Nhịp Đập Khó Cưỡng

Chương 49

Edit: Hy | Beta: Mây

Trong phòng khách lớn như vậy, dường như cũng chỉ vang vọng lại giọng nói từ tính của Ân Mặc.

Phó Ấu Sanh lặng người hai giây, theo bản năng nghiêng người nắm lấy cổ tay áo Ân Mặc, ngửa đầu nhìn anh: “Bà nội cũng tới sao?”

“Bà nội nhớ em.” Ân Mặc mỉm cười, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô căng thẳng, nét mặt nghiêm túc, “Đừng lo lắng, bà nội nói có mang theo quà cho em.”

“Ôi……” Phó Ấu Sanh che mặt, “Em không có mặt mũi đi gặp người nhà anh.”

“Không có gì đâu, bọn họ không quan tâm đến việc này, chuyện này cũng không phải là em sai.” Ân Mặc bị cô nắm ống tay áo, cũng không động đậy được, cứ như vậy cách lưng ghế sô pha lưng vỗ vỗ sống lưng mảnh khảnh của cô.

Thấy cảm xúc cô đã dần dần ổn định hơn, Ân Mặc biết lần hai bên gia đình gặp mặt đó đã để lại bóng ma tâm lý cho cô.

Ánh mắt hơi tối sầm lại, lập tức chuyển sang đề tài khác, “Nhưng mà có thể là mẹ sẽ giục chúng ta sinh con.”

Sinh con….

Ôi, càng căng thẳng hơn.

Đôi mắt hoa đào ướt át của Phó Ấu Sanh sắp có nước mắt bị ép chảy ra.

Từ lúc Phó Ấu Sanh muốn ly hôn với anh, đây là lần đầu tiên Ân Mặc nhìn thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt ỷ lại như bây giờ.

Bỗng nhiên cảm thấy hình như mẹ và bà nội tới thật đúng lúc.

Để Phó Ấu Sanh có thể toàn tâm toàn ý ỷ lại anh giống như trước kia.

Phó Ấu Sanh vô cùng đáng thương chớp chớp mắt: “Anh sẽ luôn ở bên cạnh em chứ?”

Vốn dĩ tính rằng chỉ có ba người họ đi dạo phố, Ân Mặc sẽ đến công ty làm việc: “……”

“Đương nhiên sẽ đi cùng em.”

Nhưng không nói, có lẽ là mẹ chồng cô và bà nội không muốn anh đi cùng.

Ân Mặc không để cô tiếp tục suy nghĩ miên man nữa: “Không phải em muốn giảm cân sao, có thể đến học tập bà nội một chút, bà luôn mặc sườn xám, từ khi còn trẻ cho đến giờ vẫn luôn duy trì cân nặng ổn định, chưa bao giờ chênh lệch quá ba cân.”

Quả nhiên.

Phụ nữ luôn dễ dàng bị đề tài như thế này hấp dẫn.

Phó Ấu Sanh nghĩ đến lúc bà nội mặc sườn xám dáng người rất đẹp, hoàn toàn tin tưởng lời Ân Mặc nói.

Cuối cùng Phó Ấu Sanh cũng không còn đắm chìm trong cảm xúc căng thẳng nữa.

Vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Được rồi, em nên ăn bữa sáng rồi.”

Nói xong lại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, dẫn cô vào phòng ăn.

Văn Đình đứng ngây ngốc một  bên cũng đi theo phía sau

Thừa dịp Ân Mặc vào bếp dọn bữa sáng, anh ta nhanh nhẹn đến hỏi:

“Đại Sanh Sanh à, vừa rồi Ân tổng nói thật hả?”

“Không phải nhà anh ta không chấp nhận cô mà là nhà cô không chấp nhận anh ta sao?”

“Rốt cuộc là gia đình cô như thế nào?”

