Nhóc à, anh yêu em

Chương 3

Sau khi cùng thằng bé ăn gần hết đồ ăn mẹ nấu thì anh kéo thằng bé lên phòng, anh lấy bộ đồ ngủ của mình trong tủ kêu nó đi tắm. Nó tắm nước nóng xong cũng thấy thoải mái hơn. Nó đang vừa lau tóc vừa bước ra khỏi buồng tắm thì nó bị anh ấn ngồi xuống giường, giật phắt cái khăn lau tóc cho nó.

'Đưa đây tui lau cho, tại tui bóp vai mấy người đau nên tui đền bù.'

'Em không sao đâu, em tự lau được ạ. Anh Duy cũng mệt lắm rồi, anh đi tắm rồi ngủ cho khoẻ.'

Anh không để ý lời nó nói mà cứ tiếp tục lau khô tóc nó. Một phần vì anh biết vai nó đau không tiện làm một phần vì anh rất thích chạm mái tóc rất mềm và mượt của nó. Sau khi tắm xong, anh lấy chai dầu nóng trong tủ rồi bảo nó vạch vai ra cho anh thoa dầu. Vừa xoa vừa cảm thấy hối hận vì hành động bạo lực của mình nên anh nhỏ nhẹ:

'Anh xin lỗi, nhóc có đau nhiều không?'

'Dạ, em không đau. Em cũng xin lỗi, anh Duy đừng tức giận và đừng ghét em nữa nha.'

Vừa định nói là anh chỉ nóng ruột chứ không ghét nó thì anh vô tình phát hiện những đốt đỏ đã thành sẹo khắp chân tay của nó làm anh lại phát hoả:

'Mấy vết này là sao vậy?'

'Dạ, à, mấy cái này chắc là vết muỗi, kiến đốt mấy hôm trước em ngủ ở gầm cầu. Chỉ ngứa thôi, không đau, không đau, hihi....'

'HẢ???? NGỦ GẦM CẦU???? Em làm tui tức chết mà. Mà kệ em, tui không quan tâm. Tui ngủ đây.'

Nó nghe anh la thì lại hoảng hồn, nhưng rồi nó thấy anh nằm xoay mặt vào tường trùm gối lên đầu. Nó đang ăn nhờ, ở đậu nên nào dám ngủ trên giường. Nó ôm gối nằm xuống sàn co ro cố ngủ.Về phần Anh Duy, anh bực mình đậy gối cố ngủ để không phải chửi thằng bé nữa. Bực vì nó tự đẩy bản thân nó vào tình cảnh nguy hiểm và bực vì vì nó dám để làn da nõn nà của nó chi chít sẹo như vậy, làm nó đỏ tí thôi mà anh đã xót vậy mà nó dám để sẹo đầy tay chân như vậy. Cố ngủ mãi mà không được vì anh thấy lo không biết nó lạ chỗ có ngủ được không nên tung gối anh xoay lại nhìn nó. Nhìn thấy giường trống không và nó thì nằm co ro dưới sàn mà anh lại quát um xùm:

'ĐỖ KHÁNH PHONG, CÓ LÊN GIƯỜNG NGỦ NGAY KHÔNG HẢ?'

Tội nghiệp thằng nhỏ, sắp liu diu ngủ thì bị tiếng quát làm cho giật mình bật dậy ôm gối nhìn anh hỏi lơ ngơ:

'Ơ, anh Duy, anh không ngủ được ạ? Bộ em ngủ ngáy làm ồn anh không ngủ được ạ?'

Bực mình không thèm đôi co, anh trèo xuống giường xách nó quăng thẳng lên giường phía trong, còn anh nằm phía ngoài cho nó hết đường chui xuống sàn. Nó tỉnh ngủ hơn nên cựa quậy cố cãi:

'Anh Duy, anh cứ ngủ trên giường đi, để em xuống sàn ngủ cho tiện ạ.'

'Tiện gì mà tiện, sàn nhà lạnh người. Hai thằng con trai như hai anh em thì ngủ chung giường bình thường chứ có gì không tiện hả? Nhắm mắt nằm im ngủ không? anh đánh chết bây giờ à.'

