Nhàn Vương Manh Phi

Chương 26: TRUYỀN THUYẾT BÁT ÂM LÂU

Trong truyền thuyết, Bát Âm Lâu tọa lạc bên trong Toàn Cơ Các, thuộc về chủ các. Lại bởi vì trăm năm qua không thể mở ra, cho nên chủ các đời sau dời sang chỗ khác.

Trong Toàn Cơ Các, một tòa tháp hồng tường lượng ngói hình bát giác, cao hơn tất cả các kiến trúc của Toàn Cơ Các, lẳng lặng đứng ở giữa lê hoa hải. Đến gần mới phát hiện, Bát Âm Lâu ngủ say trăm năm được nước bao quanh. Bên ngoài vòng nước là đường đá, và biển hoa. Tám cây cột kỳ quái đứng sừng giữa hồ, đó là Bát Âm Lâu. Mà đường đi vào Bát Âm Lâu chỉ là một cây cầu gỗ cổ xưa.

Được Dung Hoan đỡ xuống, Dung Khinh Vũ đi đến cây cầu gỗ. Nghe tiếng kẽo kẹt của cầu gỗ vang lên, tâm tình nàng phức tạp khác thường.

Nam Cung Tương vào Toàn Cơ Các, được Thường Tinh đỡ lên xe lăn, đẩy đi theo sau Dung Khinh Vũ. Một đường đi, Nam Cung Tương rõ ràng cảm giác được Dung Khinh Vũ không ổn định. Trông hắn có vẻ như đang nhìn phong cảnh bốn phía, nhưng chỉ có chính hắn biết, hắn vẫn luôn dõi theo bóng dáng nhỏ bé ở phía trước. Một đường, không ai nói lời nào. Câu hỏi bị gián đoạn của hắn ở trên mã xa, không tiếp tục nữa. Lúc này xung quanh rất im lặng. Chỉ có tiếng kẽo kẹt của cầu gỗ vang lên khi nhận phải áp lực. Âm thanh dị thường rõ ràng vang ở bên tai, khiến người ta không khỏi lo lắng cầu dưới chân có phải đã mục do niên đại đã lâu đời hay không. Rồi sẽ không chịu được sức nặng của nhiều người mà gãy.

Cho nên Thường Tinh đợi chủ tớ hai người Dung Khinh Vũ đi qua trước, xong mới giúp Nam Cung Tương đi qua.

Đến dưới lầu bát giác, Nam Cung Tương không nhìn lầu mà nhìn biểu tình Dung Khinh Vũ. Chỉ thấy nàng khẽ đẩy tay Dung Hoan ra, tự mình đi Bát Âm Các vây quanh Bát Âm Lâu, bước chân tiêu sái. Ngón tay trắng nõn lưu luyến mà qua ở trên tường Bát Âm Lâu.

Kiến trúc Bát Âm Lâu trước mắt, có thể nhìn thấy được vị trí các cửa và cửa sổ, nhưng dường như các vị trí này được đúc đồng, làm cho cả lầu các kín không kẽ hở.

Nam Cung Tương không khỏi kỳ quái nhìn hành động của Dung Khinh Vũ. Và đồng thời cũng cảm giác được hình như nàng đang vuốt ve một báu vật vô giá. Dáng vẻ cẩn thận như sợ mình sẽ bóp nát cả lâu. Chẳng lẽ, nàng đến đây chỉ để kiểm tra? Mặc dù có nghi vấn như thế, nhưng Nam Cung Tương cũng không cho rằng mục đích của Dung Khinh Vũ đơn giản như vậy.

"Dung tiểu thư cũng biết điển cố Bát Âm Lâu?" Do dự một lát, Nam Cung Tương đánh vỡ trầm mặc, nhẹ giọng hỏi.

Dung Khinh Vũ nghe Nam Cung Tương hỏi, cước bộ dừng một chút, nhưng ngón tay vẫn đang sờ một hoa văn được khắc trên thân lâu.

"Dạ!"

Một bên Dung Hoan nhìn Nam Cung Tương, lại nhìn tiểu thư nhà mình, mới nói: "Nô tỳ cũng đã được nghe nói. Lâu này, do Sở tướng quân, cũng chính là Nhiếp chính vương Hoàn vương sáng chế trăm năm trước. Sau đó phu thê Hoàn vương gia và Hoàn vương phi cùng nhau ở đây sáng chế rất nhiều vũ khí kiểu mới, bình định loạn thế ở biên quan. Sau đó ký kết hiệp ước hòa bình với tam quốc còn lại. Cuối cùng công thành lui thân, Hoàn vương và Hoàn vương phi rời khỏi triều chính, sống một cuộc sống nhàn nhã.

