Nhật Ký Hoa Hướng Dương

Chương 20: 20 Diễn Kịch

Hoa hướng dương cuối cùng cũng nở.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, mấy bông hoa hướng dương đứng lẳng lặng ở một góc vườn, xung quanh là một ít cỏ lau Nhật và hoa cẩm tú cầu màu tím, thoạt nhìn có vẻ rất chói mắt.

Chỉ là chúng trong có vẻ hơi lạc lõng giữa khu vườn yên tĩnh và tinh tế.

“Tiên sinh, ngài xem hoa hướng dương của em nở rồi!” Phương Tứ bắt gặp Lục Hi Cảnh lúc anh đang chuẩn bị đi làm vào buổi sáng, vừa chân thành lại vừa háo hức mời anh đi ra ngoài vườn nhìn một cái.

Lục Hi Cảnh sờ sờ đầu Phương Tứ một cách có lệ, nói: “Tôi nhìn thấy rồi, rất xinh đẹp.

Sáng nay, tôi còn có cuộc họp.

Tôi đi trước, tạm biệt.”

Phương Tứ cảm thấy vô cùng thất vọng, gật đầu: “Tiên sinh, tạm biệt.”

Tiên sinh lại gạt người, rõ ràng hoa vừa mới nở được mấy ngày, sao có thể đã nhìn thấy được.

……

Kỳ nghỉ hè đã trôi qua hơn phân nửa, Ngô Tụng tới tìm Phương Tứ, nói là dẫn cậu đi ra ngoài chơi.

Trên thực tế là hắn muốn hóng hớt một chút tiến độ theo đuổi bạn đời của bạn thân.

“Sao rồi, đã có tiến triển gì chưa?” Ngô Tụng mang Phương Tứ tới khu trò chơi, một bên ném bóng rổ một bên hỏi.

“Còn có thể có tiền triển gì chứ, anh ấy cũng không thường xuyên về nhà.” Khuôn mặt nhỏ của Phương Tứ sắp nhăn thành cái bánh bao.

“Không phải anh ta sẽ đưa cậu ra ngoài ăn mừng một bữa vì điểm thi đại học của cậu tốt hơn kỳ vọng sao?” Ngô Tụng ném quả bóng rổ cuối cùng, “Yeah! Trúng phóc!”

“Anh ấy rất bận! Anh ấy còn giúp tớ điền tờ đơn nguyện vọng, còn thêm chuyên gia tới phân tích xem nên chọn thế nào.

Bằng không đầu óc tớ cũng đã nổ tung rồi.” Phương Tứ sốt ruột bào chữa giúp tiên sinh nhà mình.

“…… Không có tiền đồ.” Ngô Tụng trợn trắng mắt rồi liếc nhìn Phương Tứ một cái, sau đó lại tiếp tục ném bóng vào rổ.

……

Vào ngày Phương Tứ đến đại học báo danh, Lục Hi Cảnh đi công tác.

Cậu đành đến trường cùng Ngô Tụng.

Bởi vì Ngô Tụng vừa hay thi đậu Đại học Chính Pháp ở ngay cạnh Đại học Nông Nghiệp của Phương Tứ.

Từ nhà đến trường học cùng lắm chỉ mất hai tiếng lái xe.

Thời khóa biểu của học kỳ một năm nhất cũng không nặng lắm.

Một ngày chỉ có hai đến ba tiết, còn lại thì là mấy tiết học trực tuyến.

Trong tuần cậu có thể nghỉ ba ngày, thế là Phương Tứ gần như trở về nhà mỗi ngày.

“Thật sự là làm phiền bác rồi.” Phương Tứ nói lời xin lỗi với bác tài xế

“Không sao, chạy cao tốc còn hơn là tắc xe trong trung tâm thành phố.” Bác tài xế an ủi cậu một cách vô cùng hòa nhã.

Phương Tứ không phải là không cảm thấy phiền toái, cũng không phải lưu luyến gia đình.

Mà là hiện tại chỉ còn có bốn tháng, mỗi một ngày trôi qua đối với cậu đều là đếm ngược.

Thậm chí so với đồng hồ đếm ngược tới ngày thi đại học treo trên bức tường ở lớp học ngày trước, còn khiến Phương Tứ lo sợ và bất an hơn.