Cuối cùng Văn Đình cũng phản ứng lại, Phó Ấu Sanh biết chơi nhiều loại nhạc cụ như vậy, biết khiêu vũ, còn có cả nhiều tài năng khác nữa, một gia đình ở trấn nhỏ hoàn toàn không thể bồi dưỡng ra được. Làm sao có nhiều tiền để nuôi con như vậy được.

Hơn nữa nghe nói quan hệ của Phó Ấu Sanh và người trong nhà không tốt lắm.

Nghĩ đến cách cư xử thường ngày của Phó Ấu Sanh, Văn Đình trừng lớn mắt: “Cô sẽ không phải là một đại tiểu thư hào môn gì đó chứ?”

Phó Ấu Sanh nhướng mày, mím môi thản nhiên trả lời: “Hào môn đâu có nhiều như vậy.”

“Tôi biết những thứ đó chỉ là bởi vì người trong nhà tôi đều làm nghề dạy học.”

Kỳ thật Phó gia được biết đến là dòng dõi thư hương thế gia lâu đời, nhưng kỳ thật là gia đình kế thừa sự thanh cao, tự xưng là phong nhã, khinh thường những người thuộc giới thương nhân là người thấp kép nhất, đương nhiên cũng sẽ không cho phép tiểu bối làm kinh doanh, ngoại trừ chút tiền lương ít ỏi ra, tất cả đều dựa vào sản nghiệp của tổ tiên để sống qua ngày.

Cũng may tổ tiên có để lại đồ cổ, các bức thư pháp và đồ trang sức khác tổ tiên để lại đều được giữ gìn rất tốt. 

Ngoại trừ quyên tặng cho quốc gia, những thứ khác cũng đủ để thế hệ hậu bối tiêu xài.

Huống chi, Phó gia cũng không thích người nào tiêu xài xa hoa lãng phí.

Ngoài việc sử dụng tiền cho việc học của tiểu bối, phần lớn số tiền này đều được dùng để làm từ thiện.

Tuy rằng các trưởng bối Phó gia đều rất cổ hủ, nhưng ở phương diện từ thiện lại rất là hào phóng. Thường xuyên quyên tặng cho nghiên cứu quốc gia, các tổ chức y tế, trẻ em miền núi, v.v.

Phó Ấu Sanh nói ra nhẹ nhàng như vậy, nhưng Văn Đình không cho rằng thật sự là như vậy.

Anh ta hiểu rõ: “Thì ra là thư hương thế gia, khó trách khí chất của cô và các nữ minh tinh khác không giống nhau.”

Phó Ấu Sanh thản nhiên cười cười: “Có gì không giống nhau?”

“Không thể so sánh với bọn họ được.”

Nếu có thể lựa chọn, cô thà rằng mình thật sự sinh ra trong một gia đình bình thường.

Ân Mặc dọn ra một dĩa bữa sáng giảm cân nghiêm túc.

Các đồ ăn phong phú, bày trí đẹp mắt, nhưng……

Cũng không thể che giấu được sự thật đó chỉ là một dĩa salad rau quả.

Phó Ấu Sanh nghĩ đến những món ngon tối qua, lại nhìn chén rau quả sáng nay, chớp chớp mắt: “Chỉ có thể này thôi sao?”

Ân Mặc đẩy dĩa đến trước mặt cô: “Không phải em muốn giảm cân sao?”

Sau đó anh lại dọn lên một dĩa khác.

Có thịt xông khói áp chảo, trứng gà, cá hồi, còn có hai lát bánh mì nướng phết mứt dâu tây.

Đối diện với ánh mắt trông chờ của Phó Ấu Sanh, Ân Mặc hơi mỉm cười, dùng nĩa cắm một miếng cá hồi: “Đây là của anh.”

Phó Ấu Sanh lại nhìn salad rau quả của mình, ngay cả nước sốt cũng đơn giản vô vị: “……”

Chắc chắn là Ân Mặc cố ý!

Ngay sau đó.

Ân Mặc không nhanh không chậm nói: “Anh còn làm bánh Napoleon (*) nữa, lần đầu tiên làm đồ ngọt, kết quả không tồi.”

