Nguyên Hồn Của Ta Là Cổng Phó Bản

Chương 41: 41 Đại Hội Thức Tỉnh Chuẩn Bị Bất Đầu

Sau này hôm đó cuộc sống của hai cha con Trần Nam trở lại bình thường.

Nói là bình thường bởi chẳng có chuyện gì đặc biệt diễn ra cả.

Nhưng cũng có khác biệt đôi chút bởi hiện tại là Trần Nam cũng đang đi làm thêm giúp đở về mặt kinh tế.

Nói cho nó văn hoa thêm thôi chứ thực ra đi kiếm thêm exp là chủ yếu.

Lúc đầu Trần Nam hỏi cha mình giúp mình tìm một công việc nào đó có liên quan tới giết mổ.

Bởi chỉ có một lý do duy nhất là tuy hắn muốn tích trử thật nhiều kinh nghiệm từ việc giết thú vật nhưng mà với thực lực hiện tại thì cũng đành phải đặt an toàn tính mạng lên hàng đầu nên Trần Nam mới đưa ra yêu cầu này.

Còn nguyên nhân tại sao Trần Nam lại muốn trữ thật nhiều điểm kinh nghiệm thì bởi vật phẩm lọ trữ kinh nghiệm mà hắn nhận từ nhiệm vụ ẩn lần trước.

Thứ này có công dụng thu lấy điểm kinh nghệm khi được kích hoạt khả năng và lượng điểm kinh nghiệm này có thể được chuyển hoá từ việc hấp thụ linh khí hay lấy exp từ các sinh vật khác.

Số điểm này có để được dùng để tăng tu vi, thăng cấp kỉ năng thế cho độ thuần thục và nhiều vấn đề khác nữa.

Tuy nhiên là nó chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất, sau khi quyết định rút điểm kinh nghiệm đó ra thì không thể tiến hành hấp thu được nữa.

Và quan trong nhất là nó chỉ có 30 phút để sử dụng kể từ lúc xác nhận sử dụng kinh nhiệm được tích trữ.

Và nó sẽ biến mất sau 24h nếu người sở hửu thức tỉnh thành công mà không chịu sử dụng.

Tuy ý muốn là vậy nhưng Trần Hạo lại nhất quyết không cho.

Nhưng với sự nhầy lây và nhất là bám dai như đĩa đói thì cuối cùng bức tường thành kiên định của Trần Hạo cũng đã sụp đổ.

Kết quả là chỉ sau vài ngày, cũng nhờ sự quen biết rộng rãi của mình mà Trần Hạo cuối cùng cũng xin cho Trần Nam một chổ làm với công việc giết mổ mà Trần Nam muốn.

Và dỉ nhiên là tất cả người làm ở đó hầu hết đều là người quen của Trần Hạo cả nên chẳng mất bao nhiêu thời gian và công sức hết.

Tuy mới đầu là công việc có phần hơi khó khăn bởi môi trường làm việc khá là dơ, hôi, ồn áo và rất áp lực.

Nhưng nhờ lòng quyết tâm của mình nên chỉ sao vài ngày thì Trần Nam cũng quen với công việc.

Không quyết tâm mới lạ hắn mà bị đuổi một cái là ăn đòn nát đích như chơi.

Tuy có thể chỉ là công việc tạm thơi nhưng Trần Nam vẫn cố hết sức với công việc này.

Nhưng tiếc thay cho Trần Nam là những con vật mà hắn giết đều chỉ là sinh vật cấp thấp cấp 1 hoặc 2, nhiều khi chỉ toàn là mấy con sinh vật bình thường nên chẳng có thể lấy được bao nhiêu.

Tuy vậy thì kĩ năng giết mổ cũng càng thành thạo, kĩ năng dùng dao thì cũng ngày càng tốt hơn khiến cho tất cả mọi người làm chung đều rất hài lòng.

---------

Thời gian thắm thoát thôi đưa.

Cuối cùng thì ngày trọng đại đó cũng đã tới.

Đai hội thức tĩnh cuối cùng cũng đã tới.

Ở chổ làm của Trần Nam.

Hiện đang trong lúc giải lao.

Sau một đợt lăng xả đến mệt đến bở hơi tay mà Trần Nam đang tận dụng khoảng thời gian hiếm hôi này để nghĩ mệt một lát.

“Phù....!mệt quá đi mất”

“Sao vậy mới đó đã mệt rồi sao? Bửa nay yếu thế”

Một người nam nhân có độ tuổi 20 mấy 30 tuổi vổ vào vai của Trần Nam rồi chào hỏi.

Trần Nam thấy là người quen nên trả lời lại trong mệt mỏi.

“Biết sao được chú không hiểu sao mà mấy bữa nay công việc nó lại tăng lên gắp mấy lần bình thường.

