Nhóc Trai Thẳng Và Sở Hà Quân

Chương 7

Edit: Ryal

Nhóc trai thẳng hôn Sở Hà Quân xong thì mềm oặt ngã xuống như cái máy đã hết điện.

Cậu vốn đã say khướt chẳng biết trời trăng gì, phải dựa vào nỗi nhớ Sở Hà Quân mới về được đến hoàng cung, giờ thấy người ta rồi, hôn người ta rồi, thỏa ước muốn là hài lòng thiếp đi ngay trong lòng hắn.

Sở Hà Quân vô thức đỡ lấy cậu, ôm nhóc trai thẳng thật chặt khi chính hắn còn chưa nhận ra điều ấy.

Cơ thể cậu vẫn còn là thiếu niên, ôm vào lòng không hề nặng, mái tóc xõa tung vì đã chạy tung tăng suốt quãng đường, trâm cài bằng bạch ngọc chẳng biết mất đâu, lọn tóc nhẹ nhàng cọ qua mu bàn tay Sở Hà Quân.

Hắn cúi đầu ngắm nhóc trai thẳng một lúc.

Thân mình cậu rất nóng, vì men rượu nên hai gò má đỏ bừng như hoa đào tháng ba, vừa quyến rũ lại vừa ngây thơ.

Sở Hà Quân vẫn còn nhớ rất rõ lần đầu trông thấy tiểu Chiêu nghi, khi đó tiểu Chiêu nghi chưa vào cung, cậu mặc trường sam màu xanh, sắc mặt tái nhợt, quỳ lạy hắn giữa trời mưa như một oan hồn.

Hắn bung dù che mưa cho thiếu niên ấy, cuối cùng đồng ý cả lời thỉnh cầu của cậu.

Hắn nhớ cả ánh mắt đã khô lệ thuộc về thiếu niên.

Nhưng lòng hắn chẳng mấy rung động, đời người có bát khổ [1], hắn đã thấy nhiều rồi.

[1] Mình để nguyên “bát khổ” vì đây là một khái niệm của nhà Phật, gồm: sinh khổ, bệnh khổ, lão khổ, tử khổ, ái biệt ly khổ, sở cầu bất đắc khổ, oán tằng hội khổ, ngũ uẩn khổ.

Thiếu niên này đáng thương, nhưng trên đời còn vô vàn những kẻ đáng thương khác.

Hắn để thiếu niên vào cung làm bạn với tiểu Hoàng đế, sau này không quan tâm tới nữa, dần quên mất trong cung có một người như thế.

Nhưng một ngày nọ, tiểu Chiêu nghi lẽ ra trầm mặc ít nói ấy lại hệt như đóa tường vi gặp nắng đón mưa mà lớn lên, cố xâm nhập vào cuộc đời hắn, vừa hoạt bát vừa sáng sủa, chạy qua chạy lại bên hắn như một chiếc đuôi nhỏ.

Cậu hái tặng hắn bông hoa xuân tháng Hai đầu cành.

Vụng về khắc tượng gỗ tặng hắn.

Ôm những ngón tay lạnh lẽo của hắn vào ngực mình ủ ấm.

Những việc làm nhỏ bé ấy hệt như chiếc lá rụng đáp xuống mặt hồ, trông thì có vẻ gió êm sóng lặng, nhưng trong lúc lơ đãng lại làm dấy lên từng gợn nước.

Bây giờ tiểu Chiêu nghi hôn hắn.

Một nụ hôn rất thiếu đoan trang.

Vội vàng, bối rối, mang hương rượu trong veo, hắn còn nghi ngờ thực ra tiểu Chiêu nghi căn bản không biết mình là ai cả.

Nhưng chính cái hôn đầy lơ đãng ấy lại khiến lòng hắn rối như tơ vò.

Hai mươi mấy năm đọc sách thánh hiền, giữ lễ quân tử, tất cả đều tan tành vì một nụ hôn.

Trong phòng yên tĩnh quá mức, hắn thậm chí còn nghe được tiếng tim mình đập thật mạnh.

Sở Hà Quân nhắm mắt, đưa tay bế tiểu Chiêu nghi lên, không chê nhóc con ám đầy mùi rượu mà cởi áo ngoài cho cậu, để cậu nằm xuống giường mình.

Dù nửa đời trước hắn có gặp trắc trở, nhưng dù sao cũng xuất thân nơi phú quý nên chưa phải hầu hạ ai bao giờ. Ngay cả tiểu Hoàng đế cũng chẳng được hưởng cái phúc ấy, mà giờ hắn lại kiên nhẫn rửa mặt và lau tay cho tiểu Chiêu nghi.

Tiểu Chiêu nghi cũng rất ngoan, bị giày vò đến thế mà không tỉnh, khuôn mặt trắng hồng vừa mềm mịn lại vừa ngây thơ.

Sở Hà Quân ngắm một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đặt một nụ hôn lên vầng trán cậu.