Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 1095: Gặp lại rồi chia ly (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đám thị vệ lập tức rụt cổ lại.

Nhưng không đợi nàng nói hết câu, Trần Cảnh đã giành lấy cơ hội, “Vương phi, để ta làm!”

Tinh Lam giật mình, căng thẳng nắm chặt lấy cánh tay Hạ Sơ Thất, ánh mắt nàng ta nhìn chằm chằm về phía bóng lưng của Trần Cảnh.

“Không được, không thể làm phiền... Trần đại ca.”

Trần Cảnh càng nắm chặt tay, “Cô nương yên tâm, ngày xưa ta từng bị rắn cắn rồi, ta rất có kinh nghiệm...”

“Không, không phải là chuyện này...” Tinh Lam nói vòng nói quanh, đỏ mặt xấu hổ. Chưa đề cập tới chuyện Trần Cảnh hút độc cho nàng ta có thể gặp nguy hiểm hay không, mà riêng chuyện vết thương kia ở trên đùi nàng ta, vị trí này đâu phải là vị trí có thể dễ dàng để đàn ông nhìn thấy hay đụng chạm được chứ, huống hồ là còn để hút độc? Nghĩ đến hình ảnh này, nàng ta đã gấp đến độ muốn òa khóc, quay sang nhìn Hạ Sơ Thất bằng ánh mắt cầu xin.

“Vương phi...”

Theo bản năng, nàng ta nghĩ Hạ Sơ Thất nhất định sẽ có biện pháp.

Nhưng Hạ Sơ Thất vẫn bày ra thái độ nghiêm túc vô tình.

“Đừng, ngươi đừng tìm ta...”

Hạ Sơ Thất xoa tay, ánh mắt đầy vẻ ranh mãnh.

“Bảo ta điều chế thuốc cho ngươi còn được, chứ bảo ta hút độc thì thà giết ta đi còn hơn.”

Nàng là vương phi, nàng đã nói đến nước này thì Tinh Lam còn biết nói gì nữa chứ?

Nàng ta cắn chặt môi dưới, đôi mắt ửng đỏ một cách yếu đuối.

Trần Cảnh im lặng trong chốc lát rồi đột nhiên xoay người lại, không quan tâm nữa mà đi tới, ngồi xổm xuống, nắm hai vai nàng ta.

“Cứ để ta làm đi!”

“Nhưng mà...” Da đầu Tinh Lam tê dại.

“Không nhưng gì cả!” Trần Cảnh cắt lời nàng ta một cách dứt khoát.

Hạ Sơ Thất nheo mắt, cười gian xảo, làm như không nhìn thấy sự bất lực của Tinh Lam, bình tĩnh nói: “Trần đại ca, việc này không nên chậm trễ, huynh phải làm càng sớm càng tốt, nếu cứ tiếp tục trì hoàn, khi độc tính phát tác... thì đến ông trời cũng hết cách.” Dứt lời, nàng lại nghiêm túc nhìn về phía Tinh Lam, đen mặt phê bình nàng ta, “Cô nương à, giờ là lúc nào rồi, sao ngươi còn chú ý tới chuyện khác biệt nam nữ thế hả? Rốt cuộc tính mạng quan trọng hay mặt mũi ngươi quan trọng hả?”

Tính mạng quan trọng, hay mặt mũi quan trọng hơn?

Đối với những cô nương thời này mà nói, đương nhiên là mặt mũi quan trọng hơn rồi.

“Vương phi, ta...”

Tinh Lam còn định nói gì đó nhưng lại bị Hạ Sơ Thất cứng rắn ngắt lời.

“Còn ta ta gì nữa... Hai người nhanh lên, ta sẽ làm ‘hộ pháp’ cho hai người.”

Dưới sự chỉ huy ân cần của nàng, mọi người đều hành động, cả Đông Phương Thanh Huyền và Triệu Tôn đều bị nàng điều tới phòng ngoài, với lý do “Tinh Lam là một cô nương, nơi nàng ta bị thương lại vô cùng tư mật”, cần tạo không gian tương đối kín đáo cho bọn họ, cũng tiện để bọn họ tình tứ một chút.

Mọi người đều vội vàng rời đi, ngoại trừ ông lão điên kia...

Ông lão hoàn toàn không hiểu mấy chuyện mờ ám của nam nữ, ông ta ngồi xổm xuống, vừa lẩm bẩm vừa cầm con rắn đã bị chặt thành mấy khúc lên, chăm chú quan sát, “Thịt rắn... ngon lắm...”

Không ai biết rằng, trong cuộc đối thoại lúc trước giữa ông ta với Đạo Thường có đề cập tới rắn.

Nhưng bọn họ có thể dự đoán được số phận của con rắn này.

Hơn nữa, sự xuất hiện của rắn cũng cổ vũ cho mọi người.

Có rắn... là sẽ có thịt... sẽ không bị chết đói.

Đây là một tin tức tốt, ngoài Tinh Lam và Trần Cảnh, tất cả mọi người đều vui vẻ nhảy nhót.

