Càng thảm hơn là cậu ta cảm thấy thể diện ấy của gia nhà mình sớm muộn cũng bị nha đầu trong phòng vệ sinh kia làm mất hết sạch.
Lại sau một giờ nữa.
Uống thuốc Lý Mạc sắc xong, Hạ Sơ Thất chạy vào nhà xí hai, ba lần nữa, rồi nằm2bẹp trên cái ghế gỗ tử đàn trong noãn các của Triệu Tôn. Nàng ngẩn người nhìn chén canh màu trắng sữa nóng bốc khói nghi ngút trước mặt. Chén canh này nhìn có vẻ rất thơm ngon, những nàng vẫn đang tiêu chảy, ăn sao được? Hạ Sơ Thất liếc Triệu8Tôn, ngập ngừng cầm thìa xúc một miếng. Nàng hạ quyết tâm, uống một ngụm, chẹp chẹp miệng: “Canh gì mà đặc sánh thế này?” Mục đích nàng hỏi hắn, tất nhiên là tìm chuyện để nói.
“Móng giò hầm đậu phộng, đã hớt dầu rồi, không ngấy.”
Người đàn ông lạnh nhạt hồi6lâu, hiếm khi mở miệng trả lời nàng với vẻ mặt đen sì. Hạ Sơ Thất cười toét miệng, nói liên tiếp ba chữ “được”, lại gật đầu như đang có điều suy tư, đưa một thìa nữa vào miệng. Nhưng nàng còn chưa nuốt xuống thì đã nghe thấy hắn thờ3ơ bổ sung mấy chữ: “Ăn cho tốt sữa.”
“Á... phụt... khụ khụ khụ!” Không nhịn nổi, nàng phun ra, sặc đến nỗi ho mãi không thôi. “Ta nói này, chúng ta có thể đừng nói chuyện đùa lúc đang ăn không? Sẽ chết người đó, biết không hả?” “Gia bảo chân giò5hầm đậu phộng tốt sữa, nàng kích động cái gì?” Nhìn cái vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại cực kì gợi đòn của hắn, bàn tay Hạ Sơ Thất rất ngứa ngáy.
Nàng muốn tẩn hắn.
Có điều, vị gia này đã có hứng thú muốn trêu chọc nàng, vậy thì nàng phối hợp là được rồi. Nàng không thích ngày nào cũng tức giận với tổ tông này, phiền chết mất. Nếu hắn đã muốn xuống nước, tuy hơi kiêu ngạo, trong nóng ngoài lạnh, nhưng chỉ cần hai người có thể đạt được chiến lược đồng minh tạm thời, khôi phục lại quan hệ hợp tác thì nàng cũng không thích tính toán chút chuyện này. “Sao không uống nữa?” Nàng đang ngẩn người thì Triệu Tôn lại hỏi.
“Uống canh có phải trả bạc không?” Nàng cười nhạt, sắc mặt hơi nhợt nhạt, nhưng trong giọng điệu lại mang theo ý làm lành. “Khỏi cần, gia thưởng cho nàng!” Giọng hắn cũng dịu đi không ít. “Chàng tốt thế à? Không dám tin lắm!” Hạ Sơ Thất trưng ra dáng vẻ không dám tin, cười hì hì nhìn hắn, đang chuẩn bị tìm mấy câu tâng bốc trong đầu nói ra thì không ngờ tới, đối với Triệu Tôn mà nói, không có độc hơn, chỉ có độc nhất. Hắn lại cho nàng một câu khoan vào tim.
“Canh là sáng nay gia uống còn thừa, đổ đi thì tiếc quá, chi bằng để cho nàng uống.” “Phụt. Khụ khụ khụ!” Hắn cũng muốn có sữa à?
Hạ Sơ Thất nuốt nước bọt mấy lần mới ngẩng đầu lên khỏi bát canh. Nàng lau miệng, không thể hỏi câu đó nên chỉ thở dài lắc đầu: “Gia, chàng cũng thất đức quá nhỉ? Biết ta bị tiêu chảy phải kiêng ăn mà còn cho ta ăn móng gì hầm đậu phộng gì đấy. Được, cô nương ta nhìn chàng. Nhưng chàng chỉnh ta thì cũng nên chân thành chút chứ, thế mà lại... cho ta ăn đồ thừa của chàng?”
Nói xong lời nửa chế nhạo nửa mỉa mai, nàng lại hừ một tiếng. Nhưng thấy mặt hắn biển sắc, dường như căn bản không biết bị tiêu chảy phải kiêng ăn thì lửa giận trong lòng nàng vơi bớt: “Được rồi, chàng khỏi phải xin lỗi ta. Con người ta hiền lành nhất, giàu lòng nhân ái nhất, cái bụng tể tướng của ta có thể chèo thuyền, không chấp nhặt chuyện nhỏ này với chàng. Chỉ là hôm nay tinh thần và thể xác ta bị hư tổn, chàng phải bù cho ta ít bạc mới phải nhỉ?”
