Như Mật Tựa Đường

Chương 5

"Có muốn thử quen tôi không?" Cuối cùng cô cũng buông Hà Thanh Nhu ra, thì thầm hỏi.

Giọng nói hơi khàn, tiếng lòng rối loạn.

Hà Thanh Nhu chợt bừng tỉnh, hai người dán sát như vậy, có một vài chỗ khó tránh khỏi chạm vào nhau, mặc dù cách hai lớp vải cũng có thể cảm nhận một cách rõ ràng, mềm mại mà nóng rực, khiến chị cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, bèn vội đưa tay đẩy người kia ra.

Mặt chị đỏ bừng, nghẹn họng dọn dẹp tài liệu, tắt máy tính. Vốn dĩ chị còn định vẽ thêm một hồi, giờ còn tâm trí nào mà làm nữa.

"Vừa nãy tôi hỏi chị, chị vẫn chưa trả lời." Lâm Nại ngăn chị lại.

"Hỏi gì?" Chị lỡ miệng hỏi lại, vùi đầu thu dọn số tài liệu tán loạn.

"Thử quen tôi."

Hà Thanh Nhu giật mình, trong lòng kinh hãi, suýt nữa làm rơi số tài liệu vừa thu dọn xong. Chị cố bình tĩnh lại, đặt tài liệu về chỗ cũ: "Tôi không có hứng thú với tình yêu văn phòng."

"Cũng đâu cùng một văn phòng đâu, tôi cảm thấy rất thích hợp." Lâm Nại, sau đó cố ý bổ sung thêm, "Chị và tôi."

"Không muốn." Hà Thanh Nhu lập tức từ chối, "Khuya lắm rồi, tôi về trước đây."

Vừa dứt lời, chị liền đi vòng qua Lâm Nại, vội vàng như trốn chạy.

Hà Thanh Nhu đi đến bãi đậu xe ngoài trời, xe lại dở chứng không nổ máy. Xe này chị mua khi vừa tốt nghiệp, hơn 70000 tệ, giá rẻ nhưng thường xuyên trục trặc, khả năng cao là lại hỏng nữa rồi, đúng là xui xẻo.

Khu này rất ít khi có taxi ngang qua, chị phiền muộn suy nghĩ có cần lên mạng đặt xe công nghệ không.

Cốc cốc.

Bên ngoài, Lâm Nại gõ cửa sổ xe, ý bảo chị hạ cửa sổ xuống.

Hà Thanh Nhu nhấn nút hạ cửa sổ xe.

"Đúng lúc tiện đường, để tôi đưa chị đi một đoạn."

Chị đang định cự tuyệt, người kia đã nói tiếp: "Đêm khuya gọi xe công nghệ không an toàn."

Quả thật gần đây thường có chuyện không tốt xảy ra khi sử dụng xe công nghệ. Đêm hôm khuya khoắc, chỗ này lại hẻo lánh, Hà Thanh Nhu do dự, xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn cuối cùng vẫn quyết định đi nhờ xe cô: "Cảm ơn."

"Phía trước có một tiệm sửa xe, ngày mai có thể gọi bọn họ đến sửa." Lâm Nại vừa nói vừa mở cửa ghế phụ ra, để Hà Thanh Nhu vào trước rồi mới đi vàng sang bên kia.

"Ừm." Hà Thanh Nhu trả lời, chị nhìn ra ngoài của sổ xe, xung quanh tối đen như mực, hai người họ là những người cuối cùng rời khỏi công ty.

"Địa chỉ nhà chị." Lâm Nại mở màn hình dẫn đường lên và hỏi.

Mới nãy còn bảo tiện đường, hóa ra còn chẳng biết nhà người ta ở chỗ nào. Hà Thanh Nhu há miệng, phiền muộn nói: "Số 78 đường Thiên Tinh phố An Hòa."

"Ở một mình?"

Hà Thanh Nhu không muốn nói nhiều về chuyện riêng, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói gì. Lâm Nại thấy chị như vậy cũng không hỏi nữa.

Lâm Nại lái xe rất nhanh, mới hai mươi phút đã đến cửa khu chung cư.

Hà Thanh Nhu mở dây an toàn định xuống xe, còn chưa kịp làm gì thì trước mắt bỗng nhiên tối đi... Lâm Nại nghiêng người hạ một chiếc hôn xuống khóe môi chị: "Ngủ ngon."

Tối nay, Hà Thanh Nhu mất ngủ, trằn trọc băn khoan, trong đầu toàn là nụ hôn kia, rõ ràng nhẹ đến gần như không cảm nhận được, nhưng nó lại làm rối loạn suy nghĩ của chị. Chị không hiểu Lâm Nại có ý gì, hoặc là muốn làm gì.

Chị lấy điện thoại di động ra xem, đã ba giờ sáng.

Ánh sáng từ điện thoại di động thật chói mắt, chị hơi nheo mắt lại, theo thói quen mở wechat ra. Giờ này rồi, ngay cả nhóm trò chuyện cũng đã yên ắng.

Hà Thanh Nhu vô vị lướt bừa, đến khi lướt tới giao diện lời mời kết bạn, chợt thấy người kia lại gửi lời mời kết bạn đến tự bao giờ. Chị nhìn chú mèo vàng mập ú mà ngơ ngác xuất thần. Chị quấn chăn nghiêng mình, khẽ hít vào một hơi tựa như hạ quyết tâm gì vậy, sau đó nhấn đồng ý.

Hậu quả của việc nửa đêm còn chưa ngủ chính là hôm sau chị dậy trễ nửa tiếng, cùng với lần đầu tiên đi làm trễ trong đời.

Hà Thanh Nhu đã chuẩn bị tâm lí bị Dương Thuận Thành xách tai mắng chửi trước khi vào văn phòng. Nào ngờ Dương Thuận Thành lại không ở đấy, bầu không khí trong văn phòng còn áp lực hơn hôm qua.

Hà Thanh Nhu vừa ngồi xuống, Vạn Khoa Doãn liền nhắc nhở chị hôm nay đừng chọc Dương Thuận Thành chú ý.

"Sao vậy?" Chị ngờ vực hỏi.

"Ông ta mới đến đã bị giám đốc gọi đi, bây giờ vẫn chưa về," Vạn Khoa Doãn nói nhỏ, "Có đồng nghiệp đi đến phòng giám đốc nộp giấy tờ, kể lại thấy ông ta bị mắng không ngẩng đầu lên nổi."

Mọi khi Dương Thuận Thành chửi bới người ta đều không cần dừng lại lấy hơi, hẳn ông ta không ngờ đến bản thân cũng sẽ có ngày hôm nay.

Đám người của phòng thiết kế tuy là sợ đến không dám mở miệng, nhưng ai nấy đều như mở cờ trong bụng, vui vẻ hóng hớt.

Hà