Như Mật Tựa Đường

Chương 17

Chỉ cách vài mét, ánh mắt người này như dính chặt lên người chị, nồng cháy lại hoàn toàn không hề che giấu, nhìn đến mức khiến chị hốt hoảng.

Hà Thanh Nhu định gọi Trì Gia Nghi, nhưng Trì Gia Nghi đang cùng người khác trò chuyện hăng say, chị chỉ đành chờ. Chừng vài ba phút sau, Trì Gia Nghi mới trò chuyện xong và đi qua, nhưng không phải để lên xe trở về mà để gọi chị sang đó.

"Có hai đoàn xe đua, cậu muốn đi gặp không?" Trì Gia Nghi gõ cửa sổ xe, hỏi chị.

Triển lãm xe ở núi Tây Nam sẽ có một trận đua xe, được gọi là thi đấu hữu nghị, nhưng thực tế là để các công ty phô bày tính năng của xe bọn họ trên đường đua với mọi người, công ty giành được giải nhất nhất định sẽ vang danh lẫy lừng.

Trong bộ môn này, xe quan trọng, tay đua cũng quan trọng không kém. Thế nhưng chi phí để gây dựng đoàn xe đua là một con số khổng lồ. Thường thì các công ty quy mô tầm trung trở xuống sẽ thuê các tay đua chuyên nghiệp của những câu lạc bộ nổi tiếng, còn những công ty lớn như tập đoàn ô tô Đông Ninh, đương nhiên sẽ có đội đua riêng.

Có điều bọn họ cũng chỉ có một đội tay đua, bình thường đóng đô ở tổng công ty. Khi nào chi nhánh có cuộc thi đua xe thì báo lên tổng công ty để mượn người.

Chuyện đoàn đua do Lâm Nại phụ trách, Hà Thanh Nhu nhớ rõ chủ nhật tuần này bọn họ sẽ đến núi Tây Nam làm quen trước với đường đua, hiện tại hẳn là trong quá trình chuẩn bị huấn luyện. Nhưng không phải trước lúc thi đấu sẽ bị cấm uống rượu, hút thuốc ư? Sao bọn họ lại đến quán bar? Hà Thanh Nhu lại nghĩ đến Lâm Nại cũng có mặt, có thể là bọn họ tới đây dạo chơi mà thôi.

Chị mở cửa xe bước xuốngm đến gần bên kia mới phát hiện có một cô gái ăn mặc trung tính hơi giống Lâm Nại.

Lâm Nại gọi những người khác đến, giới thiệu: "Đây là một trong những người phụ trách triển lãm xe núi Tây Nam, tổ trưởng Hà Thanh Nhu."

Rồi cô lại giới thiệu với Hà Thanh Nhu: "Tề Phong, Bùi Thành Minh, Tưởng Hành Châu, người này..." Cô chỉ vào cô gái ăn mặc kiểu trung tính, "Diệp Tầm, em họ của tôi. Con bé và Tưởng Hành Chu đều thuộc đoàn đua. Nếu có chuyện liên quan đến đoàn đua, chị có thể tìm em ấy."

"Xin chào." Hà Thanh Nhu vươn tay về phía Diệp Tầm, lòng thầm kinh ngạc, những người này thoạt nhìn còn rất trẻ. Nhưng chị nghĩ lại, chẳng phải có những tay đua nổi tiếng trong khi tuổi đời còn rất trẻ sao, nếu không có thực lực thì những người này cũng sẽ không được gia nhập đoàn đua xe của Đông Ninh rồi.

Diệp Tầm bắt tay chị: "Chào chị, tổ trưởng Hà."

Hà Thanh Nhu hiền hòa mỉm cười, lại chào hỏi ba người còn lại. Tưởng Hành Châu kích động nói: "Mọi khi hay nghe A Nại nhắc đến chị, rốt cuộc hôm nay cũng được gặp mặt rồi. Chị Hà còn xinh đẹp hơn trên ảnh nữa."

Hà Thanh Nhu sửng sốt, mờ mịt nhìn cậu. Ảnh ư?

Tưởng Hành Châu thấy mình lỡ miệng, mặt đơ ra, vội vàng nói bồi: "Tài liệu, tài liệu đó mà, ha ha, trong tài liệu có ảnh của chị."

Những người khác đều chết lặng, thằng nhóc này thiếu điều viết hai chữ chột dạ lên mặt luôn rồi.

"Người bên kia," Lâm Nại đi ra đánh vỡ cục diện bế tắc, cô chỉ người phụ nữ bên cạnh Ngô Cấm, "Tưởng Hành Vân, là đại biểu lần này của tập đoàn Tưởng thị."

Những công tác sau triển lãm xe sẽ kết hợp với tập đoàn Tưởng thị để xử lí, những chuyện này không thuộc phạm trù trách nhiệm của Hà Thanh Nhu. Nhưng trong triển lãm xe chắc chắn phải tiếp xúc nhiều.

Nghe nói Tưởng Hành Vân là con gái của chủ tịch Tưởng, nhạy bén, giỏi giang, học vấn cao, năng lực mạnh; sau khi tốt nghiệp đại học liền tiến vào tập đoàn Tưởng thị, bắt đầu làm từ vị trí nhân viên quèn, đến bây giờ đã trở thành cánh tay đắc lực của chủ tịch Tưởng.