Những người ở ngoại thất đều cúi đầu cười, hiểu ý không tiếp tục phá hủy sự mờ ám giữa Trần Cảnh và Tinh Lam nữa.

Trong thạch thất, Tinh Lam lẳng lặng tựa vào tường, cả căn phòng chỉ có duy nhất một cây đuốc chiếu rọi, gương mặt nàng ta đỏ bừng như uống rượu, ánh mắt nàng ta cũng như được ủ thêm mật ong, trái tim nàng ta không ngừng đập thình thịch, giống như sắp dâng lên tận cổ họng.

Ánh sáng mịt mờ, tăm tối.

Cả căn phòng rộng lớn như vậy, ngoài tiếng tim đập thình thịch thì không còn bất cứ âm thanh nào khác nữa cả.

Trong không gian yên tĩnh, Tinh Lam không cảm thấy đau đớn nữa, cả người nàng ta giống như đang đắm chìm trong giấc mơ không bao giờ tỉnh lại, đất trời xa xăm, tình ý triền miên, trước mặt là một người đàn ông anh tuấn, cương nghị đang ngồi xổm bên chân nàng ta, trên gương mặt nghiêm cẩn tràn đầy vẻ lo lắng, trong mắt y có lửa nhảy lên, một tay y đặt lên vạt váy của nàng ta, dường như còn mang theo cảm xúc hồi hộp nên cứng ngắc.

“Tinh Lam cô nương, Trần mỗ... lỗ mãng rồi.”

Giọng nói của Trần Cảnh khàn khàn, yết hầu di chuyển, y chậm rãi, tỉ mỉ kéo vạt váy của nàng ta lên, giống như đang thực hiện một nhiệm vụ vô cùng thần thánh.

Khi vào hoàng lăng, ngoài trời đang là mùa hạ, vì vậy ngoài áo khoác ngoài ra, Tinh Lam chỉ mặc một chiếc váy nên khi chiếc váy được vén lên, bên trong chính là đôi chân trần mịn màng. Đã lớn thế này rồi, nàng ta chưa bao giờ để lộ bất cứ bộ phận nào trên thân thể trước mặt đàn ông, nhưng hôm nay lại bị Trần Cảnh nhìn chằm chằm thế này, nàng ta xấu hổ đến đỏ bừng mặt, hai nắm tay siết chặt, cắn chặt môi dưới, thân thể cũng không kiềm chế được mà run rẩy.

Dường như cảm nhận được sự khẩn trương của nàng ta, Trần Cảnh cau mày, trầm giọng hỏi:

“Ta làm cô nương đau sao?”

“Không, không sao.” Mặt Tinh Lam còn đỏ hơn cả lửa, nàng ta muốn nói gì đó, nhưng lại thấy xấu hổ, chỉ đành nuốt những lời đã ra tới khóe miệng vào bụng, nhỏ giọng, áy náy nói, “Trần đại ca... Làm phiền huynh rồi. Vương phi nói nọc độc của rắn rất mạnh, huynh cẩn thận một chút, nếu huynh không chịu được thì đừng hút nữa, ta không thể làm phiền huynh như vậy được.”

“Không cần khách khí!”

Trần Cảnh nói một cách ngắn gọn rồi lại vén váy nàng ta lên bắp đùi để lộ vết thương, y ngay lập tức ngừng tay, không tiếp tục kéo lên trên nữa. Sau đó, y nhìn thoáng qua rồi chậm rãi quỳ xuống, cúi đầu, ghé mặt tới gần vết thương đang hơi sưng đỏ của nàng ta.

“Sẽ hơi đau đó, cô nương chịu đựng một chút nhé.”

Dứt lời, không đợi Tinh Lam đáp lại, miệng y đã đặt nhẹ lên vết thương của nàng ta. Dù là người có ý chí sắt đá đến đâu cũng có thể sẽ xúc động trong chốc lát, huống chi Tinh Lam đã đặt y trong lòng mình? Sao có thể thờ ơ khi thấy y không muốn sống và thương yêu nâng niu mình như thế này chứ?

Trái tim nàng ta mềm nhũn, cả người như tan thành nước.

“Trần đại ca...”

Trần Cảnh không ngẩng đầu, hơi híp mắt, chỉ đáp lại một tiếng hàm hồ.

“Ừ? Đau sao?”

Tinh Lam thầm hít một hơi rồi lắc đầu, vội vàng nhắm hai mắt lại.

Vết thương sao còn có thể đau nhức được chứ? Khi bờ môi mềm của y hạ xuống, thêm cả đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua da thịt và lực hút vội vàng, giống như không chỗ nào không phải là thứ mà y quý trọng. Đây không phải là nụ hôn tình ái, nhưng so ra thì nó còn mềm mại, ngọt ngào hơn so với tình ái nhiều, môi lưỡi y từ từ trùm lên nơi ấy, chậm rãi lan tràn tới tận trái tim nàng ta, còn tỉ mỉ cuốn lấy khiến toàn thân nàng ta đều cảm thấy vui mừng khôn xiết, kích động vạn phần. Hay nói là thần hồn điên đảo cũng không sai.