Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực

Chương 17: 17 Thỏ Khôn Không Ăn Cỏ Gần Hang

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Lộc Thập

Edit: Sâm Sâm

***

Tạ Hà ra khỏi thư phòng, chỉ một lòng nghĩ đến chuyện của Tạ Hành Dữ, vẫn không phát hiện ra ánh mắng lạ thường của anh trai.

Nếu ngay cả Tạ Cẩn cũng cảm giác được con trai mình không thích hợp, chứng minh biểu hiện của Tạ Hành Dữ rất rõ ràng.

Có thể cậu ấy đã nói chuyện riêng với cha mình như "Phải khiến Chu Diệp mất tất cả" hay "Bắt được người sai khiến phía sau và khiến gã phải ăn miếng trả miếng, tiêm cho gã thuốc gây ảo giác."

Tạ Hà càng nghĩ càng thấy việc nghiêm trọng, nhíu chặt mày, đột nhiên nghe thấy điện thoại di động đổ chuông.

Điện thoại anh vẫn luôn để trong phòng ngủ, điện thoại vang lên trên ghế sô pha hẳn là của Tạ Hành Dữ.

Vì vậy anh nói vọng vào trong phòng bếp: "Hành Dữ, điện thoại của cậu!"

"Đến đây." Tạ Hành Dữ cầm điện thoại nhìn dãy số gọi đến, khuôn mặt cậu lộ vẻ vui mừng: "Alo, mẹ?"

Tạ Hà khựng lại.

Mẹ Tạ Hành Dữ? Là chị dâu anh sao?

Anh mới chỉ xem qua phần tóm tắt của cuốn tiểu thuyết này, đoạn tả về mẹ Tạ Hành Dữ cũng không nhiều.

Anh lục lại ký ức của nguyên ngủ, biết được cô tên Lâm Vãn, nhỏ hơn Tạ Cẩn vài tuổi.

Hai người là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, sau khi Lâm Vãn tốt nghiệp thì kết hôn cùng Tạ Cẩn.

Nhà Lâm cũng là hào môn, mặc dù không khoa trương như nhà Tạ nhưng hai người có thể coi là môn đăng hộ đối.

Cha Tạ Cẩn và cha Lâm Vãn là anh em chí cốt*, luôn muốn hai người họ một sinh nam một sinh nữ rồi để chúng nó lớn lên cùng nhau.

Vậy nên hai người cha của Tạ Cẩn Lâm Vãn đã hứa hẹn làm thông gia từ khi họ còn bé rồi.

Sau đó hai người cũng thích nhau, có thể gọi là một đôi trời sinh.

*Gốc là "吾命": Ngô mệnh – "ngô" ở đây là "tôi", kiểu là định mệnh của tôi ấy.

Có một câu như này " Đắc chi, ngô hạnh, thất chi, ngô mệnh – 得之,吾幸,失之,吾命" của Từ Chí Ma, nghĩa là " Tôi sẽ tìm một tri kỷ duy nhất trong biển người mênh mông, được, thì là hạnh vận của tôi, không được, là số mệnh của tôi." (Tham khảo: Hoa Sinh Anh Ca)

"Mai mẹ về rồi sao?" Tạ Hành Dữ hơi ngạc nhiên, ngồi xuống cạnh Tạ Hà "Không phải mẹ nói cuối tháng mới về được sao? Sao lại về sớm như vậy?"

Tạ Hà chăm chú lắng nghe, nghe đầu dây bên kia nói: "Mẹ nghe bên các con xảy ra chuyện rồi, bắt được tội phạm mê gian ở buổi tiệc rượu à? Còn làm liên lụy đến Tiểu Hà nên mẹ muốn về sớm một chút.

Đúng lúc bên này có khả năng sẽ mưa bão mấy ngày tới, chọn ngày không bằng gặp ngày nên đặt vé máy bay về vào ngày mai luôn."

Giọng nói này nghe khá trẻ trung, chỉ dựa vào tuổi tác thì hoàn toàn không thể biết được người nói chuyện đã làm mẹ rồi.

Tạ Hành Dữ: "Vậy ngày mai khi nào mọi người về đến nơi? Con đi đón mọi người về."

"Tầm khoảng 3 giờ chiều."

"Vâng.

Mẹ nói cho cha biết chưa?"

"Cái đồ chết tiệt đó." Lâm Vãn hừ một tiếng "Lại vùi mình tăng ca ở công ty, gọi mười cuộc điện thoại thì tám cuộc đang bận họp, mỗi ngày còn thân với công việc hơn là thân với mẹ, sao không đi đăng ký kết hôn với công ty luôn đi?"

"Cái này..." Tạ Hành Dữ hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết định giải thích chút chút cho cha mình "Hôm nay cha thật sự không tăng ca, về nhà từ sớm rồi."

"Vậy sao, đúng là hiếm lạ thật đó."

Tạ Hà yên lặng uống một ngụm nước, Tạ Hành Dữ lại nói: "Ông nội đâu ạ?"