Thấy nàng nhắc đến bạc, vẻ mặt Triệu Tôn mới dễ nhìn hơn. Hắn biếng nhác ngả người vào lưng ghế, thờ ơ cầm tách trà trước mặt lên, lấy nắp tách trà gạt gạt mặt nước, nhấp một ngụm nhỏ, thong dong hỏi nàng. “Nàng muốn bao nhiêu?”
“Ta lòng dạ lương thiện, không hãm hại người khác, cứ bù lại tiền giấy ban nãy thôi!”
“Được.” Triệu Tôn hơi nhướng mày. Chính vào lúc mắt Hạ Sơ Thất sáng lên, hắn đột nhiên đặt tách trà xuống, liếc nàng, trong con người dường như có đốm lửa nhảy múa: “Kiểm được bao nhiêu bên chỗ Tại thị rồi?”
Lúc nàng và Tạ thị nói chuyện cũng không có ai bên cạnh. Có cần biết đoán như thế không?
Hạ Sơ Thất trề môi, có thứ cảm giác khóc không ra nước mắt. Sao nàng giống như đã trở thành cỗ máy kiểm tiền của vị gia này vậy? “Có một trăm lượng thôi à. Chàng xem, vì một trăm lượng này mà ta phải chịu bao nhiêu cay đắng, chàng nỡ đòi chia sao?” “Một trăm lượng.” Triệu Tôn lẩm nhẩm một lát rồi dịch cái ghế, ngồi lại gần nàng. Bấy giờ, hắn mới lạnh lùng nhìn nàng, nói với giọng âm u: “Một trăm lượng bạc mà nàng đã đem bán gia nhà nàng?” Bán cái đầu hắn ấy!
Nàng bán hắn khi nào? Không phải chỉ giữ lại một thị thiếp sao? Nhịn không được kích động muốn ói máu. Nàng xoa cái bụng không mấy dễ chịu, thương xót nửa số bạc lại sắp bay đi mất mà thấy ngứa hết cả răng, nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc “O” một tiếng, cúi mặt vờ ngoan ngoãn.
“Cũng không phải giữ nàng ta lại thì chàng phải ngủ, cuống cái gì?” Mặt Triệu Tôn đen hơn: “Nói cho hẳn hoi!”
“Ta nói rất hẳn hoi mà. Được được được, vậy ta chia cho chàng năm mươi lượng, đủ công bằng rồi chứ?” Hạ Sơ Thất trợn mắt, dịu giọng lại, nhẹ nhàng kéo tay áo hắn: “Nhận bạc rồi, không cho phép ai lật lại khoản nợ cũ nữa, được không?”
Câu này bao gồm hai nghĩa. Không cho phép lật lại khoản nợ cũ, cũng bao gồm chuyện nàng ra ngoài trước đó. Nàng thầm biết tên này nhất định hiểu được, nhưng trông thái độ hắn vẫn lạnh tanh, sầm mặt không hé môi, không trả lời, cũng không từ chối, có vẻ chưa nguôi giận nên nàng không chắc suy nghĩ của hắn. Không phải nàng không muốn giải thích, chẳng qua về chuyện gặp Triệu Miên Trạch và mục đích làm chuyện này, lỡ sơ sẩy là sẽ ảnh hưởng rất rộng. Nàng không muốn khiến hắn cảm thấy nàng đang lợi dụng hắn, cũng không muốn một khi nàng xảy ra chuyện gì sẽ liên lụy đến hắn. Phải biết, công việc báo thù này, từng giây từng phút đều có khả năng rơi đầu. Hắn không biết là tốt nhất.
Thấy hắn không trả lời, nàng bèn tiếp tục cúi đầu uống canh. Uống xụp xoạp, nghe cực kì dễ ghét. Nhưng chỉ uống một hớp nữa thì Triệu Tôn lấy chén canh đi. “Vẫn còn uống?” Nàng và không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn: “Làm gì đấy? Chàng cũng muốn uống à?” “Gia nhà nàng không uống đổ thừa của người khác.” Triệu Tôn đẩy chén canh ra, quay đầu nhìn Trịnh Nhị Bảo đang vờ như không tồn tại, giọng điệu không lành nói: “Dọn đi, phạt nửa năm tiền lương.”
“Chủ tử... Gia... nổ tài... bị oan mà...”
Trịnh Nhị Bảo cảm thấy mình thực sự uất ức quá!
Cậu ta chỉ dùng số kinh nghiệm ít ỏi để tán tỉnh đám nha hoàn của mình mà nói với gia nhà cậu ta một câu, thân thể Sở Thất không thoải mái, chi bằng ninh canh bồi bổ cho nàng, có lẽ sẽ tốt với việc hồi phục sức khỏe của nàng. Hoàn toàn là ý tốt mà. Sao kết quả là hai người đánh nhau, lửa giận bừng bừng rơi cả lên mu bàn tay cậu ta chứ?