(*) Bánh Napoleon: Một loại bánh ngọt từ Ý, có nhiều cách biến tấu riêng theo từng vùng và chủ đạo nhất là 3 kiểu Ý, Pháp và Nga.

“Đáng tiếc em đang muốn giảm cân, cũng không thể ăn.”

Phó Ấu Sanh thích ăn đồ ngọt nhất.

Bỗng nhiên cô nghiêm túc đẩy salad rau quả sang cho Ân Mặc, sau đó kéo dĩa thịt trước mặt anh đến bên mình: “Em thấy chuyện giảm cân không phải có thể làm trong một sớm một chiều được.”

Ân Mặc tán thành lời cô nói: “Vậy… Ngày mai sẽ giảm cân?”

Phó Ấu Sanh: “Đúng vậy.”

Văn Đình ở bên cạnh nghe xong thì hoàn toàn câm lặng, vẻ mặt hiện rõ biểu cảm một lời khó nói hết.

Vị nữ minh tinh này, khả năng tự chủ của cô cũng quá kém rồi!

Lần trước anh ta còn thấy Phó Ấu Sanh là nữ minh tinh có khả năng tự chủ mạnh mẽ nhất trong giới giải trí, quả nhiên đó chỉ là ảo giác của anh ta!

Sau đó Văn Đình trơ mắt nhìn Ân Mặc lại đi vào phòng bếp lấy ra một phần bữa sáng và đồ ngọt tinh xảo cho Phó Ấu Sanh.

Có lẽ ánh mắt trông mong của Văn Đình quá rõ ràng.

Ân Mặc đẩy salad rau quả qua anh ta: “Văn tiên sinh, anh cũng ăn đi.”

Văn Đình cúi đầu nhìn salad rau quả đầy màu sắc: “……”

“Cảm ơn anh.”

Rưng rưng ăn rau.

Sau khi Văn Đình ăn một bụng rau củ, cảm giác mình sắp biến thành tiểu bạch thỏ mất rồi.

Lúc này mới ngồi xuống uống một ly trà nóng, thương lượng chuyện trên mạng với Phó Ấu Sanh.

Nói là nghỉ phép.

Cuối cùng vẫn phải tăng ca.

Rốt cuộc ai mới là chú cún hèn mọn tăng ca.

Văn Đình nhìn người đàn ông tĩnh ngồi bên cạnh Phó Ấu Sanh, sau đó đưa tư liệu cho cô: “Đây là chiến lược quan hệ công chúng do đội quan hệ công chúng ta đưa ra sau khi thảo luận.”

“Chỉ cần…… Chuyện cô và Ân tổng công khai.”

Ngày hôm qua công khai chỉ là thăm dò mà thôi.

Dựa vào phản hồi của các fan rồi mới điều chỉnh các phương án.

Phó Ấu Sanh nghiêm túc lật xem, càng xem mi tâm càng nhíu chặt: “Thời gian quá dài, nếu như ngẫu nhiên bị fan bắt gặp được……”

Văn Đình ăn ngay nói thẳng: “Cho nên, thời gian tới hai người cứ hẹn hò ở nhà là được, đừng ra khỏi cửa.”

Phó Ấu Sanh: “Tôi đồng ý.”

Ân Mặc: “Tôi phản đối.”

Bọn họ là vợ chồng đã nhận được giấy chứng nhận, vì sao bọn họ lại phải yêu đương vụng trộm như vậy.

Văn Đình: “Ân tổng……”

Không chờ Văn Đình thuyết phục vị đại lão này, Phó Ấu Sanh bên cạnh đã quả quyết nói: “Phản đối vô hiệu.”

“Anh không có quyền kháng cáo, chỉ có thể chấp nhận.”

Ân Mặc: “……”

Phó Ấu Sanh nhìn anh: “Cho nên, anh có chấp nhận không?”

Ân Mặc vô cảm trả lời: “Chấp nhận.”

Không biết vì sao, Văn Đình cảm giác trong sự vô cảm của Ân tổng còn lộ ra sự bất bình.

