Nhất Thời Tình Nhiệt

Chương 17: Chương 17

Phó Tư kẹp cây bút kia, dưới sự thô lỗ của Lữ Dương lại vô cùng sung sướng.

Mệt mỏi và đau đớn lặng lẽ xâm nhập ở nơi cuối cùng ham muốn.

Cậu rất xấu hổ về mong muốn bất thường của mình.

Ngày đó mười năm trước, Lữ Dương biết cậu chơi được khác người bình thường.

Mà bộ dáng Phó Tư ôm bả vai ủy khuất đến cực điểm lại cố tình ôm lấy hắn khiến hắn không dừng tay được.

Vốn muốn đùa giỡn cậu một chút xong liền quên đi.

Nhưng không biết là lúc cầm bút vẽ hoa ở chỗ đó của cậu, khiến người bị doa, hay là do nguyên nhân khác.

Lúc vẽ rõ ràng là có chút đau, Phó Tư lại còn có thể cứng rắn, đổi thành những kích thích bình thường, ngược lại lại không được.

Lữ Dương đặt đầu bút lên ngực của Phó Tư, “Thế nào, cái khác không có cảm giác, học không tốt, chỉ thích bút? ”

Phó Tư sửng sốt, cái gì cũng không dám trả lời.

“Chậc.” Lữ Dương ngửi thấy vị ngọt kỳ quái trên người cậu, đặt tay lên cánh mông vểnh lên của đối phương, “Cậu lúc bình thường, có phải cầm bút thủ dâm hay không? Giống như một người phụ nữ? ”

Sắc mặt Phó Tư trở nên rất khó coi.

Vốn không có ý định chơi lớn như vậy.

Nhưng Lữ Dương vẫn kéo quần Phó Tư xuống, ấn người nằm sấp vào kép nước, dùng bút mang đến cho Phó Tư lần đầu tiên trải qua tình dục trong đời.

Phó Tư không dám kêu.

Lúc bắn cả người đều chảy đầy cỗ ngọt ngào kia.

Lữ Dương rút bút ra vẽ trên eo cậu, ướt đẫm, ẩm ướt.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn biết nam nhân cũng có thể như vậy.

Hắn bị mê hoặc bởi phản ứng của Phó Tư.

Suốt một tuần liên tục, hắn luôn có thể tìm được cơ hội đem Phó Tư chặn vào nhà vệ sinh làm lại sự kiện mới lạ này.

Hắn biết có một tên ngốc chờ làm chỗ dựa cho Phó Tư, vì thế hắn lưu lại cây bút kia, đối Phó Tư uy hiếp nói: “Ít lui tới với tên ngốc ra chủ ý kia đi, sớm muộn gì hắn cũng hại chết cậu.

Phó Tư không tin Trình Ảnh sẽ hại mình, nhưng cậu sợ Trình Ảnh biết mình không bình thường, vì thế dưới sự giám thị của Lữ Dương, gọi điện thoại cho Trình Ảnh.

Lữ Dương được như ý, từ trên người Phó Tư rời xuống, dùng khăn giấy lau chùi bút, một lần nữa thu vào trong ống bút.

Phó Tư sung sướng qua, nhưng bộ dáng nằm trên mặt đất lại thê thảm, đáng thương muốn chết.

Hắn thấy cậu mềm nhũn thành một đoàn bộ dáng không hề có tính công kích, trong lòng cũng mềm nhũn.

Bế người đến bàn ăn như bế một con búp bê.

“Còn giống như trước kia, một chút cũng không có trải qua bị chơi đùa.” Nói giống như hắn đối Phó Tư chưa từng có ác ý.

Con sói hài lòng, cũng chính là bộ dáng thật sự của hắn, da mặt rất dày.

Sườn chua ngọt trên bàn còn ấm, đại khái là bọn họ vừa mới làm xong trước khi đến.

Lữ Dương thời gian canh đến vừa khéo, lăn qua lăn lại một phen, đồ ăn còn chưa lạnh.

“Không phải thích ăn chua sao? Sao không ăn? ” Dùng đũa gắp sườn đến bên miệng Phó Tư, Phó Tư là trong dự liệu không có muốn ăn.

“Tôi muốn về nhà…” Phó Tư hít hít mũi, cổ họng lại khàn khàn.

“Ăn rồi nói sau, không ăn không có khí lực.”

Lữ Dương không nói tích góp khí lực làm gì, Phó Tư cạch cạch vừa ăn vừa rơi nước mắt, ngồi trong lồng ngực hắn, giống như ngồi trên mũi đao, cũng không dám hỏi.

Thật không ngờ, Lữ Dương thật sự đưa cậu đến một cửa hàng xăm mình.

“Không vào, ngày mai bà nội cậu sẽ nhận được ảnh.

Cậu có muốn đặt cược với tôi không? ”

Phó Tư kiên trì xuống xe..