Mấy lần con tưởng chừng nằm luôn vì mệt rồi chứ”

“Nhiều việc cũng phải thôi.

Vì đại hội thức tỉnh sắp diễn ra rồi còn đâu.

Năm nào mà chả vậy?”

“Ừ nhỉ đại hội thức tỉnh sắp diễn ra.....!chú nói cái gì?” Trần Nam cảm thấy khá là sốc như nghe thấy một tin đầy bất vậy.

— QUẢNG CÁO —

Event

“Gì mà bất ngờ thế? Chuyện này năm nào mà chả vậy.

Nhớ hồi mấy năm trước lúc mày chưa vô đây làm lúc đó cả đám bận túi bụi xém tí nữa là điên luôn rồi ấy chứ.

May là năm nay có chú mầy giúp một chút nên nó đở hơn một tí”

Người nam nhân nhớ lại mấy năm trước lúc Trần Nam chưa vô làm thì mấy ngày gần diễn ra đại hội phải nói là địa ngục đối với bọn họ nhất là thời điểm mấy ngày mấy tuần trước khi đại hội diễn ra.

“Không có gì đâu chú tại con quên mất cái ngày quan trọng này mà thôi.

Chú mà không nhắc là con quên luôn ấy chứ”

“Ừ nhỉ năm này là năm cuối cùng để chú mầy được thức tỉnh miễn phí mà”

“Con nhớ là nếu tính theo tuổi năm thì năm nay hình như con sắp hết nằm trong viện miễn phí rồi thì phải”

“Nói gì vậy người ta đo tuồi bằng niên cốt chứ đâu có coi năm đâu mà lo”

“Dù gì thì cũng còn hơn một tuần nữa thì mới diễn ra đại hội mà.

Cứ từ từ đi khỏi lo”

“Vâng”

Trần Nam đáp lại với tâm trang nhẹ nhỏm.

Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên nghe có người gọi nên dừng lại.

“Hết giờ giải lao rồi anh Cường mau vào làm tiếp nè.

Còn Nam thì mau vào ông già tao có chuyện muốn nói với mày đó”

Hai người nhận ra người gọi mình thì ra đó là Thái con của quản lý lò mổ này.

“Tao biết rồi.

Vô liền”

“Dạ em vô liền”

Sau đó Nam và Cường nói thêm vài câu rồi thì ai làm việc của người nấy.

Theo lời của Thái, Trần Nam bước tới một căn phòng rồi gõ cửa.

Cộc cộc cộc.

Chỉ sau vài giây thì một tiếng đáp lại vang lên từ trong phòng.

“Vào đi”

Trần Nam mở cửa bước vào.

“Chú cho gọi con có việc gì không ạ?”

Trần Nam nhìn vào người đàn ông đang nằm phơi ngực ở trên ghế hai chân gác lên bàn, đầu thì nghiêng về phía cửa sổ

phía sau.

Hai tay thì cầm hai cây quạt và quạt hết cỡ.

Nói chung là hình tượng không muốn làm việc.

Người mà bảo muốn gặp Trần Nam không ai khác đó chính là Lý Chính Vương – còn được mọi người gọi là lão Vương - chủ của cái lò mổ này và đồng thời là cha của Thái.

Với bề ngoài chẳng khác nào một tay giang hồ thứ thiệt, không những thế còn lúc nào cũng lôi thôi lết thết khiến cho người khác cảm thấy khá là khó chịu nếu lần đầu gặp.

Nếu tiếp xúc lâu thì mới thấy ông là một người ôn hòa, giảng lễ nghĩa, biết phân đúng sai, không bao che nhưng nếu có ai gây sự hay kiếm chuyện với lão hay người của lão thì thôi lão sẵn sàng chơi tới cùng.

Nói chung là một người rất tốt nhưng lại có một nhược điểm đó là ‘cực kì nhiều chuyện’, lão nhiều chuyện tới mức một khi đã vướng vô rồi thì chỉ cho con trai ông là Thái nhiều lần phải ra tay ngăn lại thì lão mới chịu buông tha.

Còn về tu vì thì một võ giả đại tông sư bát tinh, cũng thuộc dạng có chút có số có má, tuy là không thể bằng những thế lực gia tộc nhưng hồi trẻ cũng có xung quân ngũ vào trấn thủ biên ải theo quy định của triều đình và cũng có khá nhiều chiến tích tốt trong quá trình tham gia quân ngũ.

Nhưng một lần chiến đấu với ma vật đã bị thương nặng và mất khá lâu để có thể hồi phục và nhất là sau khi hồi phục một chút thì thấy tu vi của bản thân giảm đi đôi chút.

