Nhóc à, anh yêu em

Chương 14

Từ ngày bị tai nạn, nó nhắn cho anh một tin là nó nhớ mẹ và sẽ về ở với mẹ rồi nó không liên lạc làm phiền gì anh nữa. Hàng ngày nó được rửa vết thương và chăm sóc cẩn thận bởi mẹ nó và Quân Bảo. Ngày nào Quân Bảo cũng tới chăm sóc, kể chuyện cười cho nó nghe nên nó cũng không còn quá buồn vì anh nữa. Nó nghĩ chắc giờ này anh đang vui vẻ bên người yêu xinh đẹp rồi.

'Em suy nghĩ gì mà thẩn thờ vậy Phong?'

'Dạ, em chỉ suy nghĩ vài chuyện vu vơ thôi mà. Vết thương của em sắp lành rồi nên anh không cần ngày nào cũng tới chăm sóc em đâu. Em thấy anh vừa bận chăm sóc em, vừa làm việc từ xa mệt lắm.'

'Không sao đâu. Công ty của anh rất ổn định với lại chú Long thư kí của anh còn giỏi hơn anh nữa. À, không phải ngày nào anh cũng đến chỉ vì chăm sóc cho em thôi đâu.'

'Ủa, vì cái gì nữa vậy anh?'

'Vì anh thích em, muốn làm bạn với em.'

Nó vừa cười mỉm thì cũng vừa thấy người mà nó cố gắng quên mỗi ngày bước vào. Anh vì nhớ nó nên chạy đến thăm nó, bước vào thấy nó bị băng bó nằm trên giường thì hoảng lên:

'Phong, em bị làm sao vậy? Sao băng bó vầy nè?'

'Em không sao? Vết thương sắp lành rồi, em chỉ bị ngoài da thôi à.'

'Mà sao em lại bị thương?'

'Em bị tai nạn xe, nhẹ thôi à, em không sao.'

'Sao em không nói cho anh biết? Em bị tai nạn rồi trốn về đây luôn hả? Sao lại như vậy?'

Quân Bảo thấy người mới tới có vẻ tức đỏ mặt và vì phép lịch sự nên anh nói nhỏ với thằng bé là mai anh lại tới rồi rời đi. Anh Duy tức đến mức bật khóc hại thằng bé lính quýnh bật dậy kéo anh ngồi xuống ôm chặt lấy anh:

'Anh, anh ơi, em không sao, em không sao thật mà.'

'Em bị tai nạn làm sao? Sao em không nói cho anh biết mà trốn về đây? '

'Anh, anh đừng như vậy mà, em băng qua đường bất cẩn bị xe hơi của anh lúc nãy đụng trúng, chỉ bị thương ngoài da thôi à, sắp lành luôn rồi.'

'Trời ơi, là xe hơi đụng đó. Mà sao em giấu anh hả?'

'Em, em chỉ bị ngoài da nên không muốn anh lo lắng thôi mà. Em xin lỗi. Em xin lỗi mà, sao nước mắt anh cứ chảy hoài vầy nè?'

'Anh buồn lắm, vừa thấy em bị băng bó nằm trên giường là anh bị shock luôn. Anh ám ảnh cái cảnh hồi xưa lúc em bị bắn rồi hôn mê gần 3 tháng đó. Hồi đó mà em không qua khỏi chắc là anh chết theo luôn quá. Hức... hức...'

'Em xin, em xin lỗi. Em sai rồi, đáng lẽ em không nên giấu anh. Em sai rồi, anh đừng khóc nữa.'

Anh thấy nó khóc tu tu nên phát hoảng ôm lấy nó dỗ dành:

'Phong, nín, không khóc nữa. Anh không khóc nữa, nín nào, ngoan nào.'

'Anh với người yêu sao rồi?'

'À, bọn anh mới nhận lời tìm hiểu nhau à. Không biết anh có yêu Hà Dương không nữa, có thích thích.'

'Thích thích thì từ từ sẽ yêu thôi. Em biết anh bận bịu với người yêu nên mới không liên lạc làm phiền anh đó.'

'Anh đánh em bây giờ, em là em trai mà anh rất thương nên không có gì là làm phiền hết.'

