Nhóc à, anh yêu em

Chương 23

'Anh Nam, em có nằm mơ không? Thật ra em yêu thầm anh hơn 25 năm rồi, từ cái hồi mà anh hay bị cấp cứu vì cản chị hai của anh tự tử đó. Em yêu thầm anh mà không dám nói rồi anh cưới vợ nên em đành đóng cửa trái tim em cho đến tận bây giờ.'

'Vậy bây giờ tình cảm dành cho anh có còn không? Em đồng ý cho anh chăm sóc yêu thương em hết phần đời còn lại chứ?'

'Em có đang nằm mơ không? Anh nói thật chứ? Em vui quá.'

Bảo Nam nắm chặt tay cảm nhận tình yêu sâu đậm từ người con gái đã dành cả tuổi thanh xuân để yêu anh. Anh thầm hứa với bản thân là từ nay sẽ mang lại hạnh phúc ngọt ngào nhất cho người con gái ấy.

Sáng ra sau khi bàn bạc xong kế hoạch giúp người dân bản làng cải thiện kinh tế cùng Anh Duy thì Bảo Nam và Hoa Hạ lên đường về lại Sài Gòn để Bảo Nam tiến hành kế hoạch giúp Anh Duy phát triển kinh tế cho bản làng thoát nghèo.

'Anh ơi, hôm nay anh phải đích thân đi cùng nhóm bốc vác hàng hả?'

'Ừ, chú ba đã lo liệu chu toàn cho đầu ra khi hàng về đến Sài Gòn rồi. Chú sẽ cho bán hàng với giá tốt nhất để gửi tiền lên cho dân bản. Hôm nay anh phải đích thân đi hướng dẫn trai bản cách gom đủ hàng đặc sản như gạo lúa rẫy, gà rừng, măng rừng, bơ và mít rừng rồi còn cách chất hàng an toàn nữa. Xong trưa anh sẽ phải hướng dẫn dân bản và trưởng làng cách tăng gia sản xuất những mặt hàng bán chạy, trưa anh không về ăn cơm đâu, em đừng đợi nha.'

'Anh à, anh làm nổi không đó, anh chỉ là bớt bệnh chứ không phải hết hẳn bệnh đâu nha. Anh cẩn thận, đừng làm quá sức đó.'

'Anh sẽ cố gắng và để ý đến sức khoẻ của mình, em cứ đi dạy thiệt tốt, đừng lo lắng quá nha.'

'Công nhận không hổ danh anh xuất thân từ kinh doanh và phát triển dự án, ý tưởng của anh có thể giúp dân bản thoát nghèo đó.'

'Thật ra đặc sản của đồng bào dân tộc rất cao cấp và quí hiếm có thể bán giá rất cao ở thành phố lớn, nhưng những người Kinh thu mua lại chèn ép với giá rẻ bèo và dân bản cũng không biết giá trị để mà tăng sản xuất những món đặc sản bán chạy. Anh chỉ cùng chú ba cố gắng giúp dân bản nhận đúng giá trị của đặc sản mà họ bán để thoát nghèo thôi.'

'Em tự hào về anh quá à. Em yêu anh.'

'Anh phải đi đây, xe công nông của trưởng bản đang đợi anh kìa. Anh yêu em.'

Cả ngày hôm nay anh tất bật hướng dẫn, phụ giúp sắp xếp chất hàng cho chuyến hàng đầu tiên. Mọi người ai cũng vui mừng cười nói rôm rả, cảm ơn anh rối rít. Anh cũng rất vui vì giúp được dân bản nhưng cười không nổi vì mệt và đau đầu.

A Lơ, con gái của trưởng làng bám riết lấy anh không rời, A Lơ tuyên bố dõng dạc với anh và mọi người là sẽ sắm sính lễ để đến xin cưới anh thật sớm. Xong việc, anh vội vã quay về nhà vì nhớ Khánh Phong cồn cào. Vừa vào đến cửa đã nghe mùi bữa cơm chiều thơm phưng phức.

'Anh Duy, anh về rồi, mau tắm rồi ăn cơm tối nè anh. Hôm nay em nấu canh chua và măng rừng kho nấm ngon lắm.'

'Ừ, thơm quá chừng, làm anh đói bụng quá nè.'

'Sao anh nói đói bụng mà ăn ít quá vậy? Bộ em nấu không ngon hả?'

'Đâu có đâu, em nấu ngon lắm mà. Anh cũng ăn được nhiều rồi chứ ít đâu mà.'

'Anh không ăn thêm nữa hả?'

'Em giữ đồ ăn lại để sáng mai anh ăn hết luôn nha. Giờ cho anh ngủ chút nha, anh hơi mệt.'

Anh vội vàng leo lên giường nằm quay mặt vào trong hy vọng nó không thấy anh đang bị đau. Anh cắn chặt môi cố chịu đựng cơn đau đầu càng lúc càng dữ dội, bỗng một thân hình ấm áp áp sát người anh và đôi bàn tay nhỏ mềm xoa bóp nhẹ nhàng khắp đầu anh.

'Anh cố nhắm mắt ngủ để xem có đỡ tí nào sau khi ngủ ngon không ha, em sẽ xoa bóp cho anh dễ chịu hơn mà ngủ nha.'

'Anh chỉ đau tí thôi, chút là hết à, em đừng lo lắng quá nha.'

'Dạ, bệnh của anh chưa khỏi hẳn đâu, anh từ nay phải cẩn thận hơn đừng làm gì quá sức.'

'Ừ, anh biết rồi, anh xin lỗi em. '

'Anh ráng ngủ, tối nay mà thấy đau quá thì kêu em, không được giấu em đó.'

'Anh biết rồi, không có em chắc anh đã chết lâu rồi. Anh có gì tốt mà em yêu anh nhiều như vậy?'

Khánh Phong không thích người nó yêu nói từ chết nên ôm chặt lấy anh rồi trừng phạt anh bằng nụ hôn nồng cháy nhất. Nụ hôn mãnh liệt của nó làm anh bắt đầu thở hổn hển, cơ thể bắt đầu tê dại mất kiểm soát. Và cơn đau của anh được dập tắt trong cơn đê mê để rồi ngủ vùi trong vòng tay ấm áp của người anh yêu thương nhất.

Sáng ra anh thấy khoẻ khoắn nên lại đi cùng trưởng bản và tốp thanh niên làng ra khu tập kết giao hàng, anh muốn đi cùng để kiểm tra lại chắc chắn đúng và đủ số hàng như thông báo với chú ba. Thấy người yêu còn cuộn tròn trong chăn ấm thì anh mỉm cười, hôn nhẹ lên trán và nói anh sẽ về sớm với nó.

-Chiều muộn có người vừa mới đặt chân vào nhà đang nhìn quanh tìm người-

'Phong ơi, anh về rồi nè. Em đang trốn đâu đó.'

'HAPPY BIRTHDAY!!! HAPPY BIRTHDAY!!! HAPPY BIRTHDAY TO YOU!!!!'

'Ui, ui, em chuẩn bị tất cả những thứ này khi nào vậy? Em làm anh bất ngờ quá.'

'Anh vừa đi là em chuẩn bị liền á. Bánh sinh nhật này thì chỉ làm bằng bột gạo lúa rẫy thôi, em không biết ngon không nữa. Còn bữa cơm sinh nhật này thì toàn là món anh thích nhất đó.'

'Anh.... anh.... anh hạnh phúc quá. Đây là bữa tiệc sinh nhật ấm cúng nhất và hạnh phúc nhất của cuộc đời anh. Anh cảm ơn em.'

'Ơ, sao anh khóc, hạnh phúc thì không được khóc. Đừng khóc mà, em thương anh lắm.'

Tự nhiên vì quá xúc động mà Anh Duy gục luôn lên vai thằng bé khóc ngon lành. Hại nó lính quýnh tìm cách dỗ dành đủ kiểu.