Nhất Thời Mềm Lòng Thích Cậu

Chương 7: "Đừng Khóc"

"Thường Nhạc vẫn chưa ngủ?" Bố Lý Hướng Tiền ngồi lên giường hỏi vợ mình.

"Nó đang học."

"Tôi đi xem nó chút."

"Đi đi."

Thường Nhạc đang học bài, chớp mắt một cái liền đã tới kì thi tháng. Nhưng vấn đề là trọng tâm đề thi lần này cô quả thực không nắm rõ.

"Nhạc Nhạc, con học tập như vậy thực sự quá vất vả." Lý Hướng Tiền nói rất ít nhưng không có nghĩa là ông không quan tâm tới người khác.

Ở trong mắt ông, nếu con gái mình không yêu thích học tập thì ông sẽ không ép buộc. Vất vả như vậy, cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi. Thật sự quá đáng thương.

"Thứ hai tuần tới con đã phải thi tháng, nếu không tập chung ôn tập tốt mẹ sẽ giết con!" Lý Thường Nhạc thống khổ nói. Thật may mắn được bố Lý động viên, không thì cô sẽ áp lực chết mất.

" Thi nhưng gì vậy? " Bố Lý ngồi ở trêи giường của cô, cầm đống đề vật lí nói.

" Thi tất cả các kiến thức trong tháng này ạ. "

"Các con nên học tập theo một cách khoa học hơn." Lý Hướng Tiền nhìn tập đề trong tay cô, cảm thấy phần lý thuyết này cũng rất đơn giản....bất quá đây có lẽ là sự chênh lệch giữa người và người đi.

Tựa như có người chỉ chớp mắt là có thể giải được, còn có người giải cả đời cũng không xong. Tài năng thiên phú này quả thực chính là vấn đề.

"Còn vẫn có thể hiểu được bài học khi nghe giảng, thời gian làm bài tập tuy có chút khó khăn nhưng vẫn có thể hoàn thành, mọi việc đều duy trì ở mức 60%. Nhưng cứ đến thời gian ôn thi, phiền toái liền sẽ đến. Con căn bản không biết mình học được nhưng phần nào. Tuy vậy lớp học bổ túc lần trước thi cử vẫn có thể đạt thành tích tốt. Lấy chuyện này làm mục tiêu con nghĩ cũng không tôi. "

Lý Hướng Tiền nghe xong liền đem đề trả cho Thường Nhạc:"Cách này cũng không tệ, mẹ con có thể sẽ không mắng con."

Thường Nhạc nghe xong càng oán hận:"Bố, thành tích học tập của bố tốt vậy tại sao không chia cho con một chút gen di truyền cơ chứ..."

Bố Lý đối với oán niệm của cô hoàn toàn không có câu trả lời:"Tuy vậy con lại rất xinh xắn."

Thường Nhạc nghe vậy dường như được an ủi đôi phần. Đúng vậy, may mà cô được di truyền lại vẻ đẹp đến từ mẹ không thì thật muốn khóc!

****

Buổi sáng ngày thứ hai, Hà Tri Túc đeo balo đi phía trước, Thường Nhạc đi theo phía sau, trêи tay còn cầm một cuốn vở ghi từ mới.

"Này Hà Tri Túc, cậu không có việc gì làm thì giúp tôi với." Thường Nhạc cuối cùng cũng học xong, dù sao bây giờ hai bọn họ cũng đang chờ xe mà hắn lại không phải ôn tập, chi bằng giúp cô một chút.

Hà Tri Túc nhận lấy từ mới:"Thời gian."

"Time."

"Có sức ảnh hưởng."

" Influential. "

" Đọc lại lần nữa. "

"In... fluential." Thường Nhạc vô cùng tự tin đáp.

"Xe tới." Anh lạnh lùng nói sau đó đưa lại cuốn vở ghi từ mới cho cô. Trong nháy mắt, cô liền nhìn thấy sự cười nhạo trong đôi mắt kid. Thường Nhạc có chút bất lực.