"Đi theo người ta ăn gì mà...!món ngon đặc sản địa phương? Dù sao mẹ không quen ăn mấy đồ đó nên không đi theo ông, về sớm để thu dọn đồ đạc chút, ngày mai về nước." Lâm Vãn nói "À, đúng rồi.

Mẹ mua chocolate con nhờ mẹ rồi, mai mang về cho con."

Tạ Hành Dữ khóe môi hiện lên ý cười: "Cảm ơn mẹ, con biết chắc chắn là mẹ đáng tin cậy hơn cha mà."

"Chà, lời này mẹ thích nghe." Giọng điệu Lâm Vãn vui sướng "Nói với cha con mẹ ngày mai về —— ngày mai gặp."

Tạ Hành Dữ vô cùng thành thạo mà "Bán đứng cha lấy lòng mẹ", cúp điện thoại quay đầu sang: "Hay là...!Mai chú nhỏ đi cùng con nhé? Dù sao đợi ở đâu thì cũng là đợi, không bằng đi ra ngoài đi dạo."

"A?" Tạ Hà bị điểm danh giật mình, ậm ừ nói "Không thì cậu bảo cha cậu đi cùng đi, bảo tôi đi...!không phù hợp cho lắm."

"Sao lại không phù hợp? Cha con chắc chắn sẽ không rảnh lúc ba giờ chiều.

Hơn nữa không chỉ có mẹ con về, mà còn có cả ông nội về nữa." Tạ Hành Dữ tỏ vẻ đáng thương "Nếu chú nhỏ không đi cùng thì con chỉ có thể đi một mình đến sân bay đón người thôi, cô đơn lắm đó."

Tạ Hà không chịu được dáng vẻ cậu giả vờ đáng thương, vội vàng dời mắt.

Nghe thấy hai chữ "Ông nội" được Tạ Hành Dữ nhắc đến, trong đầu anh tự động hiện ra gương mặt của Tạ Tu Quân.

Dựa vào ký ức của nguyên chủ, Tạ Tu Quân rất thích con gái.

Sau khi sinh được một đứa con trai thì vẫn luôn muốn sinh thêm một đứa con gái, nhưng vợ ông sinh xong thì sức khỏe trở nên không tốt lắm.

Vì vậy dù ông muốn có con gái nhưng không nỡ để vợ mình chịu khổ.

Vì thế rất nhiều năm sau, ông đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi một đứa, chính là nguyên chủ.

Quá trình nhận nuôi cũng rất kịch tính, "Tạ Hà" nhỏ còn gầy hơn so với bây giờ, thích nuôi tóc dài nên bị Tạ Tu Quân nhận nhầm thành con gái.

Khi đó Tạ Tu Quân nhìn một cái đã thích đứa nhỏ này, lập tức muốn nhận nuôi nó.

Lúc ông hỏi nhân viên làm việc ở trại trẻ mới phát hiện ra là nhầm giới tính, chuyện ồn ào đến cực kỳ xấu hổ.

Nhưng ông đã nói với nguyên chủ rằng "Về nhà cùng bác đi", giờ không thể rút lời được, sợ sẽ làm tổn thương đứa nhỏ.

Nên ông đành đâm lao thì phải theo lao, mang nó về nhà.

Vậy nên Tạ Tu Quân đã có một cậu con trai.

Tạ Hà cảm thấy có chút bùi ngùi khi nghĩ đến những điều này.

Nếu những gia đình từng muốn nhận anh làm con nuôi cũng có thể để ý một chút đến cảm nhận của anh như Tạ Tu Quân, không trả lại anh như một món hàng có thể trả lại, liệu cuộc đời của anh có trở nên khác không?

Mặc dù Tạ Tu Quân do nhầm lẫn đã đưa một cậu con trai về nhà nhưng không vì điều này mà đối xử không tốt với nguyên chủ.

Tất cả những điều kiện ông dành cho hắn đều giống với tiêu chuẩn dành cho Tạ Cẩn.

Nhưng đáng tiếc là nguyên chủ lại hoàn toàn khác với Tạ Cẩn, một gia đình giàu có không thể xoa dịu những tổn thương tâm lý thời thơ ấu của hắn.

Tạ Tu Quân rất hối hận vì đã không cẩn thận mà nuôi dưỡng con trai, khiến hắn vặn vẹo.

Ông tìm mọi cách để bù đắp cho hắn nhưng nguyên chủ không cảm kích chút nào, và cũng không muốn tha thứ cho cha mình.

Lần này Tạ Tu Quân ra ngoài du lịch, vốn dĩ mang Tạ Hà đi cùng, để từ từ tâm sự với con trai mình.

Ai ngờ nguyên chủ trực tiếp từ chối.

Tạ Tu Quân vô cùng buồn bực, bấy giờ mới muốn gọi cả nhà con trai lớn đi cùng.

Tạ Cẩn thì bận việc không thể ra nước ngoài trong mấy tháng tới, mà Tạ Hành Dữ thì chưa được nghỉ hè.

Vì vậy nên đến cuối cùng, chỉ còn lại một người con dâu đi du lịch cùng với ông.

Suy nghĩ trong đầu Tạ Hà xoay như chong chóng —— Trước khi anh xuyên vào thì mối quan hệ giữa Tạ Tu Quân và nguyên chủ căng thẳng chưa từng thấy.

