Đây là do hắn không tìm được bậc thang đi xuống hay là không muốn xuống? Cho dù có việc đến tìm nàng thì cũng cảm thấy mất mặt lắm sao? Lại còn cứ phải nói là muốn cho nàng cơ hội nói lời cảm ơn, còn trưng vẻ ngang tàng kiêu ngạo. Ngẫm thấy cũng buồn cười, nàng lười tức giận với hắn, giơ hộp gấm lên.
er he is on
“Cái này à? Được rồi, cảm ơn. Cũng chẳng biết đáng bao nhiêu2bạc” Triệu Tôn xị mặt. Bản mặt thối hoắc khó coi, hắn hừ một tiếng, liếc nàng với vẻ ghét bỏ. “Còn không mau chải đầu thay quần áo? Nhìn bộ dạng lôi thôi của nàng kìa!” “Mẹ nó! Ai lôi thôi hả?” Hạ Sơ Thất bực thật rồi: “Ta nói này, ai chọc chàng giận thì chàng tìm người ta mà trút giận nhé! Khỏi phải đêm hôm tìm ta sinh sự. Ta sắp ngủ bây giờ, ăn mặc chỉnh tề làm8gì? Thần kinh!”
“Nhanh lên! Gia dẫn nàng ra ngoài đi dạo!” Chủ nhân kia hiển nhiên không có kiên nhẫn gì cả, liếc nàng một cái rồi đi ra ngoài.
“Gia đợi nàng ở cửa.” Ôi chao, bị thần kinh gì đây? Từng dấu chấm hỏi trong lòng Hạ Sơ Thất hiện lên dày đặc, Cơ mà, đêm giao thừa người ta mang chuỗi hạt đỏ từ trong cung ra cho nàng, lại không ngại vất vả đích thân chạy tới dạy dỗ nàng,6còn cho nàng cơ hội để cảm ơn, nên nàng không thể không nể mặt người ta, đúng chứ?
Gần như chẳng cân nhắc, nàng uể oải đứng dậy, thay quần áo, chải đầu, đội mũ, chậm rãi đi ra, khoanh tay liếc hắn.
“Đi đâu?”
Triệu Tôn quay lại nhìn nàng, dường như rất không vui khi nàng mặc đồ nam giới. Hắn nhíu mày, nhưng không nhiều lời, chỉ kéo tay nàng về phòng chính. Bản thân hắn cũng vào thay một bộ y3phục hết sức bình thường rồi phóng khoáng lạnh lùng đi ra.
“Ha ha, chàng đang làm gì vậy?” Khóe miệng Hạ Sơ Thất giật giật, cười phá lên: “Sao chàng phải khổ sở ăn vận giản dị thế? Phủ Tấn Vương lại thiếu bạc, gia cũng không đủ mặc à?” “Đầu ra lắm lời vậy?” Triệu Tôn nghiêm mặt, sải bước cực rộng, hại nàng chạy bước nhỏ rồi mà cũng không theo kịp. Hai người ra khỏi viện Thừa Đức, trời vẫn5đang đổ tuyết nhỏ.
Khắp nơi trong phủ Tấn Vương đều giăng đèn lồng, kiểu dáng phức tạp và đa dạng, nhìn rất có không khí ngày Tết. Lúc trước Hạ Sơ Thất chẳng có lòng dạ để ngắm, giờ nhìn từng sân viên được những ngọn đèn đẹp đẽ độc đáo chiều sáng, tâm tình bỗng dưng lại rộng mở, cuối cùng đã cảm nhận được mùi vị năm mới. Chuồng ngựa yên ắng. Hôm nay là tất niên, quy tắc trong phủ nới lỏng hơn. Mọi người đều cho rằng gia vào cung sẽ không về nên người canh đêm ở chuồng ngựa đã ra ngoài đánh bạc hết, chẳng còn một mống.
“Này!” Hạ Sơ Thất đứng trong chiếc bóng của hắn, tìm thấy chút cảm giác phấn khích như làm kẻ trộm.
“Không phải là chàng muốn dẫn ta lén ra ngoài chơi đấy chứ?” “Trẻ nhỏ dễ dạy!” Triệu Tôn vỗ đầu nàng: “Nhưng, phải trả tiền.”
“Được rồi, trả thì trả. Chàng dẫn ta đi chơi lấy bao nhiêu bạc thì ta đi chơi cùng chàng sẽ thu bấy nhiêu. Tính như vậy, hai ta sòng phẳng.”
Cuối cùng nàng đã tìm ra cách xử lý rồi, sẽ không bị hắn lừa bạc nữa đâu.
Quả nhiên, Triệu Tôn nhếch môi, cởi dây buộc ngựa, không đáp lời. Trong lòng vui vẻ, đôi mắt Hạ Sơ Thất sáng lên, hào hứng lượn tới trước mắt hắn, khẽ hỏi: “Khống dẫn Nhị Bảo công cộng và Nguyệt Dục, chỉ hai chúng ta đi chơi hả?” Triệu Tôn tặng cho nàng một ánh nhìn “ngốc ạ”, “Còn ai khác ở đây sao?” “Ui chao, gia à, ngài đẹp trai thật đấy!”