Mẹ nó.

Không nghĩ tới trong nhà Phó Ấu Sanh lại có địa vị trâu bò như thế.

Vốn dĩ vừa rồi trên bàn cơm, Phó Ấu Sanh bị Ân tổng lừa gạt không giảm cân nữa, còn tưởng rằng cô ở trước mặt Ân tổng cũng chỉ là một con dê nhỏ dễ lừa.

Vậy mà không nghĩ tới ——

Trên thực tế lại là một con dê đầu đàn!

Văn Đình lặng lẽ tặng cho nghệ sĩ nhà mình một like.

Nhìn địa vị trong gia đình này, người không biết còn tưởng rằng cô bé lọ lem hèn mọn được gả vào hào môn lại là Ân tổng đấy.

Phó Ấu Sanh lười biếng nằm dài trên sô pha: “Nếu mọi người đều đồng ý rồi, vậy cứ làm như thế đi.”

Dù sao một thời gian nữa cô cũng phải tiến tổ.

Thời gian quay phim là kiển bán khép kín, chờ đến khi cô đóng máy quay về, trên cơ bản đã có thể hoàn toàn công khai.

Ân Mặc cũng chỉ chịu tủi thân mười ngày tám ngày.

Phó Ấu Sanh nghĩ vậy cảm thấy cũng thấy rất tốt, cùng lắm thì trong khoảng thời gian này cô không ra ngoài mà thôi.

Nhưng mà….

Hai giờ chiều.

Bà nội Ân dẫn theo Ân phu nhân tới Lộc Hà Công Quán.

Phó Ấu Sanh mới nhớ ra, bọn họ muốn cùng cô đi dạo phố.

Hừmmmm

Hiện tại từ chối còn kịp không?

Ân Mặc ôm lấy bả vai cô, đối mặt với ánh mắt bừng bừng hứng thú của lão phu nhân, Phó Ấu Sanh hoàn toàn không nói được lời từ chối.

Bà thật sự mong chờ đi dạo phố cùng cháu dâu.

Bởi vì bà ghét bỏ gu thẩm mỹ của  Ân phu nhân.

Lúc đối mặt với Ân phu nhân, Phó Ấu Sanh vẫn có hơi căng thẳng.

Thật ra Ân phu nhân đã sớm tiếp nhận cô rồi, hiện tại điều bà muốn chính lúc nào mới có thể được bế cháu trai.

Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Phó Ấu Sanh: “Tuy rằng hôn nhân là việc của hai gia đình, nhưng nếu Ân Mặc đã chọn con, về sau con cũng là người của Ân gia chúng ta.”

“Mặc kệ là ai, đều không thể bắt nạt người Ân gia.”

Phó Ấu Sanh thật sự rất cảm động.

Nhưng mà giây tiếp theo.

Ân phu nhân đã thay đổi: “Là người Ân gia, Ân gia gặp nạn, có phải  con cũng nên hỗ trợ không?”

Phó Ấu Sanh: “Dạ?”

Ân Mặc đứng bên cạnh lập tức hiểu ý mẹ mình, nhanh chóng chuyển đề tài: “Mẹ, hôm nay là mẹ và bà nội cùng đi dạo phố mà.”

“Đừng quấy rầy mẹ con mẹ nói chuyện.” Ân phu nhân lườm anh một cái.

Còn không phải con trai không biết cố gắng, con dâu mới không muốn sinh con sao.

Hiện tại bà tự mình ra tay, đứa con trai ngu ngốc này còn muốn ngáng chân bà.

Phó Ấu Sanh bị Ân phu nhân kéo tay, sau đó liền nghe bà nói: “Vấn đề nan giải nhất của Ân gia chúng ta là chưa có người thừa kế, điều này dẫn đến sự bất ổn trong quản lý cấp trên của công ty. Con xem Ân Mặc mỗi ngày đều phải tăng ca, còn không phải bởi vì đám người kia muốn tạo phản kia sao. Mà ngọn nguồn của tất cả những chuyện này là vì người thừa kế.”

