Nhìn Rõ Mười Mươi

Chương 12: 12 Cắn Em Chút Đi

Hai người cùng nhau trải qua những ngày hạnh phúc.

Ngọt ngào hòa thuận với nhau, giống như những cặp đôi yêu nhau bình thường khác.

Mãi đến khi Hạ Viêm Phong liên tục gọi điện cho Mục Đông, thúc giục em, bởi vì đã lâu lắm rồi em chưa về nhà.

Mục Đông có chút không vui, em dựa vào lòng bạn trai không muốn rời đi, chăm chăm nhìn Lực Hỏa, dụi nhẹ vào lòng hắn.

Một lúc sau, em ngồi thẳng dậy ôm cổ Lực Hỏa, giọng có hơi trầm, dường như đang rầu rĩ mà cũng như muốn làm nũng.

"Cắn em chút đi."

Lực Hỏa sững người, phút chốc vẫn không phản ứng lại.

"Có muốn chuyển lên chính thức không?" Mục Đông kéo xa khoảng cách với mặt của hắn, cười tươi hỏi nhỏ.

Ánh mắt Lực Hỏa tối đen lại, hắn giữ chặt eo Mục Đông, nhe ra răng nanh sắc bén rồi cọ nhẹ lên tuyến thể mỏng manh.

Thế nhưng lại không cắn lên đó mà cắn vào da thịt bên cạnh tuyến thể, nên pheromone không được rót vào, chỉ có thể ở ngoài va chạm với hương bạc hà trong không khí.

Nét mặt Mục Đông không cảm xúc đẩy Lực Hỏa ra.

Sau đó em đứng dậy, nhưng giây tiếp theo đã bị Lực Hỏa mạnh mẽ kéo vào lòng.

Lúc Mục Đông về nhà, trời đã khuya.

Người chồng ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm em.

Trong tay anh đang cầm một cái bật lửa thủ công vô cùng tinh xảo, nhảy lên ánh lửa lúc sáng lúc tối.

Mục Đông liếc nhìn anh nhưng không nói chuyện, cứ vậy tiến vào phòng ngủ.

Thật sự em cũng không biết mình đang khó chịu về điều gì.

Nhưng khi em chưa kịp đóng cửa lại, thì Hạ Viêm Phong đã đột ngột tiến vào.

Anh giữ lấy vòng eo dẻo dai của Mục Đông, ấn em lên tường rồi hôn môi.

"Đã đi đâu vậy hửm?"

Mục Đông xô đẩy chồng em ra, cau mày không nói lời nào.

Nhưng đôi bàn tay thon dài lại tự kéo mạnh áo sơ mi của mình ra, làm hai cúc áo phải rơi xuống đất vì động tác quá thô bạo, không những thế còn vang lên tiếng "Lạch cạch" rất rõ ràng.

Bỗng nhiên không làm thêm động tác nào nữa.

Phòng ngủ không bật đèn, nhưng trăng đêm nay lại vừa to tròn và rất sáng.

Nhờ thế, từng dấu vết ái muội đều lộ rõ ra.

Chỉ có mỗi tuyến thể là còn sạch sẽ.

"Là ai đã làm?!"

Hạ Viêm Phong nghiến răng nghiến lợi nói, giọng nói trầm thấp khàn khàn, giống như đang kìm nén lửa giận.

"Mẹ nó, anh đang hỏi em là ai đã làm!"

Mục Đông cười nhạt không lên tiếng, còn Hạ Viêm Phong lại bất ngờ hôn em.

Anh hôn rất gấp gáp, tay thì giữ chặt eo Mục Đông, cứ như muốn che giấu hết những dấu vết trên người em.

Cuối cùng, Hạ Viêm Phong còn cắn lên tuyến thể của Mục Đông.

Không có mùi hương nào khác.

Hạ Viêm Phong thở phào nhẹ nhõm.

Mục Đông cười khẩy nhìn bộ dạng của anh, sau đó cởi áo sơ mi ra, ôm lấy cổ Alpha của em.

"Lên giường đi."

Hạ Viêm Phong mím môi không nhúc nhích.

Chỉ tiếp tục nương theo ánh trăng rồi đè em lên tường.

Ánh trăng sáng tỏ.

Mục Đông cảm thấy hai anh em của anh chênh lệch nhau lớn thật.

Tuy cả hai đều là động vật ăn thịt, nhưng Lực Hỏa dịu dàng nhẹ nhàng hơn nhiều, còn Hạ Viêm Phong thì quá dã man.

Khi Mục Đông vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì đã thấy chồng mình đang ngồi đọc báo, điều đó làm em thấy hơi kinh ngạc.

Bình tĩnh thật đó..

Vợ của mình, một Omega đi ngoại tình ở bên ngoài mà vẫn còn có thể bình tĩnh như vậy.

Mục Đông mím môi, ở trước mặt hắn từ tốn đi về phía cửa.

"Đi đâu."

Mục Đông không nói, nhưng trong lòng thì mắng anh giả vờ giả vịt, biết rõ rồi còn cố hỏi.

Vào giây tiếp theo, người đàn ông ngồi trên ghế sô pha đặt tờ báo xuống rồi từ từ đi tới, sau đó vây Mục Đông giữa mình và tấm ván cửa.

"Mới sáng sớm đã không nhịn được?"

"Đúng vậy." Mục Đông bình thản nói.

Hai người rơi vào sự im lặng, đột nhiên điện thoại nằm trên bàn trà đổ chuông.

Hạ Viêm Phong nửa mắt cũng không thèm liếc qua đó, chỉ hậm hực nhìn chằm chằm người vợ Omega của mình.

"Chồng à, đã đến giờ anh phải đi làm rồi."

Mục Đông cười tủm tỉm nói.

Khóe môi Hạ Viêm Phong mím chặt, liếc mắt cảnh cáo em.

"Thành thật chút đi,"

"Đừng để anh tra được thằng đó là ai."

Nói xong thì quay người đi về phía bàn trà.

Mười phút sau, Hạ Viêm Phong trả lời xong cuộc điện thoại.

Anh đau đầu nhéo nhéo lông mày, trong căn nhà lúc này không còn bóng dáng Omega đâu nữa, chỉ còn lưu lại một mùi bạc hà nhàn nhạt.

Ánh mắt của Hạ Viêm Phong thoáng chốc lại tối xuống..