Có thể gặp anh thêm vài lần, hay có thể viết thêm vài dòng vào cuốn sổ nhật ký nhỏ có in trên bìa hình 《 hoa hướng dương 》của Van Gogh.

Những chuyện này đối với Phương Tứ đều là cậu có lãi.

……

Buổi chiều thứ sáu, Ngô Tụng muốn đi đến trường đại học của Phương Tứ để chơi một trận bóng rổ.

Thế là thuận tiện mời Phương Tứ ăn tối.

【 Tớ sẽ đi xem cậu thi đấu.

Nhưng buổi tối tơ phải về nhà 】 Phương Tứ nhắn tin cho Ngô Tụng.

【 Tốt lắm! Cái đồ thấy sắc quên bạn 】 Ngô Tụng lại gửi một icon “Khinh bỉ”.

【……】 Phương Tứ lười để ý tới lời trêu chọc của hắn.

Buổi chiều, Phương Tứ ngồi ở ngoài sân giúp Ngô Tụng trông cặp sách và cốc nước của hắn, đột nhiên nhận được điện thoại Lục Hi Cảnh gọi tới.

“Alo? Tiên sinh ạ?” Phương Tứ vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ nhận điện thoại

“Ừ, là tôi.” Giọng nói trầm ấm và dễ nghe của Lục Hi Cảnh từ trong di động truyền đến.

“Ngài đã về rồi ạ?” Mấy hôm trước, Lục Hi Cảnh đã đi công tác, cho nên cuối tuần này Phương Tứ cũng chưa về nhà.

“Ừm, mới vừa xuống máy bay.”

Phương Tứ nghe ra được vẻ mệt mỏi trong giọng nói của Lục Hi Cảnh.

Khi cậu đang muốn mở miệng nói anh nghỉ ngơi thật tốt đi thì Lục Hi Cảnh đột nhiên hỏi: “Em đang ở trường học à?”

“Vâng, vâng.” Phương Tứ trả lời.

“Để tôi tới đón em về nhà.” Lục Hi Cảnh biết thời khoá biểu của cậu, biết thời điểm nào cậu có thể về nhà, “Đợi tôi một tiếng nữa.”

“Dạ? Ngài về nhà nghỉ ngơi đi ạ, không cần phải đi đường vòng tới đón em đâu ạ.” Phương Tứ lo lắng Lục Hi Cảnh mới vừa xuống máy bay lại ngồi trên xe lâu như thế sẽ cảm thấy rất mệt.

“Cùng không tính là đi đường vòng.

Một tiếng nữa, đợi tôi ở cửa đông.” Khi Lục Hi Cảnh nói chuyện vẫn mang theo âm điệu không thể chối từ.

“……Được, được ạ.” Phương Tứ không dám nói không với Lục Hi Cảnh, huống hồ cậu cũng muốn gặp anh sớm một chút.

Nhân lúc nghỉ giải lao giữa trận đấu, Phương Tứ nói với Ngô Tụng: “Tiên sinh tới đón tớ về nhà.” Trên mặt còn mang theo vẻ đắc ý, “Một tiếng sau sẽ đến.”

“Ây yo, xem ra là xuân phong đắc ý*, lâu ngày sinh tình rồi.” Ngô Tụng tỏ vẻ trêu chọc.

*Xuân phong đắc ý (điển tích): ở đây ý nói về sự mỹ mãn trong hôn nhân.

“Cậu cho rằng tớ không muốn như vậy à?……” Phương Tứ thở dài buồn rầu.

“Được rồi, tớ muốn ra sân chơi thêm một lát.

Chờ chút nữa tớ đi ra cửa với cậu.” Ngô Tụng nhướng mày với Phương Tứ, đầy một bụng ý đồ xấu.

“Hả?” Phương Tứ còn chưa kịp nói: Tới đón tớ chứ có phải tới đón cậu đâu.

Cậu đi làm cái gì.

Nhưng Ngô Tụng đã chạy ra giữa sân bóng rồi.

Trận thi đấu này Ngô Tụng đánh thật sự thuận lợi, thống thống khoái khoái mà thắng một hồi.

