Nhặt Được Một Nhân Ngư

Chương 3: Bắt đầu ở chung

Đối với người mẫu, ngoại hình là yếu tố quan trọng hàng đầu.

Mà người chuẩn bị bước vào con đường người mẫu chuyên nghiệp đây thậm chí một bộ quần áo tử tế cũng không có, thực sự là tội ác tày trời.

Sở Mộc Tự không nhớ rõ lần cuối đi dạo phố cùng người khác là khi nào, hiện giờ người vừa mới kí kết đã trở thành ngoại lệ, đúng là gặp quỷ.

Trong một cửa tiệm sang trọng nào đó.

"Sở tiên sinh, đây là những mẫu quần áo mới nhất trong cửa hàng chúng tôi." Nữ nhân viên mỉm cười đưa một quyển danh sách dày đặc tới trước mặt Sở Mộc Tự.

Ngôi trên sofa bằng da thật của phòng VIP, Sở Mộc Tự rất có hứng thú lật qua lật lại danh sách, tùy ý chỉ chỉ hai bộ quần áo, lại chỉ vào Nolan, "Lấy hai bộ này, cho cậu ta."

"Có cần mặc thử trước không ạ?"

"Không cần, trực tiếp lấy số đo của cậu ta đi." Sở Mộc Tự rút blackcard trong ví ra, giao cho nữ nhân viên đang mỉm cười tươi rói.

Nolan đầu đầy dấu hỏi bị đẩy vào phòng thay đồ, đo xong số liệu lớn nhỏ, Sở Mộc Tự ngồi bên ngoài ngoắc tay gọi cậu.

"Đi, cửa hàng tiếp theo."

Một ngày đi dạo trung tâm thương mại xa xỉ, nhóm nhân viên nhìn thấy Nolan phấn khích đề cử những bộ quần áo đẹp nhất, Sở Mộc Tự trả tiền liên tục đến mức lười nhét thẻ vào ví, đành cất tạm trong túi quần.

Trang phục của Nolan không cần hoa lá màu mè phiền phức, quần áo càng đơn giản càng tôn lên khí chất trời sinh của cậu.

Thay đổi liên tục, Nolan trở thành cảnh đẹp cho mọi người, khí chất và ưu điểm được bộc lộ mạnh mẽ.

"Có phải mua nhiều quá rồi không?" Nolan hơi ngượng ngùng vén tóc dài qua vành tai.

"..." Sở Mộc Tự giật mình nhận ra mọi thứ vượt quá kế hoạch ban đầu, có thể do Nolan là cây móc áo trời sinh, anh không thể dừng việc mua quần áo cho cậu lại. Sở Mộc Tự ho nhẹ một tiếng, che giấu sự lúng túng: "Ai bảo cậu ra khỏi nhà không mang theo quần áo."

Nhân ngư bình thường không mặc quần áo, Nolan oan ức trong lòng.

Hai người xách theo một đống túi giấy từ trung tâm thành phố trở về nhà, Nolan phóng lên ghế sofa nghỉ ngơi, xoa xoa hai chân đã sớm đau nhức.

Tại căn hộ của Sở Mộc Tự, đứng cạnh cửa sổ sát đất có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm trong thành phố. Phòng có kiến trúc mở, ngoài hai phòng ngủ và nhà tắm, còn có một không gian rộng rãi chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy bên ngoài. Căn hộ trang trí theo phong cách của Sở Mộc Tự, sử dụng tone màu tối đơn điệu mà hiện đại, phòng khách còn bày không ít tác phẩm nghệ thuật được Sở Mộc Tự sưu tập từ nhiều nơi trên thế giới.

Màn đêm buông xuống bên ngoài cửa sổ, sau khi thay xong quần áo ở nhà, Sở Mộc Tự mới nhớ ra mình chưa ăn tối. Anh mở tủ lạnh tìm tới tìm lui các nguyên liệu nấu ăn, nghĩ xem tối nay nên nấu món gì.

"Nolan" Sở Mộc Tự hỏi người ngồi trên ghế sofa, "Bình thường cậu thích ăn gì?"

Nolan xoay người nhìn về phía Sở Mộc Tự mặc tạp dề trong bếp, thành thật trả lời, "Bình thường em hay ăn tôm hùm."

Sở Mộc Tự đóng cửa tủ lạnh, cho rằng mình nghe nhầm, có thật đứa nhỏ này sống trong thị trấn Tiểu Ngư nghèo nàn không, "Tôm gì cơ?"

"Tôm hùm ạ." Nolan khua khoắng tay miêu tả: "Đại khái tôm hùm lớn như này này, ăn sống hoặc thêm muối biển nướng lên đều ngon."

"..." Sở Mộc Tự thực sự có cảm giác mất mặt, tự cười nhạo bản thân rồi cởi tạp dề ra, gọi điện cho nhà hàng mang đồ ăn đến.

