Nhiên Ca

Chương 50: Chương 50

Không phải giờ cao điểm, trên vành đai số hai xe lưu thông thông suốt, một cái xe Volks đen đang chạy tới tốc độ bình thường chạy đến khúc cua, còn khoảng 5m nữa là tiến lên cầu (vượt) hai chiều.

Đột nhiên, từ phía sau có một chiếc xe địa hình bỗng nhiên tăng tốc, phóng thẳng về hướng xe Volks.

Xe Volks căn bản không thể né tránh, lật nghiêng tông vỡ lan can bảo vệ trên cầu, đầu xe chúc xuống dưới, rồi ầm một tiếng vang lớn, xe rớt xuống đường nhựa ở dưới cầu.

Một chiếc xe taxi vừa lúc chạy ngang qua bị tông trúng ngay giữa, tài xế trên xe tử vong ngay tại hiện trường.

Xe Volks lật rớt xuống đất, đầu xe đã nát hoàn toàn, từ trong xe chảy ra một bãi máu đỏ sậm khiến người ta choáng váng.

Trên xe có hai người, lúc cảnh sát giao thông và xe cấp cứu chạy tới, một người đàn ông đầu tóc bạc trắng, quần áo tả tơi đã ngừng thở, ông đè chặt trên người một thanh niên trẻ ngồi bên vô lăng, ôm cả người đối phương vào trong lòng, cho dù đã mất thì nửa điểm lực đạo cũng không hề buông lỏng.

Lúc cảnh sát giao thông cứu chàng trai đã hôn mê từ dưới người ông ra để cấp cứu đã phải tốn rất nhiều công sức.

Không gian trong xe vốn dĩ không lớn, lại chịu ảnh hưởng của sự va chạm nên đã biến dạng hoàn toàn.

Người đàn ông kẹt giữa vô lăng và chàng trai trẻ, xương sống đã bị đứt đoạn, xương cổ cũng vỡ nát, cánh tay lại kì tích chống ở hai bên ghế ngồi, tạo thành một không gian tương đối an toàn cho chàng trai.

Cảnh sát giao thông cuối cùng phải cưa cửa xe, nâng đầu xe lên mới kéo được chàng trai lên xe cấp cứu.

Mà cái xe địa hình gây chuyện kia đã sớm để lại một làn khói mà chạy thoát mất dạng.

Thẩm Tầm bỏ điện thoại xuống, máu nóng tựa như bị một tầng băng mỏng bịt lại, còn khí lạnh thì điên cuồng chạy trong cơ thể, lỗ chân lông cả người như siết chặt lại, lông tơ từng cọng từng cọng dựng thẳng lên.

Anh không tự chủ run lên một chút rồi đứng phắt dậy, nhưng trước mắt lại tối sầm, đại não ong ong như có một đống ruồi bọ trong đó, thái dương đau buốt tới tận tim, hốc mắt thì trướng lên như kiểu một giây sau sẽ có máu chảy ra từ mắt.

Anh hít ngược một ngụm khí lạnh, đầu ngón tay như bị điện giật mà run rẩy.

Nhạc Nhiên bị người đâm trúng, từ trên cầu vượt rớt xuống đất, trên người có rất nhiều vết thương, đang được khẩn cấp đưa về bệnh viện gần nhất để cấp cứu.

Trái tim anh như bị hai bàn tay với móng tay dài vò bóp, mỗi một cái đều mang tới đau đớn bén nhọn, mỗi một cái đều khiến máu huyết chảy ròng.

Thẩm Tầm không kịp hỏi người gây chuyện là ai, thậm chí còn không kịp ngẫm xem người đó có thể là ai.

Anh mang theo cả thân người đầy hơi lạnh cùng lo lắng chạy về bãi đậu xe, lái xe vượt qua sáu cái đèn đỏ, tới lúc đậu trước cửa bệnh viện quân y thì động tác lại khựng lại, sức lực để mở cửa xe dường như đã biến mất rồi.

Bệnh viện, một nơi xem sự sống cái chết là một chuyện thường tình, đang ở dưới vòm trời giăng đầy mây đen như một tòa mộ nguy nga u ám.

Thẩm Tầm run rẩy đẩy mạnh cửa xe, vừa bước xuống liền lảo đảo.

Anh nhìn về tòa nhà khám bệnh người tới người lui, vô thức bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay.

