Nhớ

Chương 46

Y tạm thời bỏ qua sự hiện diện của cậu mà không hề tò mò hay thắc mắc, chỉ vì bé con đang khóc tựa như thét lên bởi vì đói mà y thì đang cuống cuồng hết cả lên.

- Thái Hanh, anh bế bảo bảo giúp em một chút, em lấy sữa cho bảo bảo, sẽ nhanh thôi chắc chắn con bé đói lắm rồi!

- Em ôm con lên phòng khách cho con ngủ một chút đi, nhớ lấy sữa cho con uống.

Hắn từ chối việc bế đứa bé giúp y trong khi y vẫn đang cuống cuồng tìm bình sữa cho đứa bé, đứa bé đói và liên tục khóc khiến y quay cuồng cả lên.

- Tiểu Khởi, nghe anh, đừng khóc, em hiểu lầm rồi không phải như vậy đâu, nghe anh giải thích đi mà bảo bối, đứng lại, ngã ra đấy bây giờ.

Hắn vừa dứt lời cậu đã ngay lập tức ngã xuống đất, cơn đau từ hạ thân lập tức truyền đến khiến cậu đau nhăn mặt, nhưng nó không đau bằng tim cậu, cậu cảm giác như hiện giờ nó lại tan vỡ thêm một lần nữa, chẳng thể lành lặn nữa.

- BỎ TÔI RA, ANH TRÊU ĐÙA TÔI ĐỦ CHƯA HẢ?

- Tiểu Khởi, nghe anh giải thích, em hiểu lầm rồi, đừng giãy nữa, yên anh ôm em đến ghế sofa.

- Hết Lưu Thường Hi lại thêm một người nữa, ann bỏ ra, tôi không muốn nghe, anh chạm vào tôi nữa.

- Được, anh không chạm vào em nữa, nhưng em phải nghe anh giải thích, con bé không phải con của anh, con bé là con của Chung Quốc và Chí Mẫn mà!

- Nhưng chính con bé đã gọi anh bằng ba, anh đừng lừa dối tôi nữa Kim Thái Hanh.

- Cả Tiểu Hiên và Đình Đình đều gọi anh là ba, anh là ba đỡ đầu của bọn trẻ, anh còn chưa kịp giải thích em đã vội kết tội anh rồi Tiểu Khởi, còn Lưu Thường Hi anh và cô ta không hề có bất cứ việc gì cả, em không tin anh sao Tiểu Khởi?

- Cô ta bế con đến tận đây anh còn chối được, tôi không phải trò đùa của anh đâu Kim Thái Hanh.

- Con? Con nào, làm gì có con nào nữa, Tiểu Khởi anh chỉ có một mình em thôi, em phải tin anh chứ.

- Hai tháng nữa, chỉ hai tháng nữa thôi, tôi trả anh lại cho cô ấy, con tôi tự nuôi được, anh không cần quan tâm đên ba con tôi, anh cứ mặc kệ chúng tôi, thời gian qua tôi hạnh phúc đủ rồi, tôi như thế nào cũng được, còn Bánh Bao và Màn Thầu chúng còn nhỏ lắm, chúng không thể bị tổn thương được, làm ơn đừng để chúng thấy ba chúng vui vẻ bên người khác chúng sẽ tổn thương, chúng tôi sẽ không làm phiền đến anh nữa đâu...

- Làm ơn nghe anh nói, anh và Lưu Thương Hi không có gì cả, đêm đó là em không phải cô ta, Màn Thầu con bé mới là con của anh, em không tin anh sao?

Hắn đau lòng ôm cậu vào lòng, cậu hai mắt đỏ hoe nén từng tiếng nức nở, hóa ra không phải mỗi bé con khiến cậu stress, điều khiến cậu suy nghĩ nhiều hóa ra là do hắn.

Cậu vừa sinh xong vẫn còn nhạy cảm, biết rằng hắn thương cậu, cả gia đình hắn đều yêu thương cậu nhưng cậu vẫn chưa hoàn toàn có cảm giác an toàn, lo sợ bản thân sẽ không thu hút được hắn, cậu lúc nào cũng sợ hắn có người bên ngoài nên stress rất nhiều.

