Nhóc Trai Thẳng Và Sở Hà Quân

Chương 9

Edit: Ryal

Trai thẳng ủ rũ ngồi dưới tàng cây, bên cạnh là tiểu Hoàng đế cũng đang ủ rũ.

Vì lên lớp mà không chịu học cho giỏi lại còn bày trò đấu dế, cả hai đứa đều bị Sở Hoàng quý phi phạt chép sách.

Tiểu Hoàng đế bị phạt mãi cũng có kinh nghiệm rồi, nhóc vừa chép sách vừa lẩm bẩm, lúc nào lớn rồi nhất định phải bắt Sở Hoàng quý phi chép một trăm cuốn sách.  

Trai thẳng ừm à đáp cho có, khuyến khích tiểu Hoàng đế sớm ngày hoàn thành đại nghiệp, mình thì ngậm cây bút lông không dính mực mà thở ngắn than dài.

Ngày trước Sở Hà Quân sẽ không phạt cậu chép sách thật. Cậu biết mình bây giờ chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, thiếu niên hồn nhiên ngây thơ mang trong mình linh hồn hiện đại với lòng dạ đen tối, lần nào cũng không biết xấu hổ mà giả vờ nũng nịu với Sở Hà Quân, hôm thì nói đau tay, hôm thì kêu nhức đầu, đọc một trang sách là than vãn cả nửa canh giờ.

Sở Hà Quân bị làm phiền đến mức không chịu được, luôn mắt nhắm mắt mở để cậu quẹt hai ba đường là coi như xong.

Nhưng hôm nay chiêu này không có tác dụng.

Cậu chỉ thiếu nước ngồi vào lòng Sở Hà Quân nữa thôi, lại bị hắn túm cổ tay gỡ xuống, nói bằng giọng lạnh nhạt và bình tĩnh: Một tờ cũng không được thiếu.

À, đàn ông.

Trai thẳng cười lạnh trong lòng.

Chiếc bút lông trong tay cậu rơi cạch một cái, không muốn chép sách, cứ ngồi phụng phịu ở đó vậy.

Dạo này cậu thấy thái độ của Sở Hà Quân với mình không nóng không lạnh, chẳng biết sai ở đâu. Hắn thường thất thần nhìn cậu, ánh mắt phức tạp vô cùng, nhưng đến khi cậu muốn lại gần thì Sở Hà Quân lại lạnh nhạt dời mắt đi.

Cứ thế vài lần, cậu nghi ngờ tấm lòng nhỏ nhoi của mình với Sở Hà Quân đã bại lộ.

Tiểu Hoàng đế bên cạnh múa bút thành văn, quay sang lại thấy tiểu Chiêu nghi chẳng hề tự giác vì bị phạt mà còn đang ngẩn người.

Nhóc chọt chọt tiểu Chiêu nghi, tốt bụng nhắc nhở: “Ngươi đừng lãng phí thời gian chứ, chép mau đi, lúc phạt Hoàng quý phi không biết nương tay là gì đâu”.

Nhóc trai thẳng bất đắc dĩ viết vài chữ.

Nhưng cậu lại không nhịn được mà hỏi tiểu Hoàng đế: “Người có thấy dạo này tâm trạng Sở Hà Quân không được tốt không?”.

Thực ra cậu không trông cậy tiểu Hoàng đế sẽ đáp lời, chỉ muốn kể khổ thôi. Tiểu Hoàng đế năm nay bảy tuổi, chuyện hôm nay tới mai là quên mất, niềm vui lớn nhất là được trốn học, là một nơi trút bầu tâm sự rất phù hợp.

Không ngờ tiểu Hoàng đế lại đáp lời như chuyện đương nhiên: “Ngươi nói Sở Hà Quân ấy à, dĩ nhiên tâm trạng người không tốt rồi. Sắp tới ngày giỗ của vị hôn thê ấy, mấy năm gần đây cứ đến ngày này là người lại không vui, sẽ uống rượu rồi tự giam mình lại”.

Trai thẳng cứng cả người.

Cậu trời sinh đã lạc quan, hai ngày nay bị Sở Hà Quân đối xử lạnh nhạt thì cũng chỉ thấy hơi bất đắc dĩ chứ không thực sự bị tổn thương về mặt tinh thần.

Nhưng câu nói của tiểu Hoàng đế lại như thanh kiếm cắm thẳng vào chính giữa trái tim cậu.

Khóe môi cậu trời sinh hơi nhếch, mang ba phần ý cười, nhưng giờ lại trở nên hết sức luống cuống.

“Vậy ư…”. Cậu không thả lỏng tay cầm bút, ngòi bút xoẹt qua tờ giấy trắng, làm bẩn những con chữ mãi mới được viết ra.

“Hóa ra là vậy”. Cậu lặp lại. “Xem ra Sở Hà Quân thực sự rất thích nàng ấy”.

Tiểu Hoàng đế không hề biết mình đã đâm người anh em tốt đồng cam cộng khổ một nhát đau điếng, vẫn còn đang đung đưa chân.

“Thanh mai trúc mã mà, phải khác biệt chứ”. Nhóc phùng má, gương mặt nhỏ tròn vo, bắt chước mấy lời trong sách như ông cụ non. “Trong kịch bản lúc nào chẳng có tình tiết giống vậy”.

Tiểu Hoàng đế rất dễ thương, lúc trước trai thẳng rất thích trêu nhóc, nhưng hôm nay cậu lại không cười nổi.

“Thế… Rốt cuộc ngày giỗ của nàng ấy là ngày nào?”. Trai thẳng thì thầm. “Tôi phải nhớ thật kĩ để không chọc phải Sở Hà Quân”.

Tiểu Hoàng đế không nghi ngờ gì, trả lời ngay: “Là ngày mốt đó”.