Một chuỗi đèn trong phòng phẫu thuật cấp cứu đang sáng.

Một cánh cửa trắng xóa phía trước như ngăn cách sinh tử.

Thẩm Tầm đứng bên ngoài cửa, là sinh.

Nhạc Nhiên nằm bên trong đó, có khi chính là tử.

Đồng nghiệp đội cảnh sát giao thông ở phân cục chạy tới nói rõ tình huống: hai người còn lại trong sự cố này đã tử vong, thương thế Nhạc Nhiên rất nặng, bác sĩ đang "tận lực" cứu chữa.

Thẩm Tầm ngồi trên băng ghế ngoài hành lang, gập eo, hai cánh tay ôm chặt đầu.

Mọi chuyện đều phát sinh rất đột ngột, không có chút dấu hiệu nào.

Không lâu trước đó Nhạc Nhiên còn nói mình ở một mình buồn chán quá, muốn tới thị cục tăng ca cùng anh, vậy mà giờ lại nằm trên giường phẫu thuật, giằng co với thần chết.

Hai người quen biết một năm, bắt đầu từ màn hiểu lầm như hài kịch kia, mà quá trình biến hóa thế nào lại dẫn đến hiện thực chua xót như bây giờ.

Nhạc Nhiên không được vận mệnh chiếu cố, tuổi thơ thê thảm, mẹ ruột dùng một phương thức khiến người ta khó tiếp thu nhất mà rời đi, ba ruột phát tiết mọi u buồn lên người em.

Em dùng cả thân thể và trái tim tràn đầy thương tích đó mà tiến lên từng bước từng bước một, còn phải dựa vào trị liệu thôi miên để quên được thời niên thiếu kinh hoàng kia.

Vậy mà thế giới khi trưởng thành lại càng cay đắng khắc nghiệt hơn, chuyện ác người khác làm em lại phải trả giá, thiếu điều còn bị đồng nghiệp xấu xa hủy hoại cả nhân sinh.

Trầy trật tới ngày hôm nay, có một phần công việc không tệ, có một người bầu bạn tới cuối đời.

Tưởng như đã đến được điểm cuối rồi.

Vậy mà thần chết lại rút một lưỡi dao màu đen ra, từng bước tiến tới ...

Đó giờ Thẩm Tầm chưa từng có kiểu đau lòng ngập tràn như vậy.

Lần đầu tiên gặp Nhạc Nhiên ở nhà nghỉ, anh đã yêu thích đứa nhỏ kiêu ngạo với đôi mắt hí này.

Anh thích trêu chọc cậu, và yêu chết đi được bộ dáng tức giận lại nghiêm túc của cậu.

Anh dẫn dắt Nhạc Nhiên phá án, giảng giải cho em lòng người nham hiểm trong mỗi vụ án, nhìn em dần dần trưởng thành, nhìn em từ một con sói nhỏ bị bộ đội vứt bỏ dần dần thành một người thuần thục trong xã hội.

Ánh mặt trời rõ ràng đang ở nơi mình vươn tay là có thể chạm tới, đêm tối lại đột nhiên buông xuống.

Anh còn chưa kịp mua cho Nhạc Nhiên món quà nào, còn chưa kịp cho Nhạc Nhiên một gia đình đầm ấm, thậm chí còn chưa kịp thỏa mãn tâm nguyên trẻ con của em.

Lần trước Nhạc Nhiên nói, Thẩm đội, em muốn anh.

Mà đến tận hôm nay, hai người họ vẫn chưa có được thân thể của đối phương.

Anh vốn cho rằng ngày tháng còn dài, có ngờ đâu "ngoài ý muốn" so với "ngày tháng" còn tới sớm hơn một bước.

Thẩm Tầm nặng nề thở dài, thất thần nhìn nhân viên y tế đi tới lui và người nhà bệnh nhân, nhưng thứ duy nhất anh có thể nghe được là tiếng tim mình đập nặng nề.

Lạc Lạc, Lạc Lạc.

Trong lòng anh lặng lẽ gọi.

Một giọt nước mắt cuối cùng đã từ khóe mắt anh rơi xuống, nhẹ nhàng rơi lên mu bàn tay trắng bệch.