Lần nào xe cũng đón học sinh tiểu học bởi vậy nên rất đông. Thường Nhạc chiếm một chỗ đứng, tay trái vịn vào ghế tựa lưng đằng trước, tay phải cầm từ đơn học thuộc.

Xe buýt đi một chút lại dừng, khiến cho người đứng trêи xe đều bị lay động. Lúc đầu, khi rung chuyển, lực đạo không lớn lắm nên cô vẫn có thể đứng thẳng. Nhưng lúc sau không biết tại sao xe bỗng dưng bị đạp phanh gấp làm người bên trong theo quán tính chao đảo.

Thường Nhạc lại chỉ dùng một tay bám vào ghế của người phía trước nên rất không an toàn. Chờ tới lúc cô nghĩ tới việc nắm lấy tay vịn thì đã quá muộn. Cả người ngã xuống, mà trước khi ngã xuống Thường Nhạc đã nắm được một thứ gì đó. Đến lúc cô ngồi dậy rồi mới phát hiện rằng trêи đầu đang có một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình.

Lý Thường Nhạc nhìn lên, mẹ nó không phải là Hà Tri Túc hay sao? Lại thấy chiếc áo khoác đồng phục của anh đã bị tay mình kéo xuống quá nửa, lộ ra phần cánh tay.

Cô nhanh chóng đứng dậy đem áo của anh buông ra rồi nhỏ giọng nói câu: "Xin lỗi cậu. "

Anh im lặng sau đó đem áo khoác kéo lên một cách thô lỗ, không để ý tới cô. Thường Nhạc tự biết mình đuối lí, không dám nối lung tung, một từ cũng không dám nói. Như là nếu làm thêm một động tác thì anh sẽ dùng ánh mắt kia giết chết cô vậy.

Hà Tri Túc không thích nói chuyện, ngày thường tuy lạnh lùng nhưng rất biết đều. Thường Nhạc cũng cảm thấy không cứ phải là hàng xóm của anh thì sẽ được chút gì đó đặc quyền. Chỉ là bất quá bây giờ, sự tình có vẻ có chút nghiêm trọng.

Hai người vốn là nước sông không phạm nước giếng, mối quan hệ hoàn toàn không có lợi ích mà bây giờ cô lại chọc phải Hà Tri Túc. Hai người bạn họ mỗi ngày đều ở cùng nhau một khoảng thời gian dài, việc chọc giận anh đã nói lên việc cô mỗi ngày đều muốn xem khuôn mặt đẹp trai ấy khi tức giận. Không nghĩ tới sự tình lại ra nông nỗi này...

Bởi vậy vừa xuống xe Thường Nhạc liền gọi anh:"Hà Tri Túc, Hà Tri Túc."

Hà Tri Túc không có ý định chờ đợi cô. Ngược lại giống như không nghe thấy tiếp tục đi về phía trước.

"Này! Cậu đợi tôi với." Thường Nhạc bắt đầu vừa chạy vừa đuổi theo anh. Nếu như cô biết rằng ở phía trước cô một tảng đá có thể khiến cô vấp ngã thì nhất định cô sẽ không vì lời xin lỗi mà đuổi theo anh.

Chờ Hà Tri Túc nghe được tiếng kêu thảm thiết mà quay đầu lại thì lúc này cô đã nằm rạp trêи mặt đất vô cùng khổ sở vì không thể đứng dậy.

Hà Tri Túc chạy chậm lại rồi hỏi:"Cậu sao vậy?"

Thường Nhạc thấy trong lòng ủy khuất, không biết tại sao nước mắt lại chảy ra.

"Tôi chính là muốn nói với cậu một tiếng xin lỗi, rõ ràng không phải tôi cố ý. Nhưng vừa rồi tôi có gọi cậu mấy tiếng mà cậu không đứng lại."

"Ừ."

