Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em

Chương 47: Cùng ăn đi

"Cô ăn hết đi."

"Hả? không phải anh nói muốn ăn nên gọi tới sao? vì sao lại.."

"Bây giờ không có tâm trạng ăn nữa, thế nên cô ăn hết đi." Hàn Chí Dương vừa lấy khăn lau tay bị thức ăn dính vào, vừa thong thả ngồi xuống nói.

Cô nhìn một loạt thức ăn trên bàn, rõ là từ sáng đến bây giờ anh củng giống như cô, vẫn chưa bỏ vào bụng thứ gì, bây giờ anh lại nói không ăn, cô sao có thể ăn một mình.

Sau đó não nhỏ như vừa nghĩ ra được việc hay, cô liền vươn tay lấy đĩa há cảo đặt vào chén nhỏ hai cái, rồi cầm đôi đũa hai tay đưa tới trước mặt anh mỉm cười.

Hàn Chí Dương khẽ cau mày lại, vừa động môi thì Lục An Kỳ liền lên tiếng.

"Ăn cùng đi, anh củng chưa ăn gì mà, vả lại một mình tôi củng không thể nào ăn hết số thức ăn này. hì"

Cô đợi khoảng 20 giây không thấy Hàn Chí Dương có ý cầm đũa, suy nghĩ một chút tiếp tục bổ sung.

"Tôi không quen ăn như thế này, niếu anh không ăn thì tôi củng không ăn đâu." nói rồi cô lại đưa chén nhỏ tới ý tứ ép anh phải cùng ăn.

Hàn Chí Dương nhìn cô lần nữa mới từ tốn cầm lấy đôi đũa và chén nhỏ trong tay cô sau đó gắp một miếng há cảo cho vào miệng.

Lục An Kỳ sau khi thấy anh đã ăn, mới lấy đĩa há cảo còn thừa kéo lại chổ của mình cầm một cái nĩa ăn phần của mình.

Cô nhìn Hàn Chí Dương, biết anh vì cô mà mất hợp đồng lớn như vậy, còn tổn thất tiền công ty mua cổ phần giá cao trên trời, trong lòng không ngừng cảm thấy áy náy, nên nhân lúc đang vui vẻ cô liền viện cớ hỏi.

"Dương tổng, lúc nãy tôi nghe Tống Nhược Hy nói anh đưa cho Hoàng tổng gấp ba lần số tiền ông đáng nhận.. vậy là bao nhiêu tiền a."

"Chỉ là một ít tiền lẻ, không đáng nói." Hàn Chí Dương không muốn Lục An Kỳ hốt hoảng khi biết được con số thật sự mà anh đã đưa cho Hoàng tổng, nên nói qua loa cho có lệ.

Lục An Kỳ củng biết số tiền đó không hề nhỏ, chỉ là anh không muốn nói cho cô biết thôi, cho nên cô dùng nĩa múc một miếng thịt gà để vào chén anh, rồi lại giả vờ hỏi tiếp.

"Vậy anh có thể nói cho tôi biết 1% cổ phần Dương thị trị giá bao nhiêu không?"

Anh gắp miếng thịt gà của cô vừa đặt vào chén mình cắn một miếng, sau đó hỏi ngược lại cô.

"Cô là trợ lý của tập đoàn Dương thị, mà 1% cổ phần của Dương thị lại không biết là bao nhiêu, có phải là quá tắc trách không?"

Lục An Kỳ ương bướng, chu môi cải lại.

"Tôi thật không biết mà, từ sáng đến tối, chỉ tiếp điện thoại của đối tác, với soạn văn kiện, sắp xếp lịch trình cho anh, là tôi đã rối tinh rối mù rồi, lại nói tập đoàn Dương thị mỗi một tháng hạng mục điều tăng lên một bậc khác nhau, ăn nên làm ra như thế, tính toán % cổ phần ra để làm gì."

"Vậy cô còn hỏi % cổ phần để làm gì?" anh bắt lại lời cô vừa nói khiến cho Lục An Kỳ cứng họng.

Cô ngậm cái nĩa không vào trong miệng, nhe răng cười với anh, sau đó giải thích.

"Không phải như thế, chỉ là.. tôi thấy khi không bỏ đi nhiều tiền như thế, có chút.."

Hàn Chí Dương không muốn cô nói chuyện tiền nữa nên cắt lời cô.

"Vậy cô nấu cơm cho tôi đi."

"Hả?" Lục An Kỳ trố mắt nhìn.

Anh biết cô đang muốn hỏi gì, nên bổ sung thêm.

"Vừa hay người nấu cơm cho tôi đã lớn tuổi, nên xin nghỉ việc để về quê rồi, niếu cô cảm thấy mắc nợ tôi vì việc này.. vậy thì thay thím trương nấu cơm cho tôi đi."