Cấp cứu diễn ra gần năm tiếng đồng hồ, nhóm cảnh sát hình sự nghe được tin liền chạy tới, ngay cả Kiều Nghệ đang nằm tĩnh dưỡng cũng đã biết được tin dữ thình lình ập tới này.

Cuộc đụng xe kinh người trên vành đai số hai đã trở thành đề tài hot trên mạng, bảng số xe của xe địa hình gây chuyện cũng bị công khai.

Lúc dần bình tĩnh lại, Thẩm Tầm đã đoán được người lái xe là ai.

Lý Tư Kiều.

Lý Tư Kiều, kẻ đã đuổi Nhạc Nhiên ra khỏi bộ đội đặc chủng.

Lý Tư Kiều, đứa mà thế lực gia tộc đã bị diệt sạch.

Lúc nghĩ tới cái tên này, Thẩm Tầm vậy mà không cảm thấy phẫn nộ lắm.

Mọi tâm tư của anh đều đặt trên người Nhạc Nhiên cả, lo lắng và tuyệt vọng như một lớp màng trong suốt mà kiên cốt, nhốt anh vào trong đó khiến anh không còn hơi sức phẫn nộ hay gì khác.

Trong lúc chờ đợi vô vọng đó, anh còn được báo cho một chuyện.

Người đàn ông vốn không nên xuất hiện trong xe kia, là ba ruột của Nhạc Nhiên, Nhạc Tất.

Anh không biết người kia sau khi biến mất nhiều năm lại tiến vào cuộc sống của Nhạc Nhiên làm cái gì, vì hối hận với chuyện năm đó mình đã làm, hay là vì lý do nào khác.

Nhưng vào lúc phát sinh nguy hiểm, cuối cùng Nhạc Tất đã làm hành động như một người cha, dùng thân mình để mở ra một đường sống cho Nhạc Nhiên.

Di thể Nhạc Tất thảm không nỡ nhìn, xương sống và xương cổ đều vỡ nát, phần gáy lõm vào trong, huyết tương tràn hết ra ngoài.

Ông còn chưa đến 50 tuổi, nhưng vẻ ngoài lại như một ông lão gần đất xa trời.

Rất khó tưởng tượng được vào giây phút xe rớt khỏi cầu kia, ông đã dùng sức lực gì để chế trụ được con trai đã từng làm lính đặc chủng của mình, ngừng thở rồi mà vẫn còn duy trì được tư thế đó.

Cách duy nhất có thể giải thích chính là, dựa vào tình cha con sâu sắc.

Dù đến muộn màng, nhưng có tồn tại.

Cửa phòng cấp cứu mở ra, lúc Thẩm Tầm chạy qua thì bước chân loạng choạng suýt ngã.

Bác sĩ nói, bệnh nhân đã qua được cơn nguy hiểm tính mạng, nhưng mất máu quá nhiều, tay phải và chân trái gãy xương, vẫn còn đang hôn mê, tạm thời không thể vào thăm.

Thẩm Tầm nhắm chặt mắt, dòng máu ngưng đọng phát ra một tiếng vang như băng tay, mang theo sức sống trở lại với cơ thể, chảy rần rật khắp người.

Lý Tư Kiều gây chuyện xong thì chạy trốn, phía cảnh sát vẫn đang truy bắt.

Lý gia dính líu tới ma túy, Lý Huy và Lương Hoa đã bị bắt đi, nhưng hắn chưa từng tham gia vào giao dịch đen của gia tộc nên không bị bắt giữ.

Qua nhiều lần nghe ngóng, hắn biết được đêm đó Thẩm Tầm, Nghiêm Khiếu, Nhạc Nhiên đã gặp được thủ trưởng "Trường Kiểm", nên nhận định rằng ba người này nhất định có liên quan tới chuyện này.

Hận và ác, tức khắc xâm nhập đầu óc hắn.

Hắn muốn báo thù! Hắn phải báo thù!

Nhưng Thẩm gia và Nghiêm gia hắn đều không chọc nổi, lúc học đại học hắn đã không dám đụng tới Thẩm Tầm và Chiêu Phàm, bây giờ ngọn núi dựa Lương Hoa đã ngã, hắn muốn báo thù cũng không tiện tay tiện chân.

Người hắn có thể báo thù chỉ có Nhạc Nhiên.