Bát Âm Lâu phong bế từ đó, đến tận mười năm. Ai ngờ, mười năm sau, đột nhiên Hoàn vương phi trở lại một mình, mở ra Bát Âm Lâu đã đóng bụi mười năm. Sau đó Hoàn vương phi ở tại đây, bày mưu tính kế diệt Tây Cẩm quốc lúc ấy có thực lực ngang nhau với Đông Sở. Từ đó, Thương Lan đại lục chỉ còn lại có Nam Lân, Bắc Vực và Đông Sở. Tam quốc, trong đó Đông Sở chúng ta cường thịnh nhất. Cũng bởi vì trận chiến ấy, cơ nghiệp Đông Sở ổn định, dần dần phồn vinh. Cho đến hôm nay đã là một trăm năm thịnh thế!

Nghe nói năm đó, Hoàn vương bị chính huynh đệ kết bái – Tây Cẩm đế ám toán, mới tráng niên mất sớm. Đáng tiếc... Hoàn vương phi thương tâm gần chết, báo thù cho Hoàn vương gia xong cũng biến mất. Nghe nói là tự tử. Từ đó về sau, Bát Âm Lâu không còn mở ra được nữa. Nghe đồn chỉ có phu thê hai người họ mới hiểu được phương pháp mở Bát Âm Lâu."

Chuyện xưa này đối với Nam Cung Tương mà nói, đương nhiên là nghe nhiều nên thuộc. Cho nên khi Dung Hoan kể, hắn không có chú ý nghe nhiều lắm. Cái mà hắn chú ý là biểu tình Dung Khinh Vũ. Lại thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trông có vẻ rất mệt mỏi. Khoảnh khắc đó làm cho hắn không khỏi ảo giác, dường như Dung Hoan đang kể chuyện xưa của nàng. Sau đó lại nhớ tới, Hoàn vương phi trăm năm trước là tiền bối của Dung gia. Thiên tài đời trước sư muội Tư Không Nguyệt của hắn, đúng là thân mẫu của Hoàn vương phi. Lại nói, nguồn gốc có vẻ sâu xa.

Chỉ là, theo Nam Cung Tương thấy, tựa hồ Dung Khinh Vũ bi thương không phải vì người. Nhưng vì sao phản ứng nàng lúc này lại không bình thường?

Mà không biết vì sao, khi thấy nàng tái nhợt, con tim của hắn cũng run rẩy theo. Rõ ràng đã nhìn lâu này quen mắt cả mười mấy năm, nhưng hôm nay nhìn lại lại thấy bi thương khó hiểu. Bi thương đó vẫn quanh quẩn trong lòng Nam Cung Tương, làm hắn hô hấp không thuận, nhịn không được mà ho ra tiếng.

"Vương gia, ngài có sao không?" Thường Tinh ở một bên nhìn thấy, vội vàng vỗ lưng thuận khí cho Nam Cung Tương.

Nam Cung Tương lại ho thêm hai cái, mới khoát tay. Sắc mặt cũng tái nhợt hơn vài phần.

Dung Khinh Vũ nghe thấy Nam Cung Tương ho khan, tinh thần chợt hoảng hốt. Nàng hồi thần lại, chậu hoa cầm trong tay hơi căng thẳng, sau đó thả lỏng. Dừng một lát, mở miệng nói:

"Hiền vương gia, ngài có muốn xem lâu này không?"

Nam Cung Tương nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Dung Khinh Vũ, nhưng không nhìn ra thần sắc đôi mắt dưới lớp băng tơ kia. Sao ngữ khí của nàng, có vẻ như nàng có biển pháp mở lâu này?

"Dung tiểu thư biết cách mở lâu?" Nam Cung Tương truy vấn. Đáy lòng cũng đã khẳng định được đáp án.

"Nếu... có một người hỗ trợ, hẳn là không có vấn đề." Dung Khinh Vũ nói. Và câu trả lời đã không phụ sự kì vọng.

Nam Cung Tương vừa nghe, kích động thiếu chút nữa đứng lên, vội truy vấn: "Dung tiểu thư nói là người nào?"

Dung Khinh Vũ nghe ra sự bức thiết trong giọng nói Nam Cung Tương, lại hơi do dự một lát, mới mở miệng:

"Huyền Ẩn Thống lĩnh ám vệ, Bắc Lưu Đình!"

Dung Khinh Vũ vừa dứt lời, Nam Cung Tương và Thường Tinh ở bên cạnh đồng loạt ngẩn ra, vẻ mặt không thể tin.

Thường Tinh còn đang trong kinh sợ, theo bản năng nhìn thoáng qua Nam Cung Tương.

Nam Cung Tương chỉ sợ run một lát đã hồi phục tinh thần. Lông mi dài giấu đi ánh mắt khác thường, lại ho thêm vài tiếng, mở miệng nói: "Vì sao phải cần Bắc thống lĩnh hỗ trợ? Người khác không được sao?"

"Không được, chỉ có Bắc thống lĩnh mới được!" Dung Khinh Vũ lại nói, tựa hồ hoàn toàn không thể thương lượng.

KI