"Cậu ừ cái gì, tôi đã ngã ra như vậy ròi cậu còn không tha thứ? Cậu...chính là khốn nạn." Tiếng khóc của Thường Nhạc thu hút không ít sự chú ý của, bọn họ lại đang ở chỗ cách khu trường học chỉ chưa đến 100 mét.

Bởi vậy nên đã có rất nhiều bạn học sinh nhìn thấy cảnh tượng này. Thậm chí khi đi qua còn có tình ngoảnh lại nhìn.

"Đừng khóc."

Hà Tri Túc từ nhỏ đến lớn đều chưa từng gặp qua nữ sinh nào khóc ở trước mặt mình. Dĩ nhiên mẹ của anh là ngoại lệ. Bà thường khóc và mắng chửi bố anh rằng ông ta là kẻ khốn nạn, vừa nói liền muốn khóc, mỗi khi khóc là lại đều muốn mắng chửi người khác. Mỗi lần gặp chuyện như vậy, phản ứng của Hà Tri Túc lại rất bình thản. Bà ấy lại nói, sinh anh ra khổ cực biết bao nhiêu, còn nói anh vướng víu hủy hoại đi hạnh phúc của bà. Hiện tại, một cô gái lại đang khóc trước mặt anh vì anh không tha thứ cho cô ấy. Loại tình huống này ngược lại là lần đầu tiên anh gặp, cho nên có chút bối rối đành đứng đấy.

"Cậu mắng tôi?" Thường Nhạc khóc càng lớn, anh cho rằng mình là ai mà lại có thể mắng người như vậy.

Hà Tri Túc trừng mắt, sau một lúc lâu mới bất đắc dĩ phải cùng cô thoả thuận:"Tôi không mắng cậu, cậu đừng khóc nữa được không? Tất cả mọi người đều đang nhìn."

"Rõ ràng là...lỗi của cậu mà cậu còn trách tôi khiến cậu mất mặt... Hà Tri Túc cậu thật quá đáng."

Anh rõ ràng chỉ đang nói sự thật, như thế nào mà cô lại lí giải thành như vậy. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là khiến cô ngừng khóc.

"Xin lỗi cậu."

Thường Nhạc ngừng khóc, chớp chớp ánh mắt nhìn anh, bộ dáng mười phần vô tội.

Hà Tri Túc lấy ra từ trong túi một chiếc khăn tay đưa cho cô.

"Lau nước mắt đi."

Thường Nhạc nghĩ thầm: Lớn rồi còn mang theo khăn tay. Bất quá cuối cùng cũng nhìn ra từ anh một chút tình người bằng không cô vẫn sẽ khóc tiếp. Cô lau sạch nước mắt xong đưa lại đưa khăn tay trả cho anh. Hà Tri Túc lúc đầu vẫn còn do dư, cuối cùng lại sợ cô sẽ tiếp tục khóc nên vẫn nhận lại chiếc khăn tay chưa đầy nước mắt này.

"Bị thương rất nặng?" Anh tinh tế hỏi thăm.

Thường Nhạc giữ chặt lấy cánh tay của anh cố gắng đứng lên nhưng sau đó lại ngã trở về mặt đất.

"A." Cô dùng sức lắc đầu, trong hốc mắt lại lại ánh lên giọt nước.

"Tôi cõng cậu tới phòng y tế." Hà Tri Túc do dự nhiều lần, đành lựa chọn biện pháp này.

Thường Nhạc lắc đầu:"Quá khoa trương rồi."

Hà Tri Túc lại không để ý tới sự kháng nghĩ của cô, lấy balo xuống cầm trêи tay rồi sau đó ngồi xổm trước mặt cô. Người này khó lắm mới làm một việc tốt, vậy nên liền tiếp nhận. Do vậy nên cô đành phải nằm sắp trêи lưng anh.

****

Tại phòng học.

Tốt Tuệ nhìn thấy hai người bọn Hà Tri Túc, rồi sau đó liền kéo Thẩm Duyệt qua xem.

