Nhóc à, anh yêu em

Chương 16

'Anh Duy, về rồi hả con? Ủa, Phong tới nữa hả con? Mau, 2 đứa vào chơi với Hà Dương trong bếp luôn nè. Con bé đang nấu lẩu đãi cả nhà đó con.'

'Ủa mẹ, Hà Dương tới khi nào vậy? Cô ấy tới làm gì vậy mẹ?'

'Ơ, thằng bé này còn giả nai nữa. Người yêu của con tới chơi với gia đình thì cần gì lí do. Con bé kể cho mẹ nghe 2 đứa đang yêu nhau rồi, con không cần mắc cỡ. Mẹ là mẹ rất ưng con bé nhé. Mau, mau cưới rồi sinh cho mẹ vài đứa cháu cho vui cửa vui nhà.'

'Mẹ, yêu gì đâu mẹ. Chỉ là đồng nghiệp bạn bè bình thường thôi, cưới gì mà cưới mẹ.'

'Thưa mẹ, con xin phép lên phòng trước, con hơi mệt. Anh đi vào bếp với người yêu đi.'

'Sao nhìn Phong buồn dữ vậy con? Thằng bé không khoẻ hả?'

'Dạ, Phong không khoẻ, để con lên xem Phong thế nào? Chút nữa mẹ tiễn Hà Dương về luôn nhé.'

Khánh Phong nghe đến việc mẹ kêu Anh Duy cưới vợ sinh con thì buồn vô hạn. Đúng vậy, nó đâu thể cho anh một gia đình trọn vẹn với những đứa con xinh đẹp. Nó leo lên giường úp gối lên mặt khóc thầm.

'Phong, buông gối ra, ngạt thở bây giờ'- Có người vừa gỡ lấy gối vừa thoáng nhăn mặt vì không hiểu sao tự dưng nó lại như vậy.

'Em muốn yên tĩnh một mình. Anh xuống bếp với người yêu đi'- Nó kiên quyết giữ chặt gối trên mặt

'Em đừng bướng nữa có được không? Em mà bướng như vậy thì anh mặc kệ em cho coi.'

Vừa khóc vừa lắng nghe động tĩnh của anh, mọi thứ im lìm nên nó biết là anh bỏ mặc nó thật để xuống bếp với người yêu. Nó suy nghĩ "hay là nó bỏ cuộc, để anh có thể có gia đình hạnh phúc bình thường như bao người đàn ông khác". Nghĩ là làm, nó giở gối ra định lẳng lặng sẽ đi về nhà mình mà không cho ai hay. Nghĩ là làm, nó lò dò nhẹ nhàng như ăn trộm. Nhưng trời ơi cái dáng cao cao gầy gầy ấy thì ra là đang đứng lặng im ở gần cửa, lỡ rồi nên nó vẫn tiếp tục công cuộc lò dò nhẹ nhàng.

'Anh không sợ bất kì điều gì để yêu em và ở bên em trọn đời, nhưng hoá ra anh lại là thằng ngốc. Vì căn bản em không hề yêu anh và muốn giữ tình yêu này. Em đi đi, em cứ đi đi, anh không ép gì em nữa đâu.'

'Em, em, em.... sao anh lại nói vậy? Em yêu anh rất nhiều mà, chỉ vì em nghĩ mình không thể cho anh một gia đình hạnh phúc bình thường với những đứa con xinh đẹp nên mới bỏ cuộc để anh cưới vợ và sống hạnh phúc như bao người đàn ông bình thường khác.'

'Thì ra là em đã muốn bỏ cuộc, thì ra tình cảm của anh không có ý nghĩa gì với em hết. Em tự đi về đi, tạm biệt.'

Nước mắt nó rơi lã chã, anh không thèm để ý mà quay lưng đi thẳng.

Anh xuống bếp thấy Hà Dương vừa tắt bếp. Thấy anh đi xuống, cô vui vẻ chạy đến ôm lấy tay anh vui vẻ:

'Anh, anh ăn lẩu thái nha. Em nấu xong rồi, ngon lắm.'

'Hà Dương, cảm ơn em đã vất vả tới đây nấu ăn, nhưng anh có chuyện này muốn nói cho em hiểu.'

'Đừng anh, để hôm khác nói đi. Hôm nay em đã rất vui, em không muốn khóc đâu. Ba mẹ và chú ba của anh đã ra rồi kìa. Cả nhà cùng ăn lẩu vui vẻ đi.'

Vì cả nhà đã ra và cùng nhau dọn lẩu lên bàn nên anh cũng vì lịch sự, vì bất đắc dĩ mà ngồi xuống cùng ăn. Suốt bữa ăn Hà Dương quan tâm anh từng chút một, nhưng tâm trí anh thì đang để ở chỗ thằng bé đó "không biết nó về nhà an toàn chưa nữa?". Mẹ vừa ăn vui vẻ vừa gợi ý hối thúc anh việc cưới Hà Dương và sinh con đẻ cái. Cũng may ba của anh tinh ý giải vây bảo với mẹ là chuyện tình cảm của anh thì để anh tự quyết định.

Còn về phần nó, nó vừa khóc vừa đi taxi về nhà. Mẹ thấy nó khóc nên ôm lấy nó hỏi han. Nó kể cho mẹ nghe rồi hỏi mẹ nó có sai không vì tim nó thấy đau lắm. Mẹ dỗ dành nó rồi nói với nó là "Tình yêu là phải trân trọng và cố gìn giữ chứ không phải gặp tí sóng gió là sẵn sàng buông tay. Anh Duy hụt hẫng vì nó không trân trọng tình yêu này mà dễ dàng bỏ cuộc, mẹ nói nó sai rồi". Nó đã khóc, khóc rất nhiều vì hối hận.

-Tại phòng họp video của DK-

Hôm nay vừa kết thúc buổi họp trực tuyến với Ibis Pháp mà ba Duy Khang gọi nó vào tham gia, nó len lén nhìn anh. Anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng suốt buổi họp. Anh soạn tài liệu của mình rồi rời khỏi phòng họp mà không buồn nhìn nó một cái. Nó lặng lẽ xách cặp ra về thì đụng ngay Hà Dương ngay hành lang.

'Em chào chị, em về luôn đây ạ.'

'Ủa, Phong không vào phòng anh Duy hả? Mấy hôm nay anh Duy hay bị đau đầu chóng mặt lắm.'

'Hả???? Anh ấy có bị đau nhiều không chị? Có đi bệnh viện khám không chị?'

'Anh Duy không chịu đi khám. Nhưng em đừng lo, chị sẽ luôn bên cạnh chăm sóc cho anh ấy.'

Thằng bé lại rơm rớm, nó nhớ anh, nó lo cho anh. Hà Dương thấy nó leo lên taxi về thì cô cũng nhanh chân mang ly nước ép trái cây hỗn hợp lên phòng anh.

'Anh Duy, em đưa anh đi viện nha. Anh đau quá như vầy thì không được đâu'- Hà Dương ôm lấy vai của người đang ôm đầu nhăn nhó bên bàn làm việc.

'Anh không sao, anh ráng chịu một chút sẽ bớt đau thôi. '

'Không được, dạo gần đây em thấy anh hay đau đầu chóng mặt lắm, mà càng ngày càng đau nhiều hơn. Phải đi bệnh viện khám coi bệnh gì mới được chứ.'

'Tại mấy hôm nay anh không ngủ được nên mới đau như vậy. Không sao đâu mà. Em giúp anh gọi một chiếc taxi cho anh về nhà nghỉ ngơi một chút nha.'

'Được rồi, em sẽ chìu anh nếu anh uống hết ly nước ép này cho khoẻ người.'

Anh cố gắng uống hết rồi ra taxi đi về nhà sau khi dặn Hà Dương đừng nói gì với ba và chú ba của anh. Anh nhẹ nhàng đi lên phòng mình mà không cho mẹ thấy. Vào đến phòng anh lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo rồi anh choáng váng ngất luôn trên sàn nhà vệ sinh.