Hà Thanh Nhu không khỏi chú ý đến Ngô Cấm nhiều hơn. Tưởng Hành Vân là bạn của Lâm Nại, hiện lại đang trò chuyện rất vui vẻ với Ngô Cấm. Chỉ sợ là chị đoán không sai, Lâm Nại thật sự quen biết Ngô Cấm.

"Sau triển lãm xe, nếu chị Hà có rảnh thì cùng nhau ăn bữa cơm nhé." Tưởng Hành Châu lại mở miệng.

Hà Thanh Nhu gật đầu, điềm đạm cười đáp: "Được, đến lúc đó tôi mời mọi người ăn cơm."

"Ui! Vậy cảm ơn..." Tưởng Hành Châu vui vẻ trả lời. Cậu còn chưa cảm ơn xong, đã bị Bùi Thành Minh lặng lẽ dùng cùi chỏ húc eo. Lần này cậu học khôn, sửa miệng thật nhanh, "Cảm ơn chị Hà đã có lòng, nhưng mà chuyện ăn uống làm sao để phái nữ tiêu tốn được, đương nhiên là tôi mời mọi người rồi. Nghe nói Nam Thành có nhiều món ngon đặc sắc lắm, đến lúc đó làm phiền chị làm hướng dẫn viên cho bọn tôi nhé."

"Được, tôi khá quen thuộc chỗ này."

"Duyệt, duyệt, duyệt! Vậy có cần kết bạn wechat không? Để tiện bề liên lạc." Tưởng Hành Châu vừa dứt lời, điện thoại di động cũng đã trình đến trước mặt Hà Thanh Nhu.

Hà Thanh Nhu nhìn giao diện quét mã QR, ngạc nhiên với trình độ tự nhiên của cậu trai này. Chị hơi nghĩ ngợi, đang định lấy điện thoại ra kết bạn thì Lâm Nại nghiêng người ra chắn trước mặt chị: "Khuya lắm rồi, ngày mai có tập luyện không?"

Tưởng Hành Châu hậm hực cất điện thoại.

"Các chị cũng về sớm một chút, lái xe cẩn thận," Lâm Nại nói với chị, lại nhìn sang phía Ngô Cấm, "Đừng ở ngoài quá khuya."

Hà Thanh Nhu ừ một tiếng.

Tưởng Hành Châu gọi chị của cậu, Tưởng Hành Vân lên tiếng bảo sẽ đến ngay, đám người rời đi. Bọn họ đi chưa được mấy bước, Hà Thanh Nhu đã nghe được có người khẽ mắng: "Cậu đừng có hù người ta sợ."

Tưởng Hành Châu cười cười, ngượng nghịu gãi đầu: "Chắc không đâu..."

Bọn họ dần đi xa, những lời sau đó chị cũng không nghe được nữa. Trì Gia Nghi có hơi men trong người bèn lên xe ngồi nghỉ trước. Đang lúc chị định lên xe, Ngô Cấm đi đến đây.

Hà Thanh Nhu tạm thời chưa mở cửa xe, đợi khi Ngô Cấm đến, chị cân nhắc mở lời: "Chị Ngô, xin chị sau này đừng tặng hoa nữa."

Ngô Cấm không đáp, một hồi sau, chị ta mới nói: "Chị nghe Gia Nghi nói em thích hoa."

"Ý tốt của chị, tôi xin nhận." Hà Thanh Nhu không nói thái quá, dù sao còn có bạn bè kẹp giữa, chị cũng không thể nói rằng Ngô Cấm đã tạo thành bối rối cho mình.

Ngô Cấm bình tĩnh nhìn chị, giọng điệu có phần không chắc: "Em đã có người yêu thích rồi?"

Hà Thanh Nhu hơi sững lại, siết chặt tay nắm cửa, lắc đầu phủ nhận: "Không có."

Ngô Cấm nghe vậy thì cười, dùng ánh mắt thăm dò quan sát chị, một hồi lâu sau mới đáp: "Từ ngày mai sẽ không tặng nữa."

"... Tạm biệt."

"Tạm biệt." Ngô Cấm nói, nhưng chị ta vẫn đứng tại chỗ, không hề có ý rời đi.

Hà Thanh Nhu không quan tâm nữa, nghiêng người lên xe, đến khi lái đến cuối đường, chị mới hỏi Trì Gia Nghi: "Gia Nghi, quan hệ của cậu và Ngô Cấm rất tốt ư?"

Trì Gia Nghi đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe chị hỏi vậy thì từ từ mở mắt ra và đáp: "Cũng tạm, sao vậy?"

"Không sao cả, chỉ là cảm giác hai người rất thân nhau." Hà Thanh Nhu trả lời.

"Chị ấy quen biết với quản lí bộ phận bọn tớ, trước đây cũng giúp đỡ tớ không ít," Trì Gia Nghi hơi động đậy cơ thể, "Chị ấy vốn làm ngành thiết kế ô tô, nhưng là con nhà giàu, rất có tiền, đã lâu rồi không làm việc nữa. Hiện tại tự mở công ty làm ăn chơi, hình như là làm về giáo dục hay đào tạo gì đó."