Hôm đó hắn mượn xe cảnh sát vũ trang, một đường bám đuôi Nhạc Nhiên, thẳng tới lúc xảy ra chuyện.

Khoảnh khắc nhìn xe Volks rơi khỏi vành đai, hắn lại nhấn ga, trong tiếng gió phần phật mà huýt sáo thắng lợi.

Có điều ngay tối hôm đó, hắn đã bị bắt vào trại giam.

Đóng cửa trại giam là mệnh lệnh của Thẩm Tầm, ai cũng không được thẩm vấn cũng là mệnh lệnh của Thẩm Tầm.

Từ lúc tiến vào đại học Công an, Thẩm Tầm rất ít khi dùng quyền lực của con nhà quan, nhưng đối mặt với kẻ suýt lấy mạng Nhạc Nhiên này, anh không ngại lại buông xõa một lần.

~

Nhạc Nhiên hôn mê hai ngày thì tỉnh, cả người bị quấn lại như xác ướp, tay phải và chân trái bị bó thạch cao, không động đậy được, mặt cũng chưa bớt sưng, nói chuyện rất khó khăn, chỉ có tròng mắt là có thể linh hoạt chuyển động.

Người đầu tiên cậu nhìn thấy khi mở mắt, là Thẩm Tầm.

Cậu khó khăn mở miệng, chỉ phát ra được một chữ "a".

Thẩm Tầm đè ngón trỏ lên môi em, nâng tay chỉnh lại tóc em, giọng nói ôn nhu như mưa bụi lấm tấm rơi trên hồ nước.

"Lạc Lạc, không sao rồi."

Nhạc Nhiên không động đậy được, cũng không thể ăn uống.

Thẩm Tầm gần như túc trực suốt 24 giờ bên giường bệnh, xoa bóp cho em, nói chuyện cho em nghe.

Lúc biết Nhạc Tất đã qua đời, vành mắt Nhạc Nhiên đỏ hoe, lồng ngực phập phồng, song đến cuối vẫn không rơi một giọt nước mắt.

Mấy ngày sau lúc rốt cuộc đã có thể ăn chút thức ăn lỏng, cũng có thể nói chuyện được rồi, cậu tỉ mỉ kể lại chuyện đã xảy ra hôm đó cho Thẩm Tầm nghe.

Ngữ khí rất bình tĩnh không giống như một người vừa giành lại sự sống trong tay thần chết, cũng không giống người vừa mất đi người thân cuối cùng trên đời.

Ngược lại, mãi tới lúc cậu biết xe mình rơi xuống làm liên lụy một tài xế taxi bất hạnh, trên mặt mới lộ ra đau lòng và bi thương.

Cậu nói,

Từ bệnh viện ra, cậu ghé qua một siêu thị gần đó mua một túi đồ ăn vặt, tới lúc đi về bãi đậu xe của bệnh viện thì bỗng bị một người đàn ông vô cùng già nua chặn lại.

Người đó chính là Nhạc Tất.

Từ rất nhỏ cậu đã bị đưa tới cô nhi viện, sau đó lại trải qua trị liệu thôi miên nên hình ảnh về ba mình trong đầu chỉ là một bóng đen mơ hồ.

Nhưng giây phút Nhạc Tất đứng trước mặt cậu, cậu liền có một loại cảm giác rất khó hình dung.

Máu mủ tình thân tản ra trong không khí như một lớp từ trường vô hình.

Trong mắt Nhạc Tất là nước mắt, hai tay không ngừng run run, thân hình gầy yếu trong gió lạnh như một tấm lưới sẽ bị xé rách bất kì lúc nào.

Trong lòng Nhạc Nhiên ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng thì một tiếng "ba" mang theo nghi vấn đã buột ra khỏi miệng.

Nhạc Tất khóc không thành tiếng, hai bàn tay nhăn nheo run run vươn ra, bắt lấy tay cậu rồi vẫn không ngừng run lẩy bẩy.

Chính là vào lúc đó mà cậu gửi cái tin nhắn thoại kia cho Thẩm Tầm.

Vui sướng khó kìm nén, lại có các loại lo lắng khác nhau.

Với người ba nửa đường hiện ra này, hiển nhiên cậu không có bao nhiêu hảo cảm đâu, nhưng dù sao người đó vẫn là ba ruột.

Tình thân là loại tình cảm khó nói nhất.

Hận nhất.