Trịnh Nhị Bảo lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người họ. Không còn canh, cũng chẳng tiện uống trà, tiêu chảy không tiện ăn gì hết. Hạ Sơ Thất chà chà tay, có phần chẳng biết làm sao. Nàng nhìn Triệu Tôn hồi lâu, tim đập thình thịch. Nàng không rõ hắn có đồng ý với câu “không lật lại nợ cũ” mà mình đã nói không. Suy nghĩ một lát, nàng cảm thấy phải nói rõ chuyện ba đậu với hắn.
“Chàng biết vụ bột ngũ đầu là ta làm, bởi vì ta không vừa mắt với Đông Phương Uyển Nghi nên muốn làm nàng ta xấu mặt. Nhưng chuyện ba đậu thì thật sự không liên quan đến ta. Chàng nghĩ xem, ta cũng không thể có khả năng sai khiến nha hoàn của Tạ thị được.”
Nhẹ ừ một tiếng, giọng Triệu Tổn hơi lành lạnh, không rõ cảm xúc: “Gia lại hy vọng là nàng.” Hạ Sở Thất nhướng mày: “Ta thị có chọc gì ta đâu. Ta là loại người bất chấp thủ đoạn thế sao?” Triệu Tôn hờ hững quét mắt nhìn nàng một cái, chẳng nói chẳng rằng. Hạ Sơ Thất nghiêng mặt quan sát hắn chốc lát, chỉ thấy đôi mắt đen sâu thẳm, vẻ mặt lạnh tanh, khiến người ta không đoán ra được tâm tư. Nàng không khỏi ra sức day day trán, lúc này mới nói tiếp: “Chàng không nghi ngờ ta là tốt rồi. Thực ra trước đó chàng không nên đánh chết Linh Nhi, có thể thẩm vấn mà.” “Chuyện phụ nữ trong nhà, gia lười phải hỏi.” Hạ Sơ Thất nhếch mày, đột nhiên bật cười. “Cũng phải, để chàng đàn ông đàn ang mà cứ suốt ngày phải lo chuyện của đám phụ nữ thì quả thực cũng không hay. Gia, ta nghĩ hậu viện này của chàng cần một đại quản gia chuyên môn sắp xếp cho những phu nhân này của chàng. Lại còn cả đám mỹ nhân được các quan lại cứ cách dăm ba ngày đưa tới tặng, rồi Hoàng đế cao hứng ban thưởng, nương nương đến tuổi mãn kinh sai khiến...”
Lông mày Triệu Tôn càng nhướng cao: “Ý của A Thất là?”
Hạ Sơ Thất cố tình trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, nói đùa với hắn: “Gia, chi bằng để ta kiêm nhiệm cho?”
“Kiêm nhiệm?”
Nàng cười hì hì giải thích: “Ý là vừa làm y quan, tiện thể làm luôn chuyện đó ấy.”
“Điều nàng nói đây là việc của Tấn Vương phi.” Hắn nói câu này rất chậm, cũng rất hờ hững, từng chữ từng chữ gằn ra như thể đang tức giận lắm vậy, những câu đó lại khiến Hạ Sơ Thất ngẩn ra.
Hắn nghĩ nàng đang được nước lấn tới sao?
Ngừng một chốc, nàng xoa xoa khuôn mặt cứng ngắc, vẫn mỉm cười.
“Đùa thôi mà! Hẹn ước ba năm có hiệu quả, chàng có thể tìm Vương phi bất cứ lúc nào.” Đôi mắt Triệu Tôn nheo lại đầy nguy hiểm, mặt càng đen hơn. Sắc trời dần muộn.
Khi Hạ Sơ Thất về nhĩ phòng thì hai chân đã mềm nhũn. Lúc được Lý Mạc cẩn thận dìu, nàng nghiến răng nghiến lợi. Rốt cuộc kẻ đứng sau lưng chỉnh người là ai? Là Nguyệt Dục, là Đông Phương thị, Ngụy thị hay chính Tạ thị?
Tiên sư nhà nó. Đã sắp sang năm mới rồi mà mấy ngày này không được ăn ngon, đúng là đen đủi muốn chết. “Sở y quan, ngươi đã về rồi!” Một ngọn đèn lồng dừng ở cổng nhĩ phòng.
Dưới ánh đèn là gương mặt của hai nữ nhân.
Một là nha hoàn Bội Nhi cầm đèn lồng, một là Ta thị với thân hình gầy gò. Tạ thị không đầu bù tóc rối như ban ngày nữa. Nàng ta mặc áo khoác vạt lệch thêu đơn giản, trầm hoa cài đầu cũng rất mộc mạc, thoạt nhìn tuy tuổi tác không lớn nhưng rất có mùi vị thục nữ cổ điển. Trong số ba vị Như phu nhân của Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất cảm thấy mặc dù Tạ thị không xinh đẹp ngời ngời, không bằng Đông Phương Uyển Nghi, nhưng khí chất cao quý lại thắng Đông Phương Uyển Nghi một bậc.