Tâm tình chơi đùa của Hạ Sơ Thất được treo lên, nàng lao đến ôm lấy thắt lưng hắn, kiễng mũi chân hôn chụt lên má hắn một cái. Đây là nàng bày tỏ niềm vui và sự thân thiện, nhưng cơ thể Triệu Tôn cứng ngắc, không nhúc nhích nhìn nàng hồi lâu. Ngay cả con ngựa đen kia cũng mở to đôi mắt tò mò nhìn nàng.
“Ha ha, bị ta dọa rồi?” Hạ Sơ Thất thẩm biết hành vi của mình không phù hợp với phụ nữ cổ đại, nàng ngượng ngùng chớp chớp mắt với hắn, rồi xoa mặt con ngựa đen.
“Đại Điểu à, đã lâu không gặp, tao nhớ mày chết đi được.”
Nói đoạn, nàng dán mặt vào khuôn mặt khi sờ vào có cảm giác rất thoải mái của Đại Điểu. Chẳng ngờ, mặt còn chưa chạm tới, cổ áo sau đã bị siết một cái, Triệu Tôn cách nàng lên, quẳng nàng lên yên ngựa không hề khách sáo: “Ngồi cho vững.” “Này, có cần tàn nhẫn thô lỗ vậy không? Làm Đại Điểu sợ rồi đó.”
“Nhỏ giọng một chút!” Triệu Tôn lạnh lùng nói rồi lật mình lên ngựa, ngồi sau lưng nàng. Một tay hắn ôm eo nàng, tay kia vòng qua eo nàng cầm cương ngựa, gần như ôm nửa người nàng rồi mới giật dây cương một cái, còn vỗ mạnh Đại Điểu một phát, Hạ Sơ Thất nhìn mà không sao hiểu nổi. Còn Đại Điểu vô tội tủi thân “hí” lên, chở hai người đón gió tuyết, ra khỏi phủ Tấn Vương theo lối cửa sau.
“Bùm...”
“Bùm...”
Đêm giao thừa quả nhiên đông vui khác với ngày thường.
Nửa bầu trời kinh sự được pháo hoa chiếu rọi đầy màu sắc.
Pháo hoa ở thời đại này đã rất phát triển, trên những đường phố không tính là rộng rãi cũng có thể bắt gặp nam nam nữ nữ, đông đúc nhộn nhịp, trong đèn có người, trong người có đèn, tiếng nói tiếng cười tràn đầy vui vẻ. Ai ai cũng mặc quần áo mới, khi gặp mặt dù không quen biết cũng sẽ cúi chào, hỏi thăm, mặt mày tràn ngập niềm vui ngắm đèn, ngắm cảnh, ngắm kinh thành. Những hàng quán dĩ nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt thế này, bày sạp hàng hai bên đường, treo đèn lông màu sắc khác nhau trên sạp hàng, tôn lên vẻ phồn hoa không gì sánh bằng của cả kinh sư.
Hạ Sơ Thất nhìn ngược nhìn xuôi, thấy cái gì cũng mới mẻ. Ánh mắt Triệu Tôn dịu dàng, thả chậm vó ngựa.
“Nàng chưa từng thấy những thứ này à?”
Hạ Sơ Thất đang vui thích, đầu óc lúc này hoàn toàn trống rỗng. “Đúng vậy, đông vui thật đấy, ta chưa từng thấy đêm giao thừa náo nhiệt như thế này.” Triệu Tôn nhếch môi không nói gì, ôm nàng vào trước ngực. Đi một đoạn, hắn bỗng thấp đầu hỏi:
“Lạnh không?” Hơi thở của hắn phả lên vành tai nàng hệt một chiếc lông vũ khẽ phất qua, nhẹ nhàng, ngưa ngứa, âm ẩm, trộn lẫn với mùi rượu thơm trên cơ thể hắn. Hạ Sơ Thất hơi bối rối, xấu hổ xê dịch vị trí.
“Không lạnh, bao nhiêu người thế này, sao lạnh được? Này, năm mới thật là tốt nhỉ!” Trong không khí là mùi khói thuốc súng sau khi đốt pháo hoa, trong mắt là đủ loại hàng buôn bán. Nàng nhất thời hoa cả mắt, thỉnh thoảng nói cái này đẹp, cái kia hay, đôi khi quay đầu thoáng nhìn Triệu Tổn, nhìn khuôn mặt trong ánh lửa thoắt sáng thoắt tối của hắn. Nghĩ tới thái bình phồn vinh này đều là hắn cùng tướng sĩ Đại Yến nam chinh bắc chiến dùng máu đánh đổi, nàng không khỏi xúc động.
“Trời yên biển lặng, thiên hạ thái bình. Quả nhiên là tốt!” Nghe nàng nói vậy, bàn tay đỡ trên eo nàng siết chặt lại.
Cái siết chặt này cũng khiến nàng đột nhiên sực tỉnh, tám chữ ấy không chỉ đại diện cho thời đại hưng thịnh yên vui, mà còn đến từ bức tranh thêu tinh tế hoàn hảo kia, bức tranh do tự tay kế Thái tử phi Đông Phương A Mộc Nhĩ, người có tình cảm sâu đậm với hắn trong truyền thuyết.