Anh giơ tay doạ đánh nó, nó sợ sệt nhắm mắt nằm im. Nghe hơi thở của nó đều đều, biết nó ngủ rồi nên anh cũng yên tâm ngủ. Đến nửa đêm nó mơ thấy bị đuổi đánh nên giãy giụa ôm đầu khóc lóc, anh giật mình nóng ruột không suy nghĩ gì mà choàng tay ôm lấy nó, vuốt tóc nó nhẹ nhàng. Nó cảm nhận sự ấm áp và an toàn nên cứ rúc đầu vào ngực anh hít hít mũi rồi ngủ tiếp.

Ngủ quên luôn tới giờ trưa thì nó thức dậy vươn vai sảng khoái, đã lâu rồi nó chưa từng được ngủ một giấc ngon như vậy. Nó nhớ tối qua ân nhân quẳng nó lên giường rồi ân nhân cũng nằm xuống ngủ với nó nhưng giờ chẳng thấy người đâu. Đánh răng rửa mặt xong nó lò dò đi xuống nhà. Nó đụng ngay mẹ của ân nhân ngay bếp đang bận cho thức ăn vào hộp, nó nhanh nhẹn chạy ngay lại phụ giúp:

'Cô ơi để con giúp một tay ạ.'

'Tối qua ngủ ngon không con?'

'Dạ ngủ ngon lắm ạ. À, con ngủ quên mà sao sáng anh Duy không kêu con dậy? Ủa mà sao con không thấy anh Duy ạ?'

'Sáng sớm Duy có dặn cô là cứ để cho con ngủ thêm vì con rất mệt nên không ai đánh thức con. Sáng sớm cả 3 người đàn ông nhà này ăn sáng xong là cùng đi vào công ty làm hết rồi con.'

'Cô cho đồ ăn vào hộp chi vậy ạ?'

'À, cô đang định mang đồ ăn trưa vào cho ba của Duy, chú ốm yếu lại chỉ quen ăn cơm cô nấu. Mà khổ nỗi lúc nãy thím ba của Duy nói bụng hơi đau muốn cô cùng thím đi vào viện khám. Mà giao cơm cho tài xế thì cô lo chú không chịu ăn cho hết đàng hoàng, chú là chú biếng ăn lắm. '

'Cô ơi, con cũng không làm gì nên cô để con giúp cô đem cơm vào công ty nha cô, con hứa là con sẽ canh chú ăn hết hộp cơm thì mới đem về ạ.'

'Ừ vậy cũng được đó, con giúp cô đi, cứ lên xe là tài xế sẽ chở con đến tận công ty à.'

'À cô ơi, nhưng sao có một hộp à, cô làm luôn 3 hộp cho 3 người luôn đi cô.'

'Đây, 3 hộp cho 3 người đây. À, mà con ăn sáng đã rồi đi chứ?'

Thằng bé xách 3 hộp cơm lém lỉnh nói con không đói ạ rồi leo lên xe tiến thẳng công ty. Đầu tiên nó gõ cửa phòng chủ tịch:

'Chú ơi, con giúp cô đem cơm cho chú ạ.'

'Ủa Phong, tối qua ngủ ngon không con?'

'Dạ ngon ạ, chú mở cơm ra ăn liền đi ạ.'

'Con để cơm đó đi từ từ chú ăn. Con cứ ở nhà chú thoải mái tới khi nhớ ra được nhà con nhé. Không được ngại gì hết, thằng Duy là con một nên rất muốn có anh em chơi cùng.'

'Dạ, con rất vui khi được ở nhà mình ạ. Nhưng giờ chú phải mở cơm ra ăn liền và ăn hết. Con đi đưa cơm cho chú ba và anh Duy. Nửa tiếng sau con quay lại là chú phải ăn xong ạ.'

'Trời ơi, chết tui, hậu bối của vợ yêu xuất hiện rồi. Tuân lệnh, chú ăn liền, ăn hết liền.'

Thằng bé vui vẻ mang hộp cơm vào cho chú ba và cũng căn dặn chú nửa tiếng phải ăn hết để nó quay lại lấy hộp. Bảo Nam giật mình với kiểu kiểm soát ăn uống của thằng bé y chang như vợ ngốc và chị dâu ngốc của anh vậy. Anh mỉm cười nhìn nó mang hộp cơm của Anh Duy hân hoan đi tìm thằng bé.