Người của thị trấn Tiểu Ngư bình thường đều ăn tôm hùm để lớn à? Sở Mộc Tự không khỏi hoài nghi nhân sinh, ngồi vào bên cạnh Nolan, quan sát tỉ mỉ cậu ở khoảng cách gần.

Vẻ ngoài Nolan vô cùng tuyệt mĩ, trông không giống ngư dân trong thị trấn Tiểu Ngư.

"Cậu không phải thiếu gia nhà nào chạy tới thị trấn đó chơi chứ?" Sở Mộc Tự càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi.

Nolan hơi khựng lại, bất giác ngồi thẳng người, lắc đầu nói: "Trông em như vậy sao có thể là thiếu gia." Cùng lắm chỉ là hoàng tử nhân ngư dưới đại dương thôi.

Cả người trắng trẻo mịn màng thế này có chỗ nào không giống, Sở Mộc Tự oán thầm, anh thấy hai má Nolan hơi hồng lên, hiểu rõ là do da dẻ quá mềm mại nên bị cháy nắng. Sở Mộc Tự không nói tiếng nào đi vào phòng của mình, lấy hai lọ thuốc nhét vào tay Nolan.

"Sau khi ra nắng thì bôi thuốc này, lát nữa rửa mặt xong hẵng dùng. Còn đây là kem chống nắng, ngày mai trước khi ra khỏi cửa nhớ bôi."

Nolan chỉ cảm thấy hai má nóng rát còn hơi đau, đâu biết là do làn da quanh năm sống dưới đáy đại dương không chịu nổi ánh nắng mặt trời gay gắt. Cậu nâng niu vuốt ve bảo bối mà Sở Mộc Tự đưa cho, trong lòng cảm thấy ấm áp.

"Cảm ơn. Anh vẫn dịu dàng như ngày trước."

Sở Mộc Tự giống như nghe điều gì khó tin, tự giễu cười "Dịu dàng? Tôi không hề dịu dàng, tôi đối xử tốt với cậu vì cậu sẽ giúp tôi kiếm tiền thôi."

"Nói dối, anh rõ ràng không phải người như vậy." Nolan vạch mặt lời nói không thật lòng của anh.

Một người dịu dàng, từ trước tới nay không thể đánh giá qua giọng điệu, mà xuất phát từ quan tâm vô thức khiến người ta ấm áp trong lòng.

Trong trái tim Nolan, sự dịu dàng của Sở Mộc Tự vẫn giống như quá khứ, bất kể là khi mua quần áo cho cậu hay khi đưa cậu kem chống nắng, hoặc nói đến năm năm trước lúc câu cậu lên và gỡ bỏ rong tảo quấn quanh người cho cậu, sự dịu dàng ấy là những quan tâm tỉ mỉ chu đáo xuất phát từ nội tâm.

Sở Mộc Tự dùng thái độ bất cần đời che giấu chính mình, Nolan vẫn có thể cảm nhận tấm lòng của anh chưa từng thay đổi.

Sở Mộc Tự buồn cười nhéo mặt cậu, "Cậu biết tôi được bao lâu? Đừng tỏ vẻ nhìn thấu thôi như vậy."

Nolan xoa xoa mặt bị nhéo đau, "Em đã nói chúng ta quen nhau từ lâu rồi mà, chẳng qua anh quên mất em thôi."

"Vậy à." Sở Mộc Tự rũ mắt, để lộ ra vẻ cô đơn.

Những chuyện xảy ra năm năm trước, phần lớn Sở Mộc Tự đều quên.

Anh chỉ nhớ rõ rằng, sau khi tỉnh lại ở bệnh viện bác sĩ nói anh bị thương lúc lướt sóng trên đảo Kha Già, may mắn có người cứu lên kịp thời, dù hôn mê hơn một tuần nhưng thân thể đã dần hồi phục, không lưu lại di chứng gì.

Người cứu anh lên là Thích Xuyên, sau đó trở thành bạn trai cũ của anh.

Khi đó Sở Mộc Tự mang theo lòng cảm kích xây dựng mối quan hệ với Thích Xuyên, đầu tiên là làm bạn bè, ăn chung bữa cơm, hẹn xem phim cuối tuần, rồi chậm rãi quen nhau. Thích Xuyên tỏ tình với anh, anh không nghĩ nhiều đáp ứng luôn.

Không tính là yêu, nhưng không phiền chán, dù trở thành người yêu thì cuộc sống vẫn không khác gì trước kia.

Thích Xuyên đến ở nhà anh như một lẽ dĩ nhiên, mỗi đêm hai người ôm nhau ngủ, giống những đôi tình nhân bình thường, cuộc sống dần dần đi vào quỹ đạo. Thích Xuyên chán công việc cũ, anh dẫn dắt Thích Xuyên đi theo con đường người mẫu, giúp hắn bước lên hàng ngũ người mẫu chuyên nghiệp. Thích Xuyên đau dạ dày không ăn được đồ dầu mỡ, anh tự tay xuống bếp nấu một ngày ba bữa. Thích Xuyên mệt mỏi, bị bệnh, anh tự tay chăm sóc. Thích Xuyên buồn bã đau lòng, anh cũng đồng hành bên cạnh sẻ chia.