Hơn hết là do thương thế cần thồi gian khá lâu để hồi phục hoàn toàn nên không thể tiếp tục ra chiến trường được nữa, nên đành lui khỏi quân ngũ kèm theo đó là một khoảng tiền thưởng kha khá ứng với mức lương và tiền thưởng cho những thành tích của mình.

----------

Tuy nói là biên ải nhưng thực chất nơi đây cũng là phòng tuyến đầu tiên của nhân loại trước những ma thú ma vật hung bạo.

Và những nơi như thế này được quản lý bởi triều đình, hoàng tộc và đây cũng là nơi thường được các thế gia gửi con cháu của minh đi rèn luyện kiếm thên danh tiếng nhầm đánh bóng cho bản thân hay cho gia tộc.

Ngoài ra đây cũng là nơi để cho những tông môn đưa các đệ tử của mình tới lịch luyện nhầm năng cao bản thân.

Đồng thời thất chặc thêm quan hệ giữa tông môn với hoàng tộc (triều đình).

Nói chung là hợp tác để cùng có lợi.

— QUẢNG CÁO —

Event

Ngoài trừ những người hoàn toàn nằm trong biên chế của triều đình như lính hay tướng quân thì mới ở lâu dài mà thôi.

Còn những người không thuộc biên chế thì chỉ cần ở đây từ 4 tới 5 năm là được.

Nói chung là giống với đi ‘nghĩa vụ quân sự’ nhưng ở đây là giết ma vật, ma thú là chính.

----------

“Trần Nam đó à! Mau ngồi xuống đi rồi nói chuyện”

Trần Nam lấy ghế một cách tự nhiên.

“Có gì không vậy chú?”

“Cũng không có gì hết.

Chỉ là sắp tới đại hội thức tỉnh rồi con có muốn làm việc cho tới lúc đó rồi mới nghỉ hay nghỉ luôn

từ bây giờ?”

Trần Nam suy nghĩ một chút.

“Làm tới khi cách thời điểm đại hội diễn ra còn 1 ngày thì mới nghĩ được không chú”

“Cái đó thì tùy con thôi”

“Bởi con có ở lại giúp hay không giúp thì chẳng khác gì nhau, cái đám kia cũng có thể tự mình hoàn thành công việc hết cả thôi.

Có cháu giúp thì đở cho tụi nó một chút và ta khỏi phải phụ tụi nó.

Ha ha ha ha ...”

Trần Nam nhìn người này chỉ biết đổ mồ hôi hột vì cái tính lười của ông này.

Chỉ cần có người thế thì ổng giao cho người khác ngay và luôn.

“Vậy nếu không còn gì thì cháu xin phép xuống phụ mọi người đây.

Chào chú”

“Ờ rồi biến ngay đi cho đẹp trời”

Vừa nói lão vừa phủi tay đuổi Trần Nam đi đuổi ruồi muỗi.

Trần Nam ra mở cửa ra thì thấy Thái đang đứng trước cửa và đang có ý định gõ cửa để vào.

Cả hai người tuy quen biết nhưng không có thân thiết cho lắm với lại cũng không có gì để nói nên chỉ gật đầu chào xã giao một cái rồi xong.

Thái chào đáp lại rồi thôi.

Ở trong phòng.

“Thằng Nam nó có nghỉ không hả ông già?”

“Nó định làm cho tới đại hội thì mới nghĩ.

Sao vậy nó nghỉ thì mày nhớ nó sao?”

“Ai mà thèm nhớ nhung gì nó cơ chứ?”

“Hazzz...!mày muốn tới với nó thì tao cũng không cản đâu.

Nhưng nhớ có làm thì cẩn thận vào đàn ông chứ không phải nữ nhân đâu mà cứ mạnh bạo là tốt”

Nghe cha mình nói với giọng điệu tràng đầy ý tứ đùa giỡn thì ngay cả một người lúc nào cũng bình tỉnh như Thái cũng phải nổi điên lên.

“Nói cái gì đó hả lão già?”

Thái vừa nói vừa gọi nguyên hồn của mình ra – nguyên hồn của Thái là một cây côn dài gần 2m - rồi chỉ vào mặt của cha mình.

Với Thái mà nói thì việc này như cơm bữa luôn rồi.

“Giởn giỡn giỡn ....!thôi mà...!làm gì mà căng thẳng quá vậy?”

“Bớt giỡn đi vào chủ đề chính” nói xong thì Thái cũng thu hồi nguyên hồn của mình.

Lúc này cha của Thái cũng trở nên nghiêm nghị hẳng ra.

“Nếu con nhờ không lầm thì nếu lần này nguyên hồn của nó mà không đạt yêu cầu thì hai cha con nó bị đuổi khỏi Trần gia

và không còn là người của Trần gia nữa thì phải”

— QUẢNG CÁO —

Event

“Theo ta thấy thì đuổi chỉ là cái cớ mà thôi.

