Nhà Giàu Thất Thủ Hào Trạch Công Lược

Chương 42: Chương 42

Trong danh sách thí sinh Miss Hong Kong, Hạ Nhạc Dương thấy rất nhiều cái tên quen thuộc, nhiều ngôi sao lớn trong giới điện ảnh Hong Kong về sau.

Lật tới lật lui mấy trăm hồ sơ, trong đám người này chỉ có một người có chữ Sở trong họ tên, thậm chí còn vào đến chung kết.

“Tìm được rồi!” Hạ Nhạc Dương cầm ipad tới bàn ăn, vừa kéo ghế ngồi xuống liền đứng bật dậy.

Cúc hoa nóng rát, châm chích y như lúc “thả bánh” sau khi ăn quá nhiều ớt.

Hạ Nhạc Dương cả ngày hôm nay đều rất cẩn thận mỗi khi đặt mông ngồi xuống, không để hoa cúc nhỏ bị ngoại lực tác động, nhưng sau khi tìm được tên của ma nữ liền mừng quýnh lên, quên mất tiêu.

“Hic hic ——” Hạ Nhạc Dương cau mày, chậm rãi đứng dậy than thở: “Đều là lỗi tại anh!”

“Còn đau không?” Thượng Đình Chi vội đặt đồ ăn xuống, “Anh xoa cho em.”

“Không cho xoa!”

Hạ Nhạc Dương hung tợn nói, đi tới ngồi lên đùi Thượng Đình Chi: “Em muốn ngồi sô pha 37 độ.”

Thượng Đình Chi cười cười vòng tay ôm cậu, nhìn máy tính bảng hỏi: “Chắc chắn đây là tên của ma nữ sao?”

“May thật, trong danh sách chỉ có một người có chữ ‘Sở’.” Hạ Nhạc Dương vừa nói vừa click vào một đoạn video, chỉ vào cô nàng mặc áo tắm xinh đẹp đang sải bước trên sàn catwalk, “Nhìn xem, chính là cô ấy ồi.

Cô ấy tên là Lâm Văn Sở.

Dữ liệu từ ba mươi năm trước không nét như bây giờ.

Mọi khuôn mặt đều trông hơi mờ mờ.

Tuy nhiên, vẫn có thể nhìn rõ đường nét lông mày và đôi mắt.

Khuôn mặt của cô gái trong video giống y như bức ảnh bên cạnh cái bình.

Không ai khác chính là ma nữ kia rồi.

“Nhìn ảnh cô ấy lúc còn sống cứ thấy không quen.”

Người đẹp mặc áo tắm, tươi tắn rạng ngời, rõ ràng là chân dài thẳng tắp, nhưng bây giờ dưới làn váy trắng lại trống không.

“Em muốn nói cho cô ấy biết?” Thượng Đình Chi hỏi.

“Vốn định chờ bắt được hung thủ rồi mới nói cho cô ấy biết.

Nhưng nói luôn bây giờ thì có lẽ cô ấy sẽ nhớ được ra chuyện gì đó, cho chúng ta thêm một chút manh mối.”

Từ Chí Nhược phát hiện Chu Nhuận Hoa thường đến công trường nghĩa trang, nhưng không có bằng chứng nào cho thấy hắn có tiếp cận công trường của trường trung học.

Camera giám sát chỉ có trên đường cái dẫn đến ngọn núi, nhưng nếu di chuyển giữa những khu vực khác nhau trên núi thì lại không có.

“Mai này Triệu Oánh sẽ còn nhiều việc cần nhờ anh.” Thượng Đình Chi nói, “Cô ấy thường ở nghĩa trang, để anh thử nhờ cô ấy tìm xem có bình tro nào không.”

Hạ Nhạc Dương nói, “Ăn tối xong, em sẽ gọi ma nữ ra nói chuyện.”

Thượng Đình Chi gật đầu, Hạ Nhạc Dương lại nói thêm: “Đừng quên anh là người đã có gia đình đấy.”

Thượng Đình Chi khẽ cong môi: “Biết rồi.”

Hạ Nhạc Dương cuối cùng quyết định hỏi ma nữ có biết người tên “Lâm Văn Sở” hay không, sau đó sẽ từng bước hỏi sâu thêm, để khỏi kích động tới tâm trạng của cô.

“Lâm Văn Sở?” Ma nữ vừa đi đâu đó uốn tóc xoăn về, trầm ngâm hỏi, “Sao nghe quen vậy?

“Cô ấy đã tham gia thi Miss Hồng Kông trước đây, cuối cùng giành được vị trí thứ bảy.” Hạ Nhạc Dương hàm súc nói.

Ma nữ không trả lời, dường như đang trầm tư.