“Hôm nay chàng đã gặp nàng ta ở gia yến trong cung à?”
Giống như tất cả những thiếu nữ yêu lần đầu, Hạ Sơ Thất đã hỏi một câu ngu ngốc.
“Ai cơ?”
Hắn biết rõ còn cố tình hỏi. Nàng ngẩn người, cũng không vạch trần. Đôi khi đàn ông giả vờ hồ đồ là thể hiện hắn không muốn trả lời. Hắn đã không muốn trả lời vậy càng chứng tỏ hắn không muốn nhắc tới. Hắn không muốn nhắc tới, biết đâu cho thấy trong lòng hắn có lẽ không để ý như nàng nghĩ.
Hạ Sơ Thất nghĩ vậy an ủi mình. Để làm vơi bớt sự ngại ngùng, nàng khéo léo chỉ vào quả pháo hoa đang nổ tung trên trời. “Này, mau nhìn cái đó đi, đẹp quá! Tên là gì nhỉ?”
“Sóng cấp ba.”
“Còn có cái tên như vậy à, ha ha ha. Thể cái kia? Bên trái chàng ấy, mau nhìn đi!”
“Chuột đất.”
“Ha ha, tên này hay, tên này hay, tên rất hợp.”
Nàng như thể bà già Lưu vào vườn Đại Quan*, hỏi suốt dọc đường, cái gì cũng mới mẻ, cái gì cũng lạ lẫm. Mà khuôn mặt Triệu Tôn sẽ sầm xuống thêm một ít mỗi khi nàng hỏi những câu đơn giản. Đôi con người hắn đen kịt sâu thăm thẳm.
(*) Nhân vật và địa danh trong truyện Hồng Lâu Mộng Hạ Sơ Thất đắm chìm trong bầu không khí đón năm mới, vốn không biết vấn đề mình hỏi toàn những thứ mà trẻ con phủ Ứng Thiên đều biết cả. Đôi mắt nàng long lanh lóe lên ánh sáng lấp lánh của pháo hoa. Hai người họ đi đến đoạn đường bị quan phủ cấm xe, ầm ĩ ghê gớm. “Chỗ kia, mau nhìn chỗ kia, chúng ta tới đó đi!”
Triệu Tôn đi cất ngựa.
Lúc hai người đi bộ chen chúc đến Yêu Vãn lâu của miếu Phu tử đã là nửa canh giờ sau.
Nơi đây quán hàng san sát, trên đường đông đúc người qua lại, việc buôn bán của Yêu Vãn lâu này cũng đắt khách đáng ngạc nhiên. Nhưng ăn vặt ở Tần Hoài cũng phải xếp hàng sao? Phỏng chừng đây là lần đầu tiên Tấn Vương điện hạ thuộc giai cấp đặc quyền phải xếp hàng để ăn. Mặt hắn luôn đen thui, rất khó chịu mà nhìn nàng, nhưng hắn cũng mặc nàng lôi lôi kéo kéo, chẳng dễ gì chen tới vị trí bên cửa sổ.
“Ngon quá, ngon quá! Đã thật!” Hạ Sơ Thất đã đói gần hai ngày nay nên ăn như rồng cuốn. Nàng ngồi xuống xơi thịt vịt tươi ngon, bánh bao xíu mại, nghe tiếng sáo trúc Giang Nam tao nhã, ăn đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vui mừng và hào hứng khó tả.
“Này, Triệu Thập Cửu, sao chàng không ăn?” “Ta nhìn nàng ăn...” Triệu Tôn nhàn nhạt đáp, kéo dài giọng bổ sung: “Là đã thấy ngán rồi.” Hạ Sơ Thất cười xùy một tiếng, tức tối lườm hắn.
“Bớt châm chọc ta đi! Ngán mà chàng còn dẫn ta ra ngoài? Cung yến trong cung ngon thế, sao chàng không ăn, cứ chạy về làm gì? Trong lòng luôn nghĩ tới ta mà còn ngại ngùng không muốn thừa nhận? Yên tâm, Sở Thất ta tự hiểu, ta không khuynh quốc khuynh thành, nhưng khuynh đảo một phủ Tấn Vương của chàng đây thì cũng không quá đáng nhỉ?”
“Nàng chỉ khuynh đảo cái hầm cầu ấy.”
“Mẹ kiếp, hết chuyện để nói à?” Hắn châm chọc người ta không nương tình, mồm mép Hạ Sơ Thất cũng không buông tha. Miệng nàng toàn là mỡ, gắp một miếng bánh trôi nhân hoa quế trong đĩa của hắn, “Muốn châm chọc ta à? Không sao cả, chỉ cần cho ta bạc là được. Ta quyết định rồi, từ nay trở đi, mỗi lần chàng nói lời châm chọc ta thì đều phải trả cho ta phí tổn thất tinh thần tương ứng, xem chàng còn dám nói nữa không?”
“Biết tính toán thật!”
“Học chàng thôi!”