đã bị đánh qua một trận.

Bà ta... là người đàn bà lúc nãy. Sơ Nhuế ngơ ngác nhìn về Giang Hàn Úc, hốc mắt vẫn còn vương nước mắt.

Giang Hàn Úc thần sắc không đổi, đang cùng Sơ Nhuế đối mắt, hướng cô khẽ mỉm cười: " Đừng sợ, tôi ở đây."

"Giang tổng, người này xử lý như thế nào?" Một người mặc âu phục màu đen nói.

Giang Hàn Úc ánh mắt hoàn toàn đặt trên gương mặt Sơ Nhuế, đau lòng mơn trớn dấu móng tay rõ ràng trên mặt cô, biểu tình ôn nhu, nhưng giọng hết sức lạnh lùng hung ác hoàn toàn khác xa so với biểu tình trên mặt lúc này.

"Chặt cho chó ăn."

Sơ Nhuế nghe được trong nháy mắt hít một ngụm khí, hai tròng mắt trợn to, thân thể không nhị được run lên.

Giang Hàn Úc cảm thấy được, đối với cô cười cười: "Qúa tàn nhẫn phải không? Dọa em sợ?"

Sơ Nhuế nói không ra lời, Giang Hàn Úc đem cô nhẹ nhàng ôm, hỏi: " Vậy em cảm thấy, tôi nên xử lý thế nào với kẻ làm hại em?"

Hắn câu môi khẽ cười: " Tôi cảm thấy, bà ta chết mười ngàn lần cũng không đủ."

Chết...

Sơ Nhuế bỗng nhiên níu lấy ống tay áo Giang Hàn Úc. Cô rất sợ, mạng người không phải trò đùa, cô thật sự sợ Giang Hàn Úc sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn.

Giang Hàn Úc cùng cô đối mặt, tựa hồ đọc hiểu suy nghĩ trong đáy mắt cô.

"Được, nghe em."

Quay lại, Giang Hàn Úc đứng lên, lạnh lùng nhìn người đàn bà dưới đất.

"Ngô tổng, ngươi khi dễ người của ta, ta muốn một ngón tay ngươi, không quá phận chứ?"

Người đàn bà run rẩy nhưng ngoài miệng vẫn cứng lời:"Mẹ của con nhỏ chết tiệt này lừa Giang gia các ngươi, ngươi tại sao vì nó ra mặt-----"

Giang Hàn Úc thần sắc như thường, nhẹ nhàng nói: "Cái miệng này thật là không sạch sẽ."

Sau đó lui về sau ra hiệu với thuộc hạ.

Người đàn ông mặc âu phục đen đi tới bên cạnh người đàn bà, bắt lấy tay bà ta giương năm ngón tay ra ấn trên mặt đất.

Sơ Nhuế nhìn người đàn bà gọi là Ngô tổng kia đang giãy giụa thét chói tai, cũng thấy người đàn ông lôi ra một con dao sáng bóng.

Cảm giác trong ngực hít thở không thông tăng lên, bị dọa đến trước mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.

- ------

Tỉnh lại, là ở bệnh viện.

Mùi nước khử trùng nồng nặc gay mũi, Sơ Nhuế giống như là trải qua cơn ác mộng dài, tỉnh lại còn cảm thấy lòng vẫn còn sợ hãi.

Cô suy yếu mở mắt, cánh tay không tự chủ động một cái, nhưng toàn thân đều cảm giác đau đớn.

Trần nhà ánh đèn phá lệ sáng. Cùng với cái đêm khuya kia so sánh, thật giống như từ địa ngục trở lại trần gian.

Y tá mang theo bịch nước biển đi vào, thấy Sơ Nhuế đã tỉnh vội vàn hỏi thăm tình hình. Cô đỡ Sơ Nhuế ngồi dậy, cầm gối đặt sau eo Sơ Nhuế hỏi: "Bây giờ cảm giác có khỏe không? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"

Sơ Nhuế nhịn đau lắc đầu một cái, thanh âm yếu ớt: " Không có không thoải mái, chính là đau."

"Chắc chắn sẽ đau rồi, cô bị thương cũng không nhẹ. Nhất là xương sườn, phải dưỡng thương thật tốt."

"Tôi...vào viện bao giờ?"

"Tối hôm qua, cô ngủ mê man mười mấy tiếng."

Y tá đem bịch nước biển vừa treo vừa nói: "Bạn trai cô chăm sóc cô một đêm, trời sáng mới đi. Người hộ lý đoán chừng là đi ăn cơm, cô có cần gì hãy nói với hộ lý."

Bạn trai...

Là chỉ Giang Hàn Úc sao...

Sơ nhuế nhớ tới hôm qua hắn xuất hiện, tim bỗng nhiên có cảm giác trì trệ bực bội. Cô không nói được đây là cảm giác gì, rất phức tạp.

"Nào, truyền nước biển." Y tá cầm đầu kim.

Sơ nhuế tốn sức nâng cánh tay lên, nhìn mũi kim đâm vào tĩnh mạch mu bàn tay. Khi còn bé cảm thấy tiêm rất đau, nhưng so sánh với tối hôm qua thì một chút này không là gì.

Y tá làm xong liền đi, Sơ Nhuế ngồi dựa vào đầu giường không chút khí lực, cũng không muốn động đậy.

Cửa phòng bệnh lần nữa bị mở ra.

Sơ Nhuế cho là người hộ lý trở lại, nhưng ngước mắt nhìn thấy là Giang Hàn Úc.

Tối hôm qua những thứ kia trong kí ức lập tức chui vào trong đầu, hắn ôn nhu, hắn tàn nhẫn, làm hô hấp của cô bỗng nhiên rối loạn.

