Nhìn Trúng Em! Nhị Thiếu Gia Nhà Người Ta!

Chương 48

Sau một khoảng thời gian dài không gặp cậu, hắn thật sự rất nhớ. Cho người tìm thì không có tung tích.

Vì thế nên hôm nay hắn đến nhà cậu để hỏi.

"Mẹ".

"Không dám".

"Mẹ, mẹ cho con biết Gia Minh ở đâu được không?"

"Nó ở đâu thì liên quan gì đến cậu?"

"Con...."

"Sau bao nhiêu việc cậu làm, cậu còn nghĩ con trai tôi sẽ tha thứ và chấp nhận cậu một lần nữa?" Ba cậu từ dưới lầu đi xuống.

"Ba, mẹ. Hai người cho con biết đi được không? Con rất nhớ em ấy, những gì con nợ Gia Minh sau khi em ấy quay về con nhất định sẽ bù đắp".

"Bù đắp? Cậu nói bù đắp là bù đắp kiểu gì đây?! Cậu có biết con trai tôi từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng thấy nó khóc thảm như vậy. Đã thế còn bị sốt nhập viện tưởng chừng sẽ không bao giờ tỉnh lại. Lúc đó cậu ở đâu? Bây giờ còn có tư cách đến hỏi con tôi sao?"

"Mẹ nói gì? Em ấy nhập viện? Là khi nào?"

"Cậu biết làm gì?"

Ông thấy bà tức giận như vậy, sợ ảnh hưởng đến sức khỏe liền tới khuyên.

"Được rồi, em đừng có tức giận như vậy. Tạm thời con nó không có ở đây nên em cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không bị cậu ta làm phiền đâu mà".

"Ba, mẹ..."

"Đừng nói nữa...ra ngoài đi. Gia đình tôi không muốn dính líu gì đến cậu nữa hết".

****

Lịch sử lặp lại...

Hắn lại đến các quán bar của mình uống rượu đến say mèm, vừa uống vừa đập nên khách sợ mà bỏ đi hết.

Còn phục vụ thì thấy ông chủ họ quá là lãng phí. Đàn em thì thấy vừa tội vừa thương.

"Anh...theo em về. Đừng uống nữa".

"Tôi không về".

"Mấy người đứng đó làm gì? Còn không mau qua phụ".

Bọn họ lạnh lùng thờ ơ trước mệnh lệnh của cậu ta. Cũng giống như Tần Nguyên, đối với họ cậu ta chẳng là gì cả. Từ thần thái cho đến lời nói đều kém xa cậu, không biết hắn thích cậu ta ở điểm nào. Ngoài vẻ đẹp bên ngoài được cho là thanh tú thì không còn gì. Mấy cái này đâu phải cậu thiếu.

"Nè...nè.......!"

"Cậu nghĩ mình là đương kim hoàng hậu hả? Cả anh dâu còn chưa từng ra lệnh cho tụi này kiểu đó". Một tên bức xúc nói.

"Anh dâu? Hừ.... tương lai tôi mới phải".

"Hiện tại thì không.....và tương lai.....cũng vậy".

"Các người...."

Không tiếp tục đôi co, cậu ta lại quay sang nói hắn.

"Mình về thôi".

"Minh..."

"Em đây".

"Anh nhớ em".

"Em cũng nhớ anh".

Mấy tuần nay hắn không có tìm cậu ta, cậu ta có gọi thì cũng không nghe máy, có hỏi cũng chẳng ai muốn trả lời. Đoán là hắn ở đây nên mới tới tìm.

Cậu ta vô cùng vất vả để mang được hắn về nhà. Vừa vào nhà đã bị hắn ôm hôn thắm thiết.

Miệng vẫn luôn thì thầm tên cậu nhưng vì trùng tên nên cậu ta cứ nghĩ là mình.

****

Sáng tỉnh dậy thì thấy bên cạnh là cậu ta, hắn liền đẩy ra khỏi người mình.Cậu ta cũng vì vậy mà tỉnh.

"Anh sao vậy?"

"Đi đi".

"??"

"Tôi nói cậu cút đi!"