Hạ Nhạc Dương nói thêm: “Hình như… hình như cô ấy đã yêu một chàng trai người đại lục tên là Chu Nhuận Hoa, và theo anh ta từ Hồng Kông vào đại lục năm 91.”

Ma nữ khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhạc Dương, ý bảo cậu nói tiếp.

“Chu Nhuận Hoa này hóa ra đã có gia đình ở đại lục, lại làm giàu nhờ nhà vợ nên không dám ly hôn.”

Ma nữ bỗng thẳng lưng dậy, không còn lười biếng thờ ơ như mọi ngày.

“Thành phố nơi anh ta sống có một ngôi nhà ma nổi tiếng, nhưng Lâm Văn Sở không biết điều đó.

Chu Nhuận Hoa đã để cô ấy vào ngôi nhà ma này ở, và thường hay giấu vợ tới đây.

Nhưng không được bao lâu thì có chuyện xảy ra.”

Hạ Nhạc Dương nói xong lời này dừng lại nhìn ma nữ, đang định nói tiếp thì cô đã chen vào, “Lâm Văn Sở có thai.”

Hạ Nhạc Dương nuốt nước miếng, ma nữ nhíu chặt mày, hiển nhiên là đã nhớ lại gì đó.

Cậu ngập ngừng nói: “Vậy nên Chu Nhuận Hoa…”

“Chọn ngày sinh nhật của Lâm Văn Sở để đến nấu bữa tối cho cô ấy.” Vẻ mặt của ma nữ cứng đờ, đôi mắt trống rỗng, giọng điệu lạnh nhạt, ”Anh ta nói dối rằng mình bị đau đầu mất ngủ, và nhờ Lâm Văn Sở mua thuốc ngủ cho mình, nhưng rồi lại lén bỏ vào ly rượu của Lâm Văn Sở.”

Hạ Nhạc Dương không biết những chuyện này.

Thật không ngờ hôm đó làm giỗ cho ma nữ lại cũng chính là sinh nhật cho cô.

Hơi thở của ma nữ bắt đầu rối loạn.

Hạ Nhạc Dương bằng mắt thường có thể nhìn thấy một đám sương mù đen kịt tản ra quanh ma nữ.

Cậu nhớ lại lời Lý Thiện, sợ ma nữ biến thành lệ quỷ, liền vội vàng nói, “Chị gái, đừng nóng giận, chúng tôi nhất định sẽ bắt được kẻ sát nhân.”

Ma nữ không đáp lại, Hạ Nhạc Dương lại nói thêm: “Cô nghĩ mà xem, chúng ta trong khoảng thời gian này thật vui vẻ, đừng vì loại đàn ông chó má này mà tức giận được không?”

Sao có thể không tức giận cho được? Hạ Nhạc Dương không còn cách nào khác, đành cố hết sức thuyết phục.

“Tôi thấy cô mới làm móng tay và làm tóc.

Kỳ thực ngoài kia cũng khá vui vẻ phải không?” Hạ Nhạc Dương nói đến đây, sương đen xung quanh ma nữ chợt lắng xuống, cậu vội nói tiếp: “Móng mới rất đẹp đấy, hôm khác dắt tôi đi làm cùng được không?”

“Cậu làm sao đến chỗ đó được.” Ma nữ khinh bỉ nói, “Đây là do tiệm làm nail ở âm phủ làm, trừ phi…”

Ma nữ u ám nhìn Hạ Nhạc Dương nói: “Trừ phi cậu xuống đây với tôi.”

Hạ Nhạc Dương đã lâu không thấy sợ ma nữ, nhưng phải thừa nhận câu nói này suýt chút nữa làm cho cậu bỏ chạy.

Nhưng ngay sau đó, ma nữ đột nhiên phá lên cười, nhìn Hạ Nhạc Dương nói: “Chị em tốt, sao tôi có thể hại cậu chứ.”

Trong nụ cười có chút giễu cợt, nhưng cũng không khó nhận ra còn có chút chua xót.

Hạ Nhạc Dương lập tức thả lỏng, nghiêm mặt nói: “Chị em tốt, hãy tin tôi, tôi sẽ giúp cô bắt được kẻ sát nhân!”

Ma nữ phất phất tay, như là chẳng còn muốn quan tâm tới chuyện này nữa.

Cô trôi vào trong bồn tắm rồi yên lặng biến mất.

Hạ Nhạc Dương nhìn vẻ mặt cô đơn của ma nữ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Cậu chạy xuống lầu, định xem Thượng Đình Chi đã nói chuyện tìm bình tro với Triệu Oánh chưa.

Lúc này Triệu Oánh đang nghiêm mặt nói: “Dưới công trường quả nhiên có mộ của Lý tướng quân.

Chu lão bản đã phong tỏa tin tức, hiện đang âm thầm di dời di văn vật ra bên ngoài.”.