- Anh chỉ thương em, không quan tâm mọi thứ, em là đẹp nhất trong tim anh, đừng nghĩ anh sẽ có người bên ngoài, anh thương em và các con nhất, có biết chưa?

- Hức...

- Không khóc nữa, em khóc còn xấu hơn Tiểu Đình Đình khóc nữa đấy!

- Tiểu Đình Đình, con của Chí Mân?

- Đúng vậy, Phác Mộng Đình, Phác Hạo Hiên con của Chí Mân và Chung Quốc, bởi vì anh giúp hai đứa làm lành nên con tụi nó nhận anh làm ba đỡ đầu, còn về xưng hô là bởi vì Chí Mân nhỏ hơn bọn anh ba tuổi, ngày nhỏ bởi vì công việc chưa ổn định nên ba mẹ Chí Mân thường xuyên bay đi bay lại, Chí Mân nó ở với ông bà từ nhỏ, đến sau về ở với ba mẹ mới làm giấy tờ khai sinh, khi đó giấy tờ bị sai nên Chí Mân nó học sớm hai năm, sau đó nó lại nhảy một lớp thành ra bọn anh học chung sau đó chơi chung đến giờ.

- Mặc...mặc kệ anh...ai mượn anh giải thích.

- Em xem bộ mặt ghen tuông của em kia kìa rồi kêu anh đừng giải thích, nếu anh không giải thích chẳng phải em bỏ anh đi mất sao?

Cậu bị hắn ôm chặt vào lòng ngực, vừa hay che đi được gương mặt ửng đỏ bởi vì ngại ngùng, há ra cậu hiểu lầm hắn lâu này, dựa một lúc sau đó đã thở đều đều chìm vào giấc ngủ.

- Tình tứ quá ha, Chí Mân đâu rồi hả thằng kia?

- Trên phòng khách tự mày tìm đi, đi đâu sáng giờ để em ấy bế con đi tìm vậy? Tiểu Đình Đình vừa đói vừa buồn ngủ quấy đến em ấy hoảng loạn hai ba con mắt đỏ hoe luôn.

- Tìm mẫu vest cho em ấy đi sự kiện, sáng giờ đi khắp cửa hàng này đến cửa hàng nọ không mẫu vest nào vừa ý em ấy cả, cứ nhất quyết phải là của nhà thiết kế HKP mới chịu, mà mẫu thiết kế của nhà thiết kế HKP đã sớm bán hết rồi từ lâu rồi, ngay từ đầu muốn mua đã phải khó khăn tranh giành, hiện giờ muốn mua một mẫu còn mới một trăm phần trăm là điều vô cùng khó khăn, chưa kể nhà thiết kế HKP hành tung khó hiểu, chẳng có lấy một thông tin nào trên mạng cả.

- Phụt...ha ha ha...

- Mày cười cái gì hả? Khi nào mày kết hôn đi rồi sẽ biết, trái lệnh em ấy là tao không sống qua nổi con trăng này mất.

- Trân trọng giới thiệu với mày, nhà thiết kế hành tung khó hiểu mày vừa nói đang ngủ ngon lành trong lòng tao đây này.

- Thôi bớt lại dùm, cảm ơn, đừng trêu tao nữa.

- Thật, để tao lấy mấy mẫu thiết kế cũ cho mày xem, nhưng thời gian này để em ấy nghỉ ngơi đã, sau sinh em ấy bị stress khá nặng, cơ thể suy nhược vẫn chưa bình phục lại, vậy nên chắc em ấy không vẽ mẫu cho mày được rồi.

- Haizz nếu vậy chắc không được thật rồi, để cậu ấy nghỉ ngơi đi, tao tìm thêm nếu không được thì lựa lời nói với Chí Mân sau vậy.