"Anh....anh...anh nói gì vậy? Rõ ràng chúng ta rất yêu nhau mà".

"Yêu? Hừ...."

"Anh..sao lại.....?"

"Trên đời này ngoại trừ Triệu Gia Minh.. tôi chưa từng nói yêu với bất cứ người nào".

"..."

"Cậu tự đi hay muốn tôi cho người mời".

"Anh à..em...em muốn ở bên cạnh anh, em không đi đâu hết".

"Muốn bên cạnh tôi?"

Cậu ta gật đầu.

"Vậy thì cậu phải chấp nhận, ngoài cậu ra còn có thêm ...rất nhiều người nữa".

"Cái gì?"

Từ ngày này qua ngày khác, hắn trở lại cuộc sống như lúc ban đầu. Nay thì người này, mai thì người khác. Còn cậu ta không dám nói gì ngoài việc ở bên cạnh nghe lời hắn. Cứ có chuyện gì bực tức đều trút hết lên người cậu ta. Lúc thì lăn giường, lúc thì không đếm xỉa tới.

Cậu ta luôn oán trách cậu, bởi vì cậu hắn mới thành ra như vậy. Cũng bởi vì cậu mà hắn không còn để tâm gì đến cậu ta. Tất cả đều tại cậu.

"Đại ca, anh lại bị sao nữa? Coi bộ dạng của anh bây giờ xem".

Quần áo tóc tai đều như dân cái bang, khắp người đều nồng nặc mùi rượu.

"..."

"Cứ như vậy thì giải quyết được gì?"

"Vậy cậu nói xem....tôi phải làm sao đây? Ngay cả em ấy ở đâu? Làm gì? Liên lạc bằng cách nào? Tôi cũng không biết!...Chưa bao giờ tôi thấy mình vô dụng như bây giờ".

"Lúc trước nếu anh biết dừng lại đúng lúc, hoặc thậm chí là anh không nên có cái mối quan hệ đó mà bỏ mặc cậu ấy thì có như hôm nay không?"

"Tôi biết có hối hận cũng không còn kịp. Tôi cũng biết rất khó để em ấy có thể tha thứ cho tôi. Nhưng tôi càng không muốn mất em ấy".

"Đại ca...em hỏi anh một chuyện".

"???"

"Có phải vì cậu ta giống Gia Minh?"

Ấn tượng về lần gặp đầu tiên của cậu là không xem hắn ra gì. Cũng bởi vì đó mà hắn có hứng thú với cậu. Nên y cũng nghĩ đối với cậu ta chắc cũng không khác gì.

Lúc trước chẳng phải hắn không hề có cảm giác với ai ngoài cậu sao. Chắc hẳn là do những người đó đều tự động tìm đến hắn. Dễ dàng có được thì không xem ra gì.

"Tôi không biết".

"Yêu chỉ có thể yêu đúng một người theo nhịp đập con tim mách bảo. Anh như vậy chỉ là nhất thời hứng thú. Bởi vì vốn dĩ người anh yêu chỉ có nhị thiếu gia nhà người ta. Cũng chỉ có cậu ấy mới mang lại cho anh cảm giác yêu một người là thế nào".

Đây không phải là lần đầu hắn như vậy. Thà là cậu lúc nào cũng nằm trong tầm kiểm soát của hắn thì không sao. Buông ra một chút liền sợ cậu đi mất. Vậy mà trước còn mạnh miệng nói không cần cậu. Giờ thì hay rồi...gây ra chuyện lớn như vậy, còn khiến cậu bỏ đi mất tăm.

Tình hình là bây giờ hắn đã không còn ở thế chủ động, nếu muốn hàn gắn chắc chỉ có cậu mới có quyền lên tiếng.

***

Ở phía xa xa bên kia đại dương...

"Anh......anh.....anh...họ Triệu kia có nghe em nói gì không?!"

"Nghe".

"Sao không trả lời?"

"Toàn mấy câu vớ vẩn".

"Anh được lắm.....dám làm lơ em, còn nói như vậy".

"Thì sao?"

"Đừng hòng tối nay yên ổn mà ngủ".

"Muốn làm gì?"

"Muốn.....ăn....anh!"

***

Tèn ten ten....