Nếu anh chủ động đến sân bay đón thì liệu có thể hòa hoãn mối quan hệ cha con này một chút được không?

"Chú nhỏ?" Tạ Hành Dữ thấy anh nửa ngày không nói lời nào, duỗi tay vẫy vẫy trước mặt anh: "Hồn bay đi đâu rồi, thân thể chú không thoải mái sao? Nếu không thoải mái thì mai ở nhà nghỉ ngơi đi, con đi một mình là được."

"Tôi đi cùng cậu." Tạ Hà bỗng nhiên mở miệng, vừa nghĩ tới việc sắp phải gặp của mình...!À không, cha nuôi của thân thể này, không tránh khỏi có hơi căng thẳng "Đến sân bay đón...!có cần phải chú ý cái gì không? Tôi chưa đi đón bao giờ."

Câu hỏi này khiến Tạ Hành Dữ ngẩn ra, sau đó bật cười, vươn tay vuốt tóc đối phương ra sau tai: "Chú nhỏ thật là đáng yêu quá, đến sân bay đón thì có gì cần chú ý cơ chứ.

Chú cẩn thận đi theo sát con là được."

Trong khi hai người nói chuyện, Tạ Cẩn cũng đúng lúc đi từ thư phòng ra —— Vị tổng tài đại nhân này mới vừa phải vá lại tam quan vỡ vụn của mình, vừa nhìn lên đã thấy con trai mình đưa tay chạm vào mặt Tạ Hà.

Tạ Cẩn tóc tai đều dựng lên ngay lập tức, nhìn thấy con trai mình cười vui vẻ như vậy, càng cảm thấy cậu ngứa đòn.

Cái gì mà phản nghịch hay không chứ, lẽ ra y nên mạnh mẽ quật tên nhóc này một trận.

Y lại liếc nhìn Tạ Hà, phát hiện em mình không có phản ứng gì đối với loại "hành động vượt rào" này của Tạ Hành Dữ mới siết chặt nắm tay, quay đầu đi làm bộ chưa thấy cái gì.

Chỉ cần Tạ Hà có một chút không tình nguyện, y tuyệt đối sẽ không bỏ qua thằng nhóc thúi Tạ Hành Dữ này.

Thế mà dám động tay động chân với chú nhỏ của mình, không hiểu đạo lý "thỏ khôn không ăn cỏ gần hang" sao!

Y đang muốn rời đi thì nghe thấy con trai gọi mình: "Cha, ngày mai mẹ sẽ về nước."

Tạ Cẩn khựng lại: "Mẹ con không gọi điện cho cha?"

"Mẹ đoán cha đang đi làm nên không muốn làm phiền cha, nên nhờ con chuyển lời.

Chiều mai con đến sân bay đón mọi người cùng chú nhỏ, cha cứ làm việc gấp của cha là được."

Đến sân bay đón cùng chú nhỏ...!

Sân bay nhiều người như thế, mà Tạ Hà cũng không thường xuyên ra ngoài nên chắc chắn không biết đường.

Đến lúc đó tên nhóc này có thể mượn "phòng ngừa đi lạc" để nắm tay Tạ Hà, còn có thể tiện thể ôm ôm ấp ấp...!

Tạ Cẩm đoán được con trai mình mười phân vẹn mười, ánh mắt càng thêm kỳ quái: "Con tự đi được không?"

Tạ Hành Dữ nói với vẻ nghi ngờ: "Nhưng con đã bàn bạc xong với chú nhỏ rồi."

Tạ Cẩn đứng im tại chỗ hồi lâu, cũng không đợi em trai nói một câu "Không" mà con y đã tự giác tìm ra đường sống cho mình rồi.

Y đành phải trừng mắt cảnh cáo con trai: "Được rồi, đón được mọi người thì gửi tin cho cha."

Y xoay người sang chỗ khác, mặt lộ vẻ đau thương ——

Em trai y rõ ràng là một gốc cải trắng ngọc bích*, sao lại có thể cho chó ăn được!

Đến khi bước chân nặng nhọc của y dần dần đi xa, Tạ Hà mới ngẩng đầu lên, đầy đẩy mắt kính, chậm rãi nhận ra một tia đau thương từ bóng lưng của người anh đã rời đi.

Kỳ lạ, có phải Tạ Cẩn vừa rồi còn muốn nói điều gì đó với anh hay không? Sao anh lại cảm thấy anh trai mình có vẻ muốn nói lại thôi?

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Dù bên ngoài cậu có ngây thơ trong trắng thì mở ra bên trong vẫn chỉ toàn là một màu đen thôi, cha cậu đã nhìn thấu cậu từ lâu rồi.

Tạ Cẩn: Khi nào em tôi mới có thể phản ứng lại "Nguy hiểm" bên người này đây, anh cả sốt ruột đến chết rồi!

Sâm: Cụm "cải trắng ngọc bích" nguyên văn "翡翠白菜" – có nghĩa là Bắp cải được chạm khắc từ miếng ngọc bích.

Hết chương 17.