Giang Hàn Úc thấy Sơ Nhuế đã tỉnh, chậm rãi đi tới bên giường bệnh.

"Có khỏe không?"

Hình dáng khiêm tốn lịch sự này của hắn, Sơ Nhuế thế nhưng cảm thấy sợ. Sơ Nhuế không trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút huyết sắc, vết móng tay còn rất rõ ràng.

Giang Hàn Úc cười một cái, trong mắt đều là ấm áp. Hắn đem tới cái hộp đưa cho Sơ Nhuế, "Cho em."

Một cái hộp bằng giấy nho nhỏ, Sơ Nhuế nhớ tới tối hôm qua một màn cuối cùng kia. Giang Hàn Úc hẳn sẽ không tàn nhẫn đến...đem ngón tay người đàn bà kia đến cho cô xem đi...

"Thứ...thứ gì?"

Nhìn dáng vẻ Sơ Nhuế kinh hoảng, Giang Hàn Úc không nhịn được đến gần cô, nhẹ nhàng vuốt mặt cô cười: "Không lẽ em cho rằng trong này là ngón tay dầm dề máu?"

Sơ Nhuế hô hấp rõ ràng hơi chậm lại, con ngươi mở to, sắc mặt càng lộ vẻ tái nhợt.

"Em yên tâm, chuyện làm em sợ, tôi sẽ không làm. Ngón tay người đàn bà đó, vẫn còn tốt ở trên tay bà ta."

..... Editor + beta: Mon

Nguyên lai tối hôm qua, chẳng qua là hư hoảng một phát súng.

Sơ Nhuế ổn định mấy phần, hỏi Giang Hàn Úc: "Bà ta...rốt cuộc là ai?"

"Là bà chủ của thẩm mỹ viện mà mẹ em hay đi, người đàn ông cùng mẹ em chạy là người bà ta nuôi bên ngoài. Người đàn ông của mình cùng người khác chạy, lại không tìm được người, chỉ có thể tìm em tính sổ cho hả giận."

Giang Hàn Úc vừa nói hơi dừng lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc Sơ Nhuế, giọng ôn nhu.

"Em thật ngốc, tự mình đưa tới cửa."

Đúng vậy, thật ngốc. Sơ Nhuế cũng cảm thấy mình ngu. Nếu như biết Lương Vận Bạch cùng người đàn ông sau lưng có ẩn tình, cô chắc chắn sẽ không ngu hề hề như vậy.

"Em. Chuyện mẹ em, không cần nghe nữa. Bà ta quyết tâm đi thì sẽ không cho em cơ hội tìm được." Giang Hàn Úc chậm rãi nói, "Tôi không cần bà ta trở lại chịu trách nhiệm, em cũng không cần đem chuyện này làm trách nhiệm của mình."

"Em chỉ cần thật tốt ở bên tôi, biết không?"

Sơ Nhuế trong lòng động một cái, giả bộ không nghe được, đổi chủ đề nói: "Cái người gọi là Ngô tổng đó...bây giờ thế nào?"

Giang Hàn Úc tròng mắt thâm thúy ổn định, quay lại cười một cái: " Làm sao, em sợ tôi thật sự muốn mạng bà ta?"

Hắn sờ sờ mặt nàng, ôn nhu nói: " Chuyện phạm pháp tôi không làm, một đời ngắn như vậy, tôi dĩ nhiên muốn mỗi ngày ở bên em, làm sao có thể đi ngồi tù được."

"..."

Sơ Nhuế không tự chủ tròng mắt, quay đầu sang một bên, tỉnh bơ né tránh tay Giang Hàn Úc.

Giang Hàn Úc nụ cười bên môi chưa tan, tay rủ xuống thay cô dịch góc chăn.

"Em yên tâm, tôi sẽ không để cho em ủy khuất chịu đựng đau."

Từ đáy mắt thoáng qua sự lạnh lùng rất nhanh đã tiêu tán, hắn ngước mắt nhìn cô, vẫn là cười: "Khoảng thời gian này nghỉ ngơi cho khỏe, em bị thương không nhẹ. Nếu là ở bệnh viện cảm thấy nhàm chán, có thể kêu bạn em tới."

Giang Hàn Úc vừa nói vừa cầm cái hộp, "Trong này là điện thoại di động. Cái của em bị hỏng, đây là cái mới."

"Trong đây đã có số của tôi, có chuyện gì, lúc nào cũng có thể gọi cho tôi."

Sơ Nhuế kinh ngạc nhìn hắn, cảm thấy không thở nổi.

"Anh.. anh không cần đối với tôi tốt như vậy."

Hắn đối với cô càng tốt, cô càng kiềm chế, cô càng sợ. Sơ Nhuế không thể nói mình rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cô chính là đối với hắn không khỏi cảm thấy sợ. Mặc dù tối hôm qua, là hắn tới cứu cô.

Một khắc kia hắn cho cô hy vọng cùng cảm giác an toàn chưa từng có---- Cô thật không biết hắn, không hiểu suy nghĩ của hắn.

"Sơ Nhuế, đừng cự tuyệt tôi."

Phảng phất là loại ra lệnh.

Sơ Nhuế liếm đôi môi khô khốc: "Tôi..."

Lời vừa nói ra miệng, mặt cô bị Giang Hàn Úc tiến đến. Khí tức hắn vừa lại gần, cô cảm thấy ánh mắt hắn chìm xuống, sau đó môi bị nhẹ nhàng chặn lại.

Hắn đứng bên mép giường, đặt lên môi cô một nụ hôn. Đôi môi chạm nhau như vậy một giây liền chia lìa, Sơ Nhuế hô hấp như bị cướp đoạt, không cách nào thở nổi.

Cuối cùng, cô nghe được hắn nói: "Không có em, tôi sẽ chết."