Hắn từ chối lời mời của đội bóng rổ, thay quần áo chỉnh tề rồi lôi kéo Phương Tứ đi tới canteen.

“Cửa đông ở bên kia mà!” Phương Tứ chỉ vào hướng cửa đông, ngược lại với canteen.

“Còn tận nửa tiếng mà.

Cậu gấp cái gì chứ.” Ngô Tụng lôi kéo Phương Tứ đi về hướng canteen: “Tớ phải từ bỏ lời mời liên hoan để làm máy bay yểm trợ cậu.

Cậu không muốn mời tớ ăn bữa cơm à?”

“Máy bay yểm trợ* là cái gì?” Phương Tứ khó hiểu.

*Máy bay yểm trợ (ngôn ngữ mạng):, từ này thường được dùng để miêu tả một người bạn đã giúp mình ghi thêm điểm trong buổi hẹn hò.

“Đồ ngốc, chính là giúp cậu theo đuổi ông xã đó.” Ngô Tụng nháy mắt với Phương Tứ, “Chẳng lẽ cậu không muốn biết anh ta có thật sự thích cậu hay không sao?”

“Cậu có thể biết được à?” Phương Tứ rất hoài nghi.

“Mời tớ món lẩu bún ốc mới ra mắt của canteen đi, tớ sẽ giúp cậu.” Ngô Tụng hưng phấn lôi kéo Phương Tứ về hướng canteen.

Phương Tứ lập tức từ chối.

Nếu mà ăn bún ốc, người cậu sẽ bị ám mùi hôi, lát nữa ngồi trên xe bị Lục Hi Cảnh ngửi thấy thì phải làm sao bây giờ.

“Ừm, vậy thì để lần sau đi.

Lần sau mời cậu ăn có được không?” Phương Tứ xin lượng thứ.

“Vậy hôm nay vẫn là cậu trả.” Ngô Tụng miễn cưỡng đồng ý.

Chờ Ngô Tụng ăn cơm xong, Phương Tứ vô cùng lo lắng lôi kéo theo Ngô Tụng đi về hướng cửa: “Cậu nhanh lên một chút, chỉ còn bảy phút thôi đây này!”

“Ăn cơm no như thế sao mà đi nhanh được chứ!” Ngô Tụng mới vừa gặm xong hai cái đùi gà to đùng, một cái dầu chiên và một cái tẩm mật ong.

Thật sự vô cùng thỏa mãn.

“Đến muộn một chút, tiên sinh sẽ phải chờ tớ!” Phương Tứ rất sốt ruột.

“Đây là cách cậu theo đuổi một người đàn ông sao? Nhất định phải mập mờ với anh ta, như gần như xa.

Trông cậu như thế này, đương nhiên là sẽ bị anh ta ăn sạch.

Anh ta còn chỗ nào để thích cậu chứ.” Ngô Tụng thành thật nói.

“Như vậy à?” Phương Tứ quả nhiên thả chậm bước chân một chút.

“Đương nhiên, tới trễ một tí sẽ hiệu quả càng cao.

Cậu phải để cho anh ta biết cái gì cũng có giá của nó.

Khi anh ta phải trả giá thì mới biết phải quý trọng.” Ngô Tụng giống như một chuyên gia tình yêu.

Tuy rằng từ lúc sinh ra tới giờ, hắn vẫn chỉ là F.A.

Phương Tứ gật đầu.

Hắn là Alpha, nghe hắn.

“Vậy làm như thế nào mới có thể biết được tiên sinh có thích tới hay không?” Phương Tứ khiêm tốn học hỏi.

“Chuyện này thì đơn giản, xem anh ta có ghen hay không thì biết ngay.” Ngô Tụng chắp tay ra sau người, bộ dạng giống như đại gia đang tản bộ trong sân vắng.

“Vậy làm như thế nào để biết tiên sinh có ghen hay không?” Phương Tứ không ngại học hỏi người bên cạnh.

“Chà, vậy tớ đành hy sinh bản thân mình, đợi lát nữa khi ông xã của cậu tới thì giả vờ thân mật một chút” Lúc Ngô Tụng nói xong, hắn đã khoác tay lên trên vai Phương Tứ, “Nếu lát nữa anh ta thực sự có chút tức giận, mắng cậu hoặc là hôn cậu, hay là kéo cậu cách xa tớ một chút thì đó chính là ghen tị.”