"Có chuyện gì xảy ra?" Thẩm Duyệt nhìn rồi nhỏ giọng hỏi.

Tốt Tuệ không yêu nói chuyện, nhưng lúc này này lại nói nhỏ lại với Thẩm Duyệt:"Thường Nhạc bị ngã."

"Được, tớ biết rồi." Thẩm Duyệt vừa liếc nhìn bên kia, trong lòng suy nghĩ:Chút nữa nếu thầy, cô giáo có hỏi tới sẽ xin cho 2 bọn họ nghỉ.

****

Tại phòng y tế.

Giáo viên y tế mặc áo blouse trắng cẩn thận nhấc quần đồng phục của Thường Nhạc lên. Vén xong mới phát hiện đứa trẻ này bị thương không hề nhẹ, xung quanh đầu gối bị rách một mảng da lớn, hơn mười phần thê thảm.

Thường Nhạc ngồi trêи giường phòng y tế đau đớn đến liên tục phải thở ra.

"Như thế nào lại bị ngã?" Giáo viên y tế là phụ nữ, bởi vậy không khỏi tò mò tại sao cô lại bị ngã.

"Do em...đi đứng không cẩn thận nên bị ngã." Thường Nhạc nói đến vấn đề này còn có chút ngượng ngùng.

Chờ cho giáo viên y tế sát trùng cho cô xong thì lúc đó cô mới chính thức lãnh hội được cái gì gọi là: Đau thấu tim gan. Mà Hà Tri Túc ở bên cạnh xem, mặt không chút thay đổi. Cô giáo giúp cô xử lí tốt vết thương sau đó còn dặn dò như là:"3 ngày sẽ không được dính nước, phải đợi vết thương lành hẳn."

"Bạn nam kia, lại đây đỡ cô một chút."

Hà Tri Túc biết cô giáo đang gọi mình vì thế tới đỡ cô rời đi.

Phòng y tế ở tầng mà phòng học lại ở tầng 5, Thường Nhạc nhìn cầu thang kéo dài đến 6 suýt nữa rơi nước mắt, mà lúc này ở trêи lớp cũng đã bắt đầu giờ học. Anh vì cô mà cũng đến muộn nên Lý Thường Nhạc cảm thấy vô cùng có lỗi.

Hà Tri Túc lúc này lại mười phần tự giác, anh ngồi xổm trêи mặt đất có ý muốn cõng cô. Thường Nhạc thầm nghĩ, giờ này mọi người đều đang ở phòng học sẽ không có ai chú ý tới một màn này đâu.

Đi thẳng lên đến tầng năm cũng vô cùng thuận lợi, nhưng cũng tại tầng này bọn họ lại bắt gặp đội ngũ lãnh đạo nhà trường bên giám sát. Bọn họ kịp lúc đối diện gặp mặt.

Đám người kia nhìn thấy bọn họ liền ngừng đối thoại, mà lá gan của Hà Tri Túc cũng là loại lớn. Nhìn thấy đám người kia sửng sốt, không chớp mắt liền bước qua. Ngược lại anh nhìn có chút không hiểu thấu.

"Đợi một chút." Phó hiệu trưởng gọi bọn họ lại.

Hà Tri Túc dừng lại thả Thường Nhạc xuống, sau đó nhìn bọn họ.

"Ở trường học vẫn nên chú ý một chút." Bộ dạng kia như thể muốn nói các cô yêu đường là một chuyện, có chuyện còn lớn hơn thế nhiều.

Thường Nhạc bám lấy cánh tay hắn, lúc này có chút xấu hổ:"Em lúc nãy vừa bị ngã nên không thể nào đi đứng bình thường được. Là cậu ấy cõng em tới phòng y tế rồi lên lớp học."

Phó hiệu trưởng có chút xấu hổ còn ngược lại hiệu trưởng tựa hồ như đã thông:"Đúng thế, bạn bè nên hỗ trợ lẫn nhau."