Nhưng cũng gần gũi nhất.

Cậu để Nhạc Tất lên xe trước rồi mới nói Thẩm Tầm mình sẽ không tới thị cục tăng ca đâu, cụ thể thì tối lại nói.

Cậu tính lái xe đưa Nhạc Tất đi thuê một căn phòng nhỏ.

Nói là phòng nhỏ, thật ra chỉ là phòng trọ năm tệ một ngày.

Lúc lên xe, Nhạc Tất lấy cả chứng minh thư của mình ra, bức thiết muốn chứng minh mình thật sự là ba ruột của cậu.

Cậu không biểu hiện vẻ thân mật lắm, nhưng cũng không lạnh nhạt, yên lặng nghe Nhạc Tất kể chuyện mười mấy năm qua.

Ông bảo, tinh thần mình lúc tốt lúc xấu, từng nhặt rác, từng ở mấy hầm tạm trú, cũng từng bị đưa vào bệnh viện từ thiện cho người tâm thần.

Bảy năm gần đây số lần phát bệnh khá ít, dần dần nhận thức được sai lầm từng làm, bắt đầu muốn tìm lại con mình để nói một câu xin lỗi.

Nghe người đàn ông già yếu khô khốc nói một câu "xin lỗi", Nhạc Nhiên hít sâu một hơi, chỉ đáp, "Đều qua cả rồi."

Nhạc Tất lại nói về tình huống gần đây của mình, nói mình vừa làm chút việc kiếm sống vừa nghe ngóng tin tức của cậu.

Ngày ngày trôi qua rất gian khổ, mấy năm trước còn bị người ta đánh, cơ thể vẫn luôn không tốt, mấy việc nặng nhọc quá thì làm không được, việc nhẹ hơn thì lại không giành được so với người trẻ.

Một tháng trước nghe nói cậu làm cảnh sát ở thành phố Bắc Tiêu thì một đường vượt mưa vượt gió chạy tới, âm thầm xác nhận mấy lần mới khẳng định cậu thật sự là con trai mình.

Nhạc Nhiên đã nghe ra rồi, mục đích Nhạc Tất tìm cậu không chỉ là để xin lỗi.

Người đàn ông với cuộc sống khốn khó này, lúc còn trẻ thì không có một chút ý thức trách nhiệm làm cha, lúc về già lại muốn hưởng phúc của con mình.

Trong lòng Nhạc Nhiên có chút lạnh lẽo khó nói, tay lái vẫn vững vàng trước sau như một.

Thẩm Tầm đã răn dạy cậu vô số lần, lái xe trong thành phố không thể điên cuồng như trong bộ đội được.

Cậu thay đổi rồi, bình thường lái rất vững, chỉ khi có Thẩm Tầm ngồi cạnh mới cố tình đạp ga, chọc cho Thẩm Tầm gấp gáp la làng rồi gõ đầu cậu.

Đầu bị gõ đau luôn, nhưng cậu vẫn không ngăn được nụ cười trên môi.

Lúc xe địa hình lao tới, Nhạc Tất đang nói sau này muốn cùng cậu sinh sống như nào để bù đắp cho lỗi lầm ngày trước.

Cậu chưa kịp đáp ứng, cũng chưa kịp cự tuyệt.

Trong lúc va chạm kinh hoàng đó, xe bay lên trời rồi rớt xuống đất, cậu biết Nhạc Tất nhào về phía mình, trong lúc xe rơi nhanh xuống đã dùng thâm mình gắt gao bảo vệ thân người, bảo vệ đầu cậu.

Một khắc đó, cậu không cách nào đẩy cánh tay khô gầy của Nhạc Tất ra được.

Sau tiếng nổ vang, mọi thứ chìm vào màn tối.

Hôm nay nhìn lại, vì sao Nhạc Tất tới đã không còn quan trọng nữa.

Muốn bù đắp cho con trai mình cũng được, muốn để con mình dưỡng lão cũng được.

Mọi khúc mắc đều bị trận va chạm đoạt mệnh kia đốt thành tro bụi cả rồi.

Vào thời khắc cuối cùng trong sinh mệnh, người đàn ông bất hạnh đó lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng, bảo vệ được con trai mình.

Mọi tội lỗi của ông, đều hóa thành tình yêu thấm vào xương cậu rồi.