Hà Thanh Nhu ừm một tiếng, xoay vô lăng sang trái.

"Chị ấy tương đối mạnh mẽ, cái tôi cao, nhưng bản tính rất tối," Trì Gia Nghi nói, "Tối qua còn hỏi thăm tớ phương thức liên lạc của cậu, tớ chưa trả lời, muốn hỏi ý cậu trước."

"Đừng cho," Hà Thanh Nhu lập tức nói, nói xong lại bổ sung thêm, "Cũng không quá quen thân, đỡ phải lúng túng."

"Làm quen thêm bạn bè thôi mà, hơn nữa chị ấy cũng giống chúng ta, hiểu chứ?" Trì Gia Nghi nói, "Điều kiện cũng không tồi, ở trong vòng này cũng xem như là tốt rồi."

Trì Gia Nghi thuận miệng nói, thật ra cũng không phải có ý định tác hợp hai người. Chỉ là trong nhóm người bọn họ, Ngô Cấm quả thật khá tốt, tự chủ kinh tế, độc thân, tuổi tác xấp xỉ, rất xứng đôi vừa lứa với Hà Thanh Nhu.

Hà Thanh Nhu không nói gì.

Trì Gia Nghi cũng ở khu đô thị cũ, cách đường Thiên Tinh hai con phố.

"Tự lên được không?" Hà Thanh Nhu nhìn Trì Gia Nghi chân nam đá chân chiêu, thực sự sợ Trì Gia Nghi đi được nửa đường thì té ngã mất.

Trì Gia Nghi xua tay: "Không sao hết, cậu mau về đi, tớ tự đi được."

Hà Thanh Nhu gật đầu, nhìn theo Trì Gia Nghi đi vào cổng chung cư. Nào ngờ Trì Gia Nghi mới đi mấy bước đã lảo đảo ngã sõng soài. Hà Thanh Nhu thở dài, đã không uống được còn ham uống, sau đó chị xuống xe dìu Trì Gia Nghi đến trước cửa nhà.

Lúc Hà Thanh Nhu về đến khu chung cư của mình, trời hạ xuống cơn mưa bụi, hạt mưa rơi xuống da thịt lộ ra bên ngoài, thật lạnh lẽo. Hà Thanh Nhu nhanh chóng đi lên lầu.

Mới vừa vào nhà, Lâm Nại đã gọi điện thoại đến, Hà Thanh Nhu suy nghĩ trong thoáng chốc rồi nghe máy. Giọng nói ở đầu dây bên kia lành lạnh: "Trời mưa rồi, nhớ về sớm."

Hà Thanh Nhu đóng cửa lại: "Vừa về đến rồi."

"Ừ," Lâm Nại trả lời, âm cuối hơi cao, có vẻ như tâm trạng của cô khá tốt. Bên kia có người đang gọi cô, hình như là giọng của Tưởng Hành Châu, "Chỗ tôi còn có chút việc, chị nghỉ ngơi sớm một chút."

"Biết rồi," Hà Thanh Nhu nói, cuối cùng lại bổ sung thêm, "Cô cũng vậy."

"Ừ, được rồi, ngủ ngon."

Hà Thanh Nhu cúp điện thoại, cời giày, thu dọn áo quần đi vào phòng tắm. Sau khi cởϊ qυầи áo đứng trước gương, chị mới phát hiện một vết đỏ sậm trên xương quai xanh.

Làm từ khi nào? Hồi trưa hay tối nay? Vành tai chị nóng lên, khả năng cao là từ buổi trưa rồi, bảo sao Trì Gia Nghi hỏi như vậy.

Cô gái này cũng thật là... Sợ người khác không phát hiện ra hay gì? Chị cắn môi, đưa tay chạm vào chỗ kia, vừa chạm vào liền giật nảy như bị điện giật vậy.

Chị đứng yên một hồi, có lẽ là quá xấu hổ, bèn không nhìn chằm chằm vào gương nữa, thu dọn đồ đạc rồi đi đến dưới vòi sen. Hà Thanh Nhu mở vòi, ngay khi nước nóng trút xuống, chị chợt nhớ lại. Tối hôm đó, cũng ngay dưới làn nước nóng, ngay thời khắc sắp cao trào, Lâm Nại siết chặt lấy chị, động tác nhẹ nhàng nhưng vô cùng ương bướng, nhốt chị trong vòng tay, không thể thoát ra được, tựa như những dây leo bám trên bức tường, chỉ có thể sống chết tùy cô.

Lâm Nại hỏi chị: "Có người yêu không?"

Hà Thanh Nhu không biết nguyên do của câu hỏi này, lúc đó chị thật khó chịu, tựa như chú cá mắc cạn, khẽ hé cánh môi đỏ thắm mà lắc đầu.

"Có hay không?" Lâm Nại đè chặt chị, nhất quyết không bỏ qua.

"Không có..." Chị vừa mở miệng, nước liền chảy vào trong miệng, thật nóng.