'Thương gì chứ, rồi anh sẽ yêu và cưới vợ, sinh con. Rồi cũng sẽ quên em thôi.'

'Cưới vợ, sinh con? Anh không biết nữa, nhưng quên em và hết thương em thì không bao giờ có. Đôi lúc anh cũng không hiểu nữa, lúc nào anh cũng nghĩ tới em, và không thấy cảm giác yêu đương gì với ai hết. Nhưng anh và em đều là con trai, không hiểu nổi luôn đó.'

Hôm nay Quân Bảo vừa xoa thuốc trị sẹo cho nó vừa để ý tới khuôn mặt u buồn của nó. Anh xoa đầu nó hỏi han:

'Phong, sao nhìn em buồn dữ vậy? Kể cho anh nghe đi cho nhẹ lòng.'

'Dạ, không có gì. Chỉ là em yêu một người mà không dám nói vì sợ nói ra sẽ mất luôn tình bạn với người ta. Giờ chỉ im lặng nhìn người ta có người yêu thôi. Em cố quên nhưng càng quên thì lại càng nhớ.'

'Em đang nói đến cái anh hôm qua đó hả?'

'Dạ, đúng rồi. Sao anh biết vậy? Anh Bảo có kì thị người như em không?'

'À, là anh đoán thế. Kì thị cái gì, sao lại kì thị? Anh cũng không có cảm giác yêu với con gái nè. '

'Thật hả anh? Vậy anh có người yêu chưa?'

'Chưa, xã hội bây giờ cũng còn kì thị tình yêu đồng tính lắm nên anh cũng không dám yêu ai. Nhưng khi gặp em thì anh không thấy sợ bất kì sự kì thị nào nữa, anh thích em. Em chấp nhận cho anh tìm hiểu em nha?'

'Em, em, nhưng em có người trong lòng rồi. Em yêu anh ấy lắm.'

'Em yêu thì em cứ yêu. Anh chỉ mong em chấp nhận cho anh theo đuổi em, sau này biết đâu em nhận ra em yêu anh thì sao?'

'Nhưng... nhưng.....'

Quân Bảo không để cho Khánh Phong tìm cách từ chối nữa bằng cách khoá môi thằng bé. Thằng bé bất ngờ nên chưa kịp phản ứng gì thì giật mình khi có một bóng người thô bạo lao vào kéo nó phăng phăng lên sân thượng. Cả người nó bị ép sát vào tường, 2 tay bị nắm chặt trên đỉnh đầu. Hơi thở ai kia hổn hển sát ngay tai nó:

'Em làm cái gì với anh ta vậy hả? '

'Tại, tại anh ấy nói thương em rồi bất ngờ hôn em mà.'

'SAO EM DÁM HẢ?'

'Em làm gì sai? Anh có thể nói cho em biết không?'

'Anh đã nói là em không được phép cho bất cứ ai đụng vào người của em rồi mà.'

'Em không hiểu. Anh và em là gì của nhau mà anh cấm em điều đó?'

'Thì anh và em là.... là.... là.... Em không cần biết là gì, nhưng em phải nghe lời của anh.'

'Sao kì vậy? Em phải nghe lời anh, em không được hôn hay đụng chạm ai. Còn anh thì được phép hôn Hà Dương?'

'Hả? Em đã thấy anh hôn Hà Dương? À, anh nhớ ra rồi, hôm đó anh hôn Hà Dương và cũng là hôm đó em nói về mẹ. Có phải là hôm đó em bị tai nạn không?'

'Dạ, đúng rồi.'

'Có phải em buồn vì điều đó nên mới bị tai nạn không? Em yêu anh hả?'

'Em không nói với anh nữa. Em hơi mệt, em muốn nghỉ ngơi một chút đây.'

Nó lẩn tránh câu hỏi của anh vì nó sợ anh xa lánh nó nên nó vùng bỏ chạy xuống phòng khoá chặt cửa. Anh quyết hỏi cho ra lẽ nên cố đập cửa kêu nó cả tiếng đồng hồ nhưng nó quyết không mở. Nó trèo lên giường khóc chán chê rồi ngủ thiếp đi. Anh buồn bã đi về và tự hỏi lòng mình là anh có yêu nó? Anh có phải là người đồng tính không?