Phương Tứ nghe được chữ “hôn” kia thì liền mặt đỏ, suy nghĩ có chút hỗn độn, lại cảm giác có gì đó không đúng lắm: “Nhưng mà……”

Còn chưa kịp nói ra miệng, hai người cũng đã đi đến cửa đông.

Trước cửa có một chiếc xe Bentley màu bạch trắng sang trọng đỗ lặng lẽ ở đó, Phương Tứ liếc mắt một cái liền nhận ra là xe của Lục Hi Cảnh.

Lục Hi Cảnh thấy bọn họ sau liền mở cửa, xuống xe.

Ngô Tụng ôm sát lấy người Phương Tứ, cùng nhau đi đến trước mặt Lục Hi Cảnh.

Hắn còn ngại chưa đủ, thậm chí còn vươn tay giúp Phương Tứ sửa lại tóc.

Sau đó nhìn một cách khiêu khích về phía Lục Hi Cảnh: “Xin chào, chúng ta đã từng gặp nhau.

Tôi tên là Ngô Tụng.”

Lục Hi Cảnh đương nhiên nhận ra hắn, lạnh lùng những vẫn lịch sự gật đầu: “Xin chào.”

Vừa nãy, cậu đã được cảnh cáo không thể đối xử với Lục Hi Cảnh quá nhiệt tình.

Cho nên, Phương Tứ không dám nhìn về phía tiên sinh, đành phải nói với Ngô Tụng: “Tớ về nhà trước đây.”

Ngô Tụng nghĩ thầm, thật là tiền đồ, nhưng trên mặt vẫn cười dịu dàng: “Về đến nhà thì gọi điện thoại cho tớ.”

Sau khi Phương Tứ gật đầu liền đi theo Lục Hi Cảnh lên xe.

Phương Tứ thật cẩn thận quan sát biểu hiện của Lục Hi Cảnh —— vẫn bình tĩnh giống như thường ngày, một chút cũng không tức giận huống gì là hôn.

Phương Tứ trong lòng chợt lạnh lẽo, tuy rằng đã sớm đoán trước được sẽ có kết quả này, nhưng khi đáp án hiện hữu ngay trước mặt thì vẫn khó chịu vô cùng.

Cậu áp trán vào cửa sổ xe, muốn dùng sự lạnh lẽo của tấm kính kia làm cho bản thân mình tỉnh táo hơn một ít, kìm nén sống mũi đang cay cay và đôi mắt đang rưng rưng của mình.

Trong xe yên tĩnh đến mức tạo ra bầu không khí có chút áp lực, đột nhiên, Lục Hi Cảnh mở miệng: “Còn nhớ rõ lúc trước khi kết hôn tôi nói với em điều gì không?”

Phương Tứ bị hoảng sợ, nhưng vẫn trả lời theo bản năng: “Nhớ rõ ạ……” Âm thanh thô bạo đến đáng sợ

Mỗi một câu Lục Hi Cảnh nói qua Phương Tứ đều lặp lại và ghi nhớ ở trong lòng.

Lúc trước khi kết hôn, Lục Hi Cảnh đã từng có một cuộc nói chuyện với cậu ở trong văn phòng của anh—— “…… Nếu trong vòng một năm này em có thích người khác, tôi hy vọng em có thể nhẫn nhịn chịu đựng qua một năm.

Hơn hết cũng đừng để người ngoài biết, đã hiểu chưa?”

“Nhớ rõ thì tốt.” Giọng nói lạnh lùng của Lục Hi Cảnh vang lên ở bên tai Phương Tứ, khiến người ta không rét mà run.

Xem ra màn trình diễn của Ngô Tụng khá là thành công.

Thành công làm cho Lục Hi Cảnh nghĩ rằng cậu thích người khác.

Chỉ là nếu biểu hiện của Lục Hi Cảnh tức giận hơn một chút, bất bình thường hơn một chút, Phương Tứ có thể tự lừa dối bản thân mình, rồi bí mật vì điều đó mà trở nên vui vẻ.

Đáng tiếc lại không có như vậy.

————————

Lão Lục: Ừm, không có, thật sự không có..