Chung Quốc thở dài một cái, giọng đầy tiếc nuối cất lên sau đó lại thở dài, hóa ra nhà thiết kế yêu thích của chồng nhỏ Chung Quốc mất tích một thời gian là để sinh con, mà còn là sinh con cho Kim Thái Hanh, người đàn ông kim cương của Bắc Kinh.

- Đợi một chút đi, tao bế em ấy về phòng ngủ, em ấy ngủ say rồi.

Hắn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cậu vẫn đang say ngủ trong vòng tay, hai hàng mi dài cong vút nhắm chặt lại, khuôn mặt cậu khi ngủ cực kì thanh tú và xinh đẹp.

Chung Quốc thoáng nhìn qua khuôn mặt cậu gần như vùi vào lòng ngực hắn ngủ ngon lành, khuôn mặt khá quen khiến hắn phải lục lại trí nhớ xem đã gặp cậu ở đâu.

- Hình như tao gặp cậu ấy ở đâu rồi thì phải...a nhớ rồi, người bán bản vẽ nhẫn!

- Suỵt, nhỏ thôi, ngồi đó đợi tao xuống.

Hắn ôm cậu về phòng cẩn thận đắp chăn cho cậu kĩ càng, hôn lên đôi môi hơi mỉm cười nhẹ của cậu khi say ngủ.

Sau khi rời khỏi phòng, hắn còn kiểm tra phòng khách, sau đó phát hiện Chí Mân khi cho bé con ngủ cũng ngủ quên mất trong phòng khách.

Hắn cùng Chung Quốc ra bên ngoài vườn để nói chuyện, Chung Quốc vốn dĩ rất tự nhiên và hiểu rõ nhà hắn như thế nào nên đã tự pha hai ly cafe, một cho hắn còn một ly cho bản thân.

- Cậu ấy bán bản vẽ cho tao lúc ở New York đấy! Chiếc nhẫn mày giữ đấy nhớ không?

- Chiếc nhẫn em ấy đeo rồi, vốn dĩ em ấy ngay từ đầu là chủ nhân của chiếc nhẫn mà, tao đã vẽ nó trong lúc mất trí nhớ, sau đó lại không nhớ đến nó, mày còn nhớ lúc mày gặp em khi đó em ấy như thế nào không?

Hắn vừa nói vừa tiện tay đem vài bản phác thảo cũ của cậu đưa ra cho Chung Quốc xem.

- Da bọc xương, gần như chính xác là vậy, thân hình gầy nhom khuôn mặt hốc hác xanh xao, duy chỉ có phần bụng hơi nhô ra, trông không giống béo bụng, trông giống mang thai hơn.

- Khi đó em ấy mang thai Bánh Bao, là nhóc con thường xuyên sang nhà mày chơi với Tiểu Hiên đấy! Khi Bánh Bao còn ở trong bụng hành nghén rất nhiều, thời gian đầu em ấy được Trấn ca giúp đỡ, thời gian sau em ấy nghén nặng hơn nhưng Trấn ca lại có việc phải về nước, em ấy khi đó rơi vào trạng thái hoảng loạn, mỗi ngày...

Hắn ngưng lại một chút, hút một hơi thuốc lá sau đó phà ra làn khói mờ đụt.

- Em ấy không muốn tỉnh dậy mỗi ngày nữa, mở mắt tỉnh dậy em ấy luôn phập phồng lo sợ, không việc làm không tiền bạc, nguy cơ em ấy bị đuổi ra khỏi nhà rất cao bởi vì có thể không đủ tiền trả tiền thuê nhà, chưa kể em ấy nghén đến nỗi không ăn được gì, ăn uống gì đều nôn sạch, mỗi lần khám thai là mỗi lần thêm lo sợ, nguy cơ đình chỉ thai kì rất cao, em ấy còn mắc bệnh thiếu máu và đau dạ dày nặng, đến hiện tại tình trạng chỉ cải thiện được phần nào chứ vẫn chưa chấm dứt hoàn toàn được.

Có những lúc lời nói nghẹn lại ở cổ họng hắn chỉ đành hút một hơi thuốc sau đó lại tiếp tục.