Theo ta thấy mục đích thật sự là tìm cơ hội hạ thủ hai cha con Trần đệ mà thôi và sau đó....”

Vừa nói Vương lão vừa lấy tay quẹt ngang cổ của mình.

Thái tuy là hiểu ý nhưng vẫn có chút thắc mắc.

“Dù là vậy nhưng con thấy nó bất khả thi sao ấy?”

“Không đâu theo thông tin mật báo thì hiện tại gia chủ và mấy trưởng lão không biết vì sao tu vi trong thời gian gằn đây bổng tăng lên, thực lực mạnh hẳng lên.

Có khi thực lực hiện tại thì Trần gia là người đứng đầu luôn ấy chứ”.

“Đến cở đó luôn hả lão già?”

“À thì ta cũng không chắc lắm, nhưng có lẽ chỉ xem xém nhau mà thôi.

Về tổng thể thì có thể nói như tương đương với các thế lực khác.”

“Chính vì vậy mà nếu như lão ta muốn ra tay trừ khử hai cái gai trong mắt của mình thì chả lẽ còn quá khó sao?”

“Đúng là không khó nhưng tên đó không phải không muốn mà là không thể ra tay tuỳ ý.

Bởi cho dù là có muốn đi chăng nữa thì cũng không hề dễ dàng chút nào.

Bởi Thái gia lúc nào cũng nhìn chầm và bảo vệ hai cha con của Trần đệ hết, với lại Tiêu thành chủ đâu phải dễ xơi đâu mà để cho Trần gia leo lên đầu lên cổ của mình mà ngôi đâu.

Với lại còn có tin đồn Chu Ngọc tiểu thư có tình ý với Trần Nam nên nếu Trần gia ra tay thì có lẽ phải chuẩn bị đối đầu với cả ba thế lực.

Mà cho dù thắng thì cũng phải trả ra đại giới thì mới mong áp đảo được ba thế lực này liên thủ để rồi sau đó thì thực lực giảm mạnh 10 không còn 1.

Với lại làm sao biết được Thái gia với Tiêu thành chủ còn là bài tẩy nào còn chưa lật nữa thì sao.

Hắn ta làm gì mà ngu như vậy chứ.”

“Nếu nó không qua thì hắn ta hoàn toàn có cơ sở để trục suất khỏi Trần gia mà không ai có thể nói được gì.

‘Phế vật thì không có quyền lên tiếng’ câu chăm ngôn của chúng mà”.

“Đúng là vậy nhưng nếu nó vượt qua thì sao?”

“10 phần là lấy cớ nghĩa vụ quốc gia rồi lợi dụng quyền lực tống nó đi chống ma vật mà hầu như không có chuẩn bị gì hết.

Mà con biết đấy, mấy chổ đó nguy hiểm thế nào mà.

Đi mà không có chuẩn bị gì thì chẳng khác nào đi vào chổ chết hết”

Thái nhớ lại lúc mình tới đó mà không khỏi hãi hùng.

“Đúng là nham hiểm thật”

“Nếu nó mà chết thì chú Hạo cũng lấy đâu ra ý chí để sống tiếp nữa.”

“Thôi! Đó là chuyện của hai người họ chúng ta giúp được gì thì giúp thôi.

Dù sao thì chúng ta cũng chỉ là làm thuê cho Chu gia mà thôi có nói gì thì cũng chẳng giúp gì hơn”.

“Rồi công việc thế nào rồi?”

“Nói chung là vẫn bình thường tất cả đều ổn chưa bị ông làm cho sạc nghiệp.”

“Mầy nói cái gì vậy hả thằng kia.”

“Im đi lão già” vừa nói Thái vừa gọi nguyên hồn của mình ra một lần nữa rồi gõ vào đầu của cha của mình một cái.

Sau đó Thái tiếp tục việc của mình mặc cho cha của mình la oai oái.

“Bên Chu gia rất thích ý tưởng gia vị đổ nướng của Trấn Nam nên có giữ cho chúng ta một số tiền nhờ chúng ta đưa cho nó coi như là phần thưởng cho ý tưởng của nó”.

“Còn gì nữa không?” lão Vương vừa nói

“Không chỉ nhiêu đó thôi.

Còn tiền thì vài ngày nữa Chu gia sẽ gửi tới, nên hôm nay chỉ có nhiêu đây việc thôi”

“Hết rồi mày cũng biến đi cho tao nhờ.

Để tao còn ngủ nữa”

“Ngủ đến chết luôn đi lão già thối”

Nói xong Thái quay đi và cũng không quên đống cửa lại một cái thật mạnh đồng thời bỏ ngoài tai, hoàn toàn không quan tâm tới tiếng chửi bới của cha mình đang vang ra từ trong phòng.