“Con xem nó có thảm không?”

Đối mặt với vấn đề này của bà.

Đôi môi đỏ mọng của Phó Ấu Sanh giật giật: “…… Đúng là rất thảm.”

Nhưng cô cũng không thấy Ân Mặc mỗi ngày tăng ca.

Gần đây còn như rất rảnh rỗi, hôm nay cũng không đi làm.

Nhưng mà nghĩ đến trước kia, thỉnh thoảng nửa đêm cô bị thức giấc, đều sẽ nhìn thấy Ân Mặc tăng ca trong thư phòng.

Là vì nguyên nhân này sao?

Phó Ấu Sanh không hiểu biết nhiều đối với việc kinh doanh, nhưng mà không phải tập đoàn Thăng Cảnh không phải chính anh tự gây dựng sự nghiệp sao, có quan hệ gì với Ân gia chứ?

Ân phu nhân giải thích: “Bố con cũng đã lớn tuổi rồi, lòng có dư lực không đủ, cho nên tập đoàn Ân thị cũng là Ân Mặc phụ trách, một mình nó phụ trách hai công ty lớn, còn không có người thừa kế, khẳng định căn cơ không ổn định.”

Phó Ấu Sanh nghĩ đến lần trước nhìn thấy bố anh, tố chất thân thể vẫn còn tốt mà.

“Được rồi, đừng nhắc đến chuyện của công ty với cháu dâu của mẹ nữa.” Từ khi bà nội Ân biết Phó Ấu Sanh và Ân Mặc đã lãnh chứng, tâm trạng vô cùng vui sướng, vẫn luôn muốn gặp Phó Ấu Sanh.

Hiện tại sao có thể bị Ân phu nhân chiếm được.

Vì thế trực tiếp cướp từ trên tay: “Cháu dâu, cháu cũng thay sườn xám đi, chúng ta cùng mặc đồ bà cháu.”

“Bà có đặt cho cháu một bộ sườn xám mới, vô cùng đẹp.”

Phó Ấu Sanh thở phào một hơi, nhẹ nhõm mỉm cười: “Cảm ơn bà nội.”

Hai bà cháu đi thay sườn xám.

Ân phu nhân đành đem mục tiêu chuyển lên người con trai.

“Ân Mặc, vốn dĩ mẹ nghĩ con có thể trộm hộ khẩu nhà đi cũng có chút bản lĩnh.”

“Hóa ra là mẹ đã xem trọng con rồi!”

“Kết hôn nhiều năm như thế, con cũng không sinh một đứa cháu cho mẹ, có phải thân thể con có vấn đề gì không, con nói với mẹ, mẹ sẽ không kỳ thị con, còn tìm cho con bác sĩ tốt nhất.”

Ân Mặc rót trà cho mẹ: “Sau này mẹ đừng nói chuyện có con với Sanh Sanh nữa.”

“Cô ấy vẫn còn là một đứa trả, sinh con cái gì chứ.”

“Quan trọng nhất là con cũng không muốn có con.”

Thế giới hai người còn chưa tận hưởng đủ, thêm con cái đến quấy rối làm gì nữa.

Thương Tông kia chẳng phải là vết xe đổ điển hình đó sao.

Từ khi có con, mỗi ngày vợ anh ta đều vây quanh con.

Vòng bạn bè hoàn toàn mất đi sự hiện diện của Thương Công, thời gian sinh hoạt cũng bị bọn trẻ chiếm lấy.

Ân phu nhân nhìn Ân Mặc như thể anh là một kẻ ngốc cứng đầu.

“Được, chuyện con cái không nói nữa, vậy hai con tính bao giờ tổ chức hôn lễ?”

Ân Mặc khẽ xoa đuôi lông mày.

Lại là một vấn đề nan giải.

Ân phu nhân: “Nếu đã công khai, hôn lễ cũng là chuyện thường tình, có vấn đề gì sao?”

——————–