- Bánh Bao sinh ra lại dọa em ấy một phen, thằng bé không thở, bác sĩ đã thông báo tin xấu đến em ấy và đưa Bánh Bao trả lại cho em ấy khi thằng bé gàn như tím tại vì không có oxy cho dù bác sĩ đã làm mọi cách, nhưng sau đó thằng bé có lẽ cảm nhận được tình cảm của em ấy dành cho nó nên đã khóc, vì vậy mới có Bánh Bao của ngày hôm này đấy!

- Ha ha...nhà thiết kế HKP thành công như vậy cớ sao lại quay về gặp một tên khốn nạn như mày nhỉ?

Chung Quốc nhấp một ngụm cafe, mắt nhìn tay hắn đã lấy ra thêm một điếu thuốc lá khác và châm lửa.

- Bánh Bao bị ung thư máu, suốt thời gian bên đấy không tìm được bất kì phương pháp hay tủy nào phù hợp để cứu thằng bé, em ấy phải buộc lòng quay về để tìm tao, em ấy giấu nhẹm chuyện thằng bé, sợ tao sẽ tách Bánh Bao và em ấy ra khỏi nhau chính vì vậy em ấy theo dõi tao suốt hai tuần, sau đó theo tao vào bar, còn bỏ thuốc vào rượu của tao nữa, mục đích của em ấy là máu cuống rốn, nhưng muốn máu cuống rốn là phải sinh ra một đứa trẻ cùng huyết thống với người bệnh.

- Con mẹ nó, mày tệ thật đấy Kim Thái Hanh, tao là bạn mày nhưng tao còn không bênh mày nổi nữa đấy Thái Hanh.

- Thằng khốn nạn như tao được em ấy tha thứ đã là hạnh phúc lớn nhất đời tao rồi, em ấy đã đau khổ vì tao nhiều đến như vậy, nhưng trước mặt con lúc nào cũng nói tốt cho tao cả, tao quả thật là một thằng khốn nạn mà đúng không?

- Mày khốn nạn thật, không vì Bánh Bao chắc gì cậu ấy đã quay trở lại?

- Đúng, nếu Bánh Bao không mắc bệnh chắc chắn em ấy sẽ không quay trở lại, Màn Thầu chắc chắn cũng sẽ không tồn tại.

- Được rồi, chuyện đã qua cả rồi, hút ít thuốc thôi không chút nữa bị đạp ra đường đừng hỏi sao xui!

Hắn trong vô thức gần như đã hút hết nửa gói thuốc, đầu lọc vứt tứ tung trên mặt đất, cả người hắn đầy mùi thuốc lá, nhưng cậu lại chẳng thích mùi khói thuốc lá một chút nào, lúc còn ở chung kí túc xá, thi thoảng hắn ra ngoài tụ tập có hút thuốc và uống rượu, những lần trở về đều là cậu giúp hắn nằm xuống giường bởi vì hắn khi trở về lại trong tình trạng say bí tỉ.

Hôm sau hắn tỉnh lại là cậu không nói đến hắn nữa, hắn có hỏi cũng chẳng thèm đáp lời lại, nhưng chỉ mấy ngày là mọi chuyện lại như bình thường, dần dần hắn phát hiện cậu không thích việc hắn rượu bia và hút thuốc lá.

- Cậu ấy khổ đủ rồi, mày phải bù đắp cho cậu ấy nhiều hơn đấy, rồi tính nào phát thiệp mời đây?

- Màn Thầu tròn một tuổi sẽ đám cưới, hiện giờ con bé vẫn còn nhỏ quá.

- Rồi, để tao tranh thủ về dự công việc nhiều quá!

- Bớt than lại đi, mày thích thì làm không thích thì mất tích giống Tiểu Khởi được mà, bày đặt sắp xếp.

- Cho tao miếng mặt mũi không được luôn? Được vậy tao lên kêu cậu ấy xuống nói mày hút hết nửa gói thuốc lá.

- Sống đẹp chút đi Tuấn Chung Quốc.

- Sống vậy chưa đủ đẹp hơn mày sao thằng bạn tồi?