Nhưng Thích Xuyên lại nói lời chia tay vì lí do Sở Mộc Tự không yêu cậu ta.

Nếu tất cả những gì anh làm không phải là yêu, thì như thế nào mới gọi là yêu? Sở Mộc Tự vẫn thường hỏi chính mình như vậy. Đến bây giờ anh vẫn không biết mình yêu hay thích Thích Xuyên, cảm giác bên trong trái tim luôn tồn tại khoảng trống, giống như thiếu đi điều gì. Mỗi lần tỉnh giấc lúc nửa đêm, anh lại nhặt nhạnh một vài mảnh vỡ kí ức nhỏ vụn.

Hai người chìm nổi trong sóng lớn, nước biển mặn chát tràn vào khoang mũi, biển đen sâu thẳm không thấy đáy,... Còn có một đôi tay nâng anh lên bơi về phía đất liền.

Anh vẫn luôn tin chắc rằng đôi tay đó là của Thích Xuyên, coi đây là lí do để kiên trì yêu Thích Xuyên, nhưng khi Thích Xuyên rời bỏ công ty, anh không cảm nhận được một chút đau lòng.

"Anh là kẻ vô tình nhất trên đời." Bữa tối cuối cùng ngồi với nhau Thích Xuyên đã nói như vậy. "Trước giờ anh vẫn luôn ngăn tôi ở bên ngoài, không muốn để tôi chạm vào nội tâm anh."

Sở Mộc Tự lắc ly rượu đỏ, nói ra lời chính mình cũng không dám chắc: "Anh yêu em."

"Anh chỉ mang lòng cảm kích với tôi mà thôi." Thích Xuyên chua chát cười, "Vừa hay, tôi cũng chỉ coi anh là bệ đỡ, chúng ta không ai nợ ai."

Thích Xuyên đi rồi, Tôn Dật Linh không biết nghe chuyện này ở đâu, cười nhạo Sở Mộc Tự không nhìn thấu lòng người còn nuôi ong tay áo.

Có lẽ đúng như Thích Xuyên nói, Sở Mộc Tự không yêu cậu ta, đáp ứng những yêu cầu Thích Xuyên đưa ra chỉ để báo ân mà thôi. Sở Mộc Tự lo được lo mất bao lâu, thử phóng túng bản thân một thời gian, tiếp xúc với chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, càng ăn chơi trác táng càng cảm thấy trống rỗng. Lần thứ hai tỉnh lại từ giấc mộng biển sâu, anh sờ thấy trên mặt mình một mảng ẩm ướt lạnh lẽo.

Anh thật sự đã quên mất điều gì đó – điều quan trọng nhất đối với anh.

Dòng hồi tưởng bị một bàn tay đặt lên trán cắt đứt, Sở Mộc Tự khôi phục tinh thần nhìn Nolan, chỉ thấy cậu lo lắng quan sát mình, bàn tay sờ trán anh buồn bực thu về.

"Anh không thoải mái ở đâu à? Nhìn sắc mặt anh không tốt lắm." Nolan hỏi anh

"Không phải." Sở Mộc Tự lấy tay vuốt tóc, thả tóc mái xuống, cố gắng vực dậy tinh thần.

"Nếu không thoải mái ở đâu thì nhất định phải nói ra, biết không?" Nolan dặn.

"Cậu chăm sóc được chính mình là tốt lắm rồi." Sở Mộc Tự cười nhạo.

Nolan nhìn thẳng vào mắt anh, vóc dáng cao hơn tạo nên chút ngột ngạt. Ánh mắt Nolan hàm chứa rất nhiều tình cảm, lại như một đầm nước sâu không gợn sóng làm anh bất chợt rung động.

Sở Mộc Tự còn sinh ra cảm giác nếu tiếp tục đối diện như vậy, Nolan sẽ cúi xuống hôn anh.

"Khụ khụ." Sở Mộc Tự đẩy Nolan ra, không được tự nhiên quay sang phía khác, "Hôm nay cậu cũng mệt mỏi rồi, đi tắm rửa rồi ngủ đi. Trong phòng có bồn tắm đó."

"Có bồn tắm?!" Mắt Nolan sáng lên, thành công bị dời đi lực chú ý. Cả ngày đi lại trên bờ, Nolan cảm thấy mình sắp biến thành cá khô.

Thấy cậu phấn khích như vậy, Sở Mộc Tự thở dài tự giác đứng lên, đi vào phòng tắm. "Tôi đi mở nước cho cậu."