Trong căn phòng nọ của giám đốc phát triển dự án có cô thư ký xinh đẹp đang cố tình tháo thêm một cúc áo để lộ bộ ngực tròn hấp dẫn lả lơi mời gọi anh giám đốc trẻ đẹp trai tối nay đi xem phim tình cảm với cô:

'Anh Duy, đi nhé, em mua vé rồi. Em không muốn đi một mình. Tối nay em đợi anh nhé.'

'Linh, em tìm ai khác đi với em đi. Anh thấy không khoẻ, anh không muốn đi đâu.'

Cô thư kí chồm người đưa trọn bầu ngực tròn chạm tay và ngay ánh nhìn của anh giám đốc rồi sờ sờ vai anh quan tâm hỏi han:

'Anh thấy khó chịu chỗ nào? Hay mình cùng nhau đi viện khám đi, hôm khác cùng xem phim sau ha.'

(Có kẻ vừa cười vừa ôm hộp cơm tự tiện mở cửa phòng đi vào, thấy cảnh nóng thì lúng túng)

'Aaaa.... em xin lỗi, em quên gõ cửa. Để em ra ngoài gõ cửa lại nha.'

'Không cần, Phong lại đây, sao em lại tới đây?'

'Dạ em mang cơm trưa cho anh ạ.'

'Ai biểu cậu mang cơm trưa cho anh ấy? cậu mang về đi. Tôi và anh ấy sẽ đi ăn cùng nhau.'

'Dạ, nhưng..... nhưng.....'

'Linh, em là thư kí của anh, em quyết định luôn việc ăn uống của anh à? Hôm nay anh ăn cơm của Phong mang tới. Em đi ăn đi, anh muốn yên tĩnh một chút.'

Cô thư kí hậm hực quay lưng đi mà ức không một phát ăn tươi nuốt sống con kì đà như con gái kia. Phong vô tư mở hộp cơm bày trước mắt ân nhân và phán một câu tỉnh rụi:

'Cơm cô làm ngon lắm nè, anh ăn đi, em cho anh nửa tiếng để anh ăn hết rồi em mang hộp về.'

Anh phì cười với cái giọng ra lệnh như đúng rồi của nó. Anh bắt đầu tra khảo nó:

'Cậu nhóc này ghê gớm nhỉ, dám ra lệnh cho anh luôn. Ai biểu nhóc đem cơm tới cho anh?'

'Dạ, em giúp cô đem cơm tới cho chú, rồi em nói cô sẵn làm cơm cho chú ba và anh luôn vì em nghĩ anh ăn cơm nhà sẽ ngon hơn.'

'Sáng nay nhóc mấy giờ ngủ dậy hả? ngủ có ngon không?'

'Dạ hình như em dậy là hơn 11 giờ rồi hay sao ấy, em ngủ ngon quá nên ngủ quên, mà tại sáng anh không gọi em dậy đó.'

'Tại anh biết nhóc mệt nên muốn nhóc ngủ thêm. Nhóc dậy rồi ăn sáng chưa?'

'Dạ chưa, em không thấy đói, chút về em ăn. Anh ăn đi kẻo nguội.'

'Biết ngay mà, giờ này còn chưa ăn gì, đau bao tử cho coi. Lại đây ăn cùng anh nè. '

'Sao được ạ, anh ăn đi. Có một cái muỗng à. Chút về em ăn mà.'

'Lại cãi, muốn bị đòn không?'

Thằng bé thấy anh giơ tay làm nó sợ quá nên nghe lời ăn lấy ăn để, cứ anh một muỗng thì nó một muỗng. Kể từ đó nó trở thành người đưa cơm chuyên nghiệp cho 3 người đàn ông trong nhà.

Lúc xưa niềm ao ước của Anh Duy là có ai đó lo cho bữa ăn trưa của anh y như mẹ ngốc lo cho ba. Giờ có thằng nhóc lo rồi nên anh bị quen không ăn được cơm trưa ở căn tin nữa, cứ gần tới giờ ăn trưa là ngóng trông nó xuất hiện với hộp cơm trên tay và cùng anh ăn cho đến hết.