Nhất Thời Mềm Lòng Thích Cậu

Chương 23: "Cậu Rất Thông Minh"

Lúc ăn cơm trưa, Thẩm Duyệt không ngừng nói: "Khuê nữ của tôi ơi, cậu thật sự rất lợi hại. Lần này không cho phép cậu thi đạt trước hạng 100 đâu đấy."

"Khuê nữ của mình học tập tốt như vậy, đuổi kịp hay vượt qua Trần Phẩm Sơ không phải là mộng."

"Tại sao tớ lại không thể đuổi kịp và vượt qua Hà Tri Túc?" Thường Nhạc cố ý nói những lời này trước mặt Hà Tri Túc bởi cô muốn xem cô ấy muốn nói gì tiếp theo.

"Bởi vì đuổi kịp và vượt qua Trần Phẩm Sơ chỉ cách một khoảng. Học tra nếu không ngừng cố gắng học tập thì vẫn có thể đuổi kịp học bá. Nhưng khoảng cách giữa học tra với học thần thì không thể nào thay đổi. Khuê nữ của mình ơi, cậu đang nghĩ gì vậy, không ngờ cậu lại muốn trở thành thần thánh. Nói thật đi, cậu ở nhà đánh liên minh [1] chắc hẳn cũng lấy được vài lần thần thánh đúng chứ?" [2]

[1] Một tựa game.

[2] Theo như tác giả giải thích thì liên tục giết chết 8 người sẽ đạt thần thánh.

"Tớ mới chỉ... Chơi đến cấp 10 mà thôi." Thường Nhạc nói cũng có phần đúng bởi trong trò chơi này không thiếu những người chơi đạt cấp 100, còn cô thì mới chỉ là tiểu tra tra level 10. Cùng người khác đánh nhau không có khả năng thắng, chỉ có người khác đánh thắng cô mà thôi.

Có một sự thật là mẹ An Hân quản rất nghiêm, không cho cô chơi mấy trò như vậy.

"Vẫn còn phải thi 2 môn nữa cơ mà, ngữ văn của tớ trong khoảng thời gian ngắn như vậy nên không có gì tiến bộ cả. Tổng điểm môn lý có thể sẽ cao hơn một chút, có thể đạt trước hạng 350." Thường Nhạc đối với lần thi này cũng coi như là tự tin bởi dạo gần đây cô cũng học tập khá chăm chỉ.

"Không, cậu hẳn là có thể lọt vào top 150." Hà Tri Túc nãy giờ im lặng bỗng nhiên lên tiếng khiến hai người bọn cô cảm thấy có phần bất an.

"Lọt top 150 ư?" Thưởng Nhạc cảm thấy trừ khi có ai đó thi hộ cô thì còn được chứ điều này hoàn toàn không có khả năng. Muốn lọt top 200 thì tổng điểm đã phải đạt hơn 550 rồi. Lọt top 150 khẳng định còn cao hơn thế...

"Lần thi này không hẳn là giống thi đại học bởi thi đại học cần kiến thức của cả 3 năm học. Còn lần này chỉ bao gồm kiến thức của cả năm lớp mười với 2 tháng học vừa qua. Cho nên kì thi này so với kì thi đại học đơn giản hơn 75%. Tóm lại việc cậu có thể lọt top 150 hoàn toàn không thành vấn đề."

"Tại sao lúc trước tôi lại học kém tới vậy chứ?" Thường Nhạc có chút không rõ vì sao cô mới chỉ cố gắng một chút mà đã có sự khác biệt lớn đến như vậy.

"Kì thật Dì nói rất đúng."

"Hả?" Thường Nhạc không hiểu cậu ấy cảm thấy mẹ cô nói đúng câu nào, nhất thời có phần mê man.

"Cậu rất thông minh." Anh nói xong liền bưng khay đựng cơm rời đi, câu nói đến khiến bọn cô lại càng thêm khó hiểu.

"Cậu ấy đang khen cậu à?" Thẩm Duyệt có phần không dám tin vào những điều mình vừa nghe.

"Phải không vậy...?" Thường Nhạc cũng tự hoài nghi rằng liệu có phải cô nghe nhầm hay không.

****

Môn ngữ văn đã khiến cả nhất trung như bị dày vò. Buổi chiều cô tới trường nhưng lại cảm thấy cực kì mệt mỏi. Có lẽ là do đêm qua lo lắng cũng như khẩn trương quá mức cho nên chất lượng giấc ngủ rất kém dẫn đến việc lúc này cô cảm thấy buồn ngủ không thôi.

Giáo viên ở trêи bục giảng thấy đứa nhỏ này ngủ gật nên liền lặng lẽ đi đến bên cạnh cô, vỗ lên lưng một cái. Thường Nhạc bị dọa đến mức giật mình liền tỉnh, phải nói là vô cùng tỉnh táo mới đúng. Lúc này thời gian thi còn lại khoảng 1 giờ đồng hồ, mà cô lại chì mới làm đến đoạn giải thích. Một tiếng trôi qua rất nhanh, hoàn toàn không đủ thời gian.

Hơn nữa cô vừa mới ở trong trạng thái ngủ như không ngủ nên nhìn qua đề thi thật sự không biết nên dẫn dắt vào vấn đề như thế nào.

Một hồi sau liền kết thúc môn thi, lúc này trán của cô xuất hiện lấm tấm mồ hôi. Thật may cô cũng viết được đủ số lượng từ, chỉ mong rằng mấy môn thi trước sẽ không quá tệ. Nếu vậy mặc dù môn ngữ văn của cô có bị điểm thấp cũng không quá ảnh hưởng tới tổng điểm.

"Cậu nóng đến vậy sao?" Bọn cô ra ngoài lấy vở, thừa dịp nghỉ ngơi rồi xem lại một chút môn vậy lí.

Thấy còn khoảng 8 phút nữa là bắt đầu thi, Thẩm Duyệt cất lại vở vào trong cặp xách rồi kéo Thường Nhạc đi qua nhà vệ sinh.

Môn lý là môn thi cuối cùng nên Thường Nhạc cũng không cảm thấy quá lo lắng. Môn lý của cô so với Toán và Tiếng Anh tốt hơn rất nhiều, các kì thi khác đều có thể đạt 180 điểm chỉ có điều mục tiêu lần này không đơn giản như vậy. Cô muốn lợi dụng lần thi này để lấy nhiều điểm hơn một chút.

Lúc điền thông tin vào chỗ trống vẫn khiến cô cảm thấy hết sức khẩn trương, ngộ nhỡ đề thi lần này quá khó làm cô không đạt được mục tiêu mà Hà Tri Túc đặt ra thì sao đây? Cô thật sự không muốn khiến cho anh phải thất vọng. Anh từng nói cô kì thật rất thông minh.

Đến khi cô mở tờ đề thi ra thấy phần đầu khá đơn giản, lúc này lòng cô nhẹ đi không ít. Vạn sự khởi đầu nan, nếu mặt trước đơn giản thì cô tin rằng mặt sau cũng như vậy.

****

Hà Tri Túc từ khi còn nhỏ đã biết rằng ở trong cái nhà kia anh không thể dựa vào ai mà chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Cho nên từ nhỏ anh luôn kiên trì cố gắng trở thành học sinh đứng đầu danh sách bởi trong lòng anh có mục tiêu, có tín niệm. Sau này, mặc dù không muốn chấp nhận nhưng mẹ của anh quả thực đã hối hận vì đã cùng với tra nam kia sinh ra anh. Bà ta cũng lười vì cảm thấy nuôi một đứa nhỏ tốn thời gian nên liền tìm một nam nhân rồi gả đi, hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ. Nhưng bà ta vẫn không được như ý bởi người ngoài vẫn rất để ý việc bà ta có con riêng với chồng cũ.

Vậy nên bà ta luôn không thích con trai của mình, tuy không đánh chửi anh nhưng cũng không thèm để ý tới. Dẫu vậy bà ta vẫn mặc kệ. Bà ta sẽ cung cấp tiền sinh hoạt cho anh nhưng với một điều kiện anh muốn ăn gì thì ăn, muốn mua gì thì mua chỉ là đừng làm phiền tới bà ta.

Mấy năm trước hai người họ tuy sống chung trong một căn hộ nhưng xét về mặt quan hệ thì chẳng khác gì người lạ cùng thuê rồi cùng với nhau sinh sống, đến nhìn nhau một cái cũng không. Cuối cùng bà ta tái hôn, tâm tình bà ta lúc bấy giờ cũng coi như là tốt đối với anh dường như có chút nhiệt tình. Người đàn ông kia mặc dù không để ý tới việc bà ta mang theo một đứa trẻ nhưng bà ta lại để ý, sợ rằng hạnh phúc kia của bà sẽ bị hủy hoại bởi đứa trẻ mang trong mình dòng máu của một tên tra nam.

Không ai để ý đến anh nhưng cũng không vì thế mà anh từ bỏ bản thân mình. Thành tích của anh lúc nào cũng xuất sắc, lâu dần liền thường xuyên nhận được học bổng của trường, tương anh của anh vì thế mà rộng mở.

Khi đó anh cũng biết rằng có người làm việc tại phòng thí nghiệm nổi danh trong nước đang tìm kiếm thêm người cho phòng thí nghiệm dự bị. Lúc đó anh liền suy nghĩ rằng: Anh nhất định phải trở thành một thành viên của phòng thí nghiệm. Chỉ là phương thức tuyển sinh của họ hết sức kì lạ, họ dựa vào các thí nghiệm của các thí sinh mà xem xét, dù sao họ cũng không nôn nóng nên cứ chậm rãi mà tìm kiếm nhân tài. Nhưng anh thì rất gấp, nếu không được chọn sẽ phải tốn rất nhiều năm tiếp tục cố gắng.

Cho nên anh vì việc chuyển đổi trường mà cố ý nghe ngóng xem nhà người đó ở đâu để có thể chuyển tới cùng bọn họ làm hàng xóm. Anh cũng vì muốn quan hệ của bọn họ trở nên tốt đẹp hơn mà không tiếc thời gian dạy kèm cho con gái của người đó.

Gần đây quan hệ cũng có phần tiến triển, ông ấy cũng đã lấy cho anh ít đề để làm thử. Thời khắc đó anh liền biết cơ hội của mình đã tới, chỉ cần vượt qua mọi loại kiểm tra của ông ấy thì anh sẽ được vào phòng thí nghiệm dự bị để học tập.

Nếu xét về bản chất thì anh và Lý Thường Nhạc coi như là quan hệ đôi bên cùng lợi.

Trước giờ anh luôn cho rằng cô không cần biết những điều này, nhưng hiện tại anh lại tự hỏi nếu như cô biết thì mọi chuyện sẽ ra sao? Sẽ mắng anh một trận lớn rồi chạy về nhà vụng trộm khóc hồi lâu sau đó sẽ làm như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục cuộc sống?

Còn anh thì sao? Đạt được điều anh hàng mong muốn, rời xa cô, rời xa gia đình cô rồi lại tiếp tục cô đơn nơi chính cuộc đời mình.

Anh đã tự lừa dối bản thân mình nhiều năm và anh vẫn luôn cảm thấy như vậy là tốt nhất chỉ đến khi gặp cô anh mới phát hiện sự dối trá kia chẳng khác gì tự khinh thường bản thân mình cả.

Anh đã sớm làm xong bài thi, cảm thấy chán nản dẫn đến suy nghĩ lung tung.

Giám thị lần này lại chính là thầy giáo dạy môn hóa của anh, nhìn thấy học sinh đứng đầu không làm bài cũng không tập trung liền liên tiếng nhắc nhở: "Các em học sinh đã hoàn thành bài thi nên kiểm tra lại một lần trước khi nộp bài, tránh cẩu thả dẫn đến mắc sai lầm."

Ông ta nói như vậy mà anh vẫn như cũ suy nghĩ điều gì đó, hoàn toàn không nghe lọt một câu. Mà thôi dù sao thằng bé cũng thuộc loại ngàn năm có một, học sinh đạt max điểm lí nghĩ gì làm sao ông đoán được. Ông chỉ ầm thầm nghĩ: Thành tích lần này của thằng bé có còn tốt hay không?

Hà Tri Túc có nghe thấy lời thầy giáo nhưng lại không để tâm, anh đối với đáp án mình làm hoàn toàn tự tin, tuyệt đối sẽ không sai lầm. Ngược lại đối với Lý Thường Nhạc anh lại có chút bận tâm. Cô thường xuyên làm bài qua loa, làm xong cũng không kiểm tra lại liền trực tiếp đưa đề cho anh dẫn đến hay mất điểm ở những câu đơn giản. Nhưng lần thi này lại chỉ có 1 lần, anh hi vọng cô sẽ không ẩu đoảng mà nghiêm túc xem lại bài thi.

****

Lúc còn khoảng 5 phút nữa là kết thúc môn thi Thường Nhạc làm xong câu hỏi cuối cùng. Bởi cô biết bản thân mình thuộc kiểu không hay soát lại bài sau khi làm xong nên cô đã quyết định thay đổi chiến lược - mỗi phần đều làm thật cẩn thận. Vậy nên làm này cô vô cùng tự tin mình sẽ đạt điểm tốt.

"Lát nữa sau khi thu bài xong các em có thể thu dọn đồ của mình rồi về nhà. Lưu ý ngày mai mới là thứ 4 nên các em nhớ đến lớp, không được đi muộn." Thầy giáo giám thị tuy không phải chủ nhiệm lớp bọn cô nhưng có trách nhiệm nhắc nhở học sinh.

Chờ tất cả mọi người nộp xong xuôi bài thi thầy giáo kiểm tra lại một lượt rồi mới cho các cô tan học.

"Khuê nữ của mình, chúng ta đi ăn thịt nướng đi." Thẩm Duyệt sau khi thi xong có cảm giác bản thân như bị bóc đi một lớp da. Lúc này nên ăn thật ngon để thưởng cho chính mình.

"Được, để tớ hỏi Hà Tri Túc đã." Thường Nhạc thầm nghĩ: Bọn cô ngày nào cũng về cùng với nhau nên nếu không hỏi cậu ấy có muốn đi cùng hay không thì không ổn.

"Cậu mau đi đi, tớ giúp cậu thu dọn đồ đạc."

Thường Nhạc lại một lần nữa xuyên qua đám người để tới phòng thi số một, không nghĩ rằng mình có thể thấy một màn như vậy. Người con gái nổi tiếng với biệt danh tài nữ - An Dung Dung đang đứng bên cạnh anh nói gì đó, vài người thấy vậy liền vây quanh nhằm xem náo nhiệt.

An Dung Dung đẩy đẩy cặp kính mắt của mình, một chút cũng không bối rối vì xung quanh có đông người: "Bạn học Hà, tôi vô cùng thích sự tài giỏi của cậu, hi vọng chúng ta có thể làm quen. Nếu như có thể, tôi tin rằng chúng ta có thể trở thành những người đồng đội tốt, thành tích của chúng ta như vậy liền có thể cùng thi vào một trường đại học." Cô ta đối với bản thân vô cùng tự tin rằng việc Hà Tri Túc là học sinh ưu tú nên chắn hằn cũng sẽ thích những người ưu tú giống cô ta.

"Ngại quá, làm ơn tránh ra." Hà Tri Túc nói xong liền lướt qua người cô ta tựa như cô ta chỉ là một vật cản đường.

"Lạnh lùng quá đi mất." Mấy nữ sinh bên cạnh nhỏ giọng nói.

Lúc mọi người đều cho rằng An Dung Dung vì những lời nói vừa rồi mà bẽ mặt cũng như thương tâm khổ sở thì cô ta lại nở một nụ cười: "Bạn học Hà à, cậu thật sự rất thú vị. Nếu hôm nay cậu không đồng ý thì ngày mai cậu có thể suy nghĩ lại. Tôi chờ cậu đến tìm tôi hoặc một lúc nào đó nếu cần thiết tôi sẽ tìm cậu. Hẹn gặp lại." An Dung Dung vẫn bình tình rời khỏi đám người, cô "Người hầu" bé nhỏ Tử Hàm thấy vậy liền theo sau.

"An Dung Dung quả thật không phải người bình thường." Mấy nữ sinh vì hành động vừa rồi của cô ta mà ngẩn ngơ: "Quả nhiên não tài nữ không giống người bình thường."

Thường Nhạc vừa xem được màn này trong lòng liền suy nghĩ: Hà Tri Túc cũng cự tuỵêt cô... Nguyên nhân là ở cách thức tỏ tình quá ôn nhu sao?