Nhóc à, anh yêu em

Chương 25

Khánh Phong còn chút dỗi nên vẫn cuộn tròn trong chăn chưa chịu dậy. Bất ngờ nghe tiếng xe công nông và tiếng người ồn ào trước nhà nên bật dậy chỉnh sửa lại quần áo và chạy vội lên mở cửa.

'Anh Duy có nhà không thầy Phong?'

'Anh Duy đi rút tiền hàng cho dân bản ở dưới Pleiku rồi. Có chuyện gì mà A Lơ đem trâu bò, rượu cần tới đây vậy?'

'Hôm nay A Lơ tới đây là để xin cưới Anh Duy. Sính lễ xin cưới là 1 con trâu, 1 con bò và 2 bình rượu cần to. Thầy Phong và anh Duy xem có đồng ý không? Nếu muốn thêm thì ba A Xình sẽ lo thêm.'

'HẢ????? CƯỚI????? CƯỚI???? XIN CƯỚI ANH DUY?????'

'Thầy Phong là em trai của thầy Duy nên cũng có quyền thách sính lễ cưới vì thầy Duy không có cha mẹ ở đây. A Lơ rất thích thầy Duy và muốn xin cưới bằng được, nên nếu thầy Phong muốn thêm sính lễ cưới thì cứ nói để A Xình lo, vì thầy Duy là người đặc biệt nên sính lễ nhiều hơn gấp đôi trai bản là xứng đáng'- Trưởng bản tiếp lời

'Trưởng bản..... không.... không.... không cưới có được không?'

'Tại sao lại không cưới?'

'Tại.... tại... tại anh Duy không có yêu A Lơ đâu.'

'Nhưng A Lơ thích thầy Duy, như vậy là đủ rồi.'

'Không.... không... không được đâu. Không cưới được đâu.'

'Tại sao không được?'

Khánh Phong thật sự bối rối đến ăn nói cũng không xong, cứ lắp ba lắp bắp. Cả ba người A Lơ, cha A Lơ là trưởng bản A Xình, anh trai A Lơ là A Ly đều mở to mắt chìn chằm chặp thằng bé chờ câu trả lời của nó là tại sao không được. Nó bối rối, hai bàn tay nó ướt đẫm mồ hôi chà chà vào nhau. Nó biết nói gì bây giờ, nó không thể nói nó và anh yêu nhau được vì đối với dân bản thì người yêu đồng tính là ma, là quỷ cần phải diệt trừ.

'Thầy Phong, tại sao không được?'

Nó bối rối, nó sợ gần như muốn bật khóc. Nó phải nói cái gì bây giờ, nhưng ông trời vẫn còn thương nó cho anh về tới đúng lúc. Anh vào nhìn thấy bò trâu, rượu cần và được A Ly trình bày lại việc xin cưới, anh nhìn nó gần như muốn khóc. Anh nghiêm nghị trả lời cho 3 con người ngồi đối diện đang ép cưới:

'Xin lỗi A Lơ, anh không muốn cưới vợ.'

'Tại sao lại không muốn?'

'Anh bị bệnh rất nặng ai cũng biết mà đúng không? Không biết sống chết như thế nào thì nghĩ gì đến cưới vợ?'

'Nhưng ba A Xình sẽ trị bệnh cho anh, anh sống bao lâu thì em cũng muốn cưới anh.'

'Đúng đó thầy Duy, tuy A Xình không trị khỏi hoàn toàn bệnh của thầy ngay lúc này, nhưng có thể kéo dài được bệnh của thầy. Việc sống thêm 10-20 năm nữa là chuyện bình thường.'

'Con cảm ơn trưởng bản rất nhiều vì thời gian qua đã giúp con trị bệnh và giảm bớt đau đớn. Nhưng thật sự bệnh tình vẫn còn đó, những cơn đau vẫn xuất hiện thường xuyên làm khổ rất nhiều cho Khánh Phong. Con không muốn cưới vợ, không muốn làm khổ bất kì ai nữa hết. Con xin gia đình hiểu và thông cảm cho con.'

'Em biết bệnh của anh Duy mà, em muốn cưới và chăm sóc cho anh. Anh làm khổ thầy Phong nhiều rồi thì giờ để em chăm sóc anh thay thầy Phong nha.'

'Không, Phong không thấy khổ. Không ai hiểu và chăm sóc tốt cho anh Duy bằng Phong cả. '

'Anh Duy, vậy tóm lại bây giờ anh có đồng ý với sính lễ và cho em cưới anh không?'

'Không, anh không muốn cưới. Anh xin lỗi.'

'Tại sao? Tại sao không muốn? Hay anh chê sính lễ của A Lơ ít?'

'Không, không phải, anh không muốn cưới vợ không liên quan gì đến sính lễ cả.'

'Thế thì tại sao chứ? À có phải giống như lời của mấy người Kinh lúc trước thu mua lúa rẫy, măng rừng ở đây nói anh Duy và thầy Phong yêu nhau, là gay gay gì đó, là ma là quỉ phải không? '

Nghe đến đây thì Khánh Phong run bắn người, không kiềm chế được nữa mà bật khóc hu hu..... Anh Duy liếc nhìn thằng bé mà xót hết ruột gan, anh đưa tay xoa xoa vai và lưng của nó rồi anh đứng phắt dậy rút cọc tiền to đưa cho trưởng bản:

'Con gửi tiền hàng của đợt bán đầu tiên ạ, bên trong túi này có giấy ghi rõ giá bán từng món hàng và số kg, số tiền của người dân trong bản đã bán hàng. Lần đầu tiên bán hàng này thì chú ba của con ở Sài Gòn tài trợ hết chi phí cho vận chuyển nên dân bản sẽ có trọn số tiền bán ra. Trưởng bản giúp chia tiền cho mọi người trong bản và chuẩn bị cho đợt hàng tiếp theo số lượng và mặt hàng yêu cầu đã ghi trên giấy ạ.'

'Giàng ơi, sao nhiều tiền dữ vậy thầy Duy? Chỉ 1 lần bán mà dân bản đã có được số tiền mà cả đời họ sống ở đây không có được. Vậy là từ nay dân bản sẽ hết đói, hết nghèo khổ rồi Giàng ơi.'

'Còn A Lơ, anh không muốn cưới vợ chỉ vì anh không yêu và anh bị bệnh. Những thương lái người Kinh kia ghét anh và Phong vì đã giúp dân bản bán hàng giá cao và không bán cho họ nữa nên họ mới nói với em như vậy. Anh và Phong lên sống trên này để trị bệnh cho anh, hàng ngày tụi anh dạy học cho dân bản rồi nay giúp dân bản kiếm tiền chứ có hại ai ở đây đâu mà em nói anh và Phong là ma là quỷ. Nếu A Lơ, dân bản và trưởng làng không thích Anh Duy và Khánh Phong ở đây nữa thì ngay ngày mai Anh Duy sẽ đưa Phong rời khỏi đây.'

'Nhưng.... nhưng.... nhưng nếu anh Duy không phải là gay gay gì đó thì tại sao không cho A Lơ cưới anh chứ. Huhuhu... huhuhu.....'

'Thôi đủ rồi đó, A Lơ không được nói năng xằng bậy làm thầy Duy và thầy Phong buồn lòng như vậy. Hai thầy đã thay Giàng giúp đỡ dân bản ở đây nhiều lắm rồi, mọi người ở đây phải biết ơn hai thầy. Mau thu dọn rồi về ngay để họp dân bản và chia tiền cho họ-Trưởng bản nghiêm giọng nhìn con gái'

'Đúng đó, A Ly xin lỗi 2 thầy. Xin 2 thầy đừng bỏ bản làng mà đi. A Lơ, mau mau thu dọn về họp dân bản ngay.'

Mọi người đi khỏi, Anh Duy thở phào nhẹ nhõm. Anh quay sang định xem thằng bé đã nín khóc chưa thì cũng vừa lúc nó đổ gục luôn vào người anh. Anh hoảng hồn vừa gọi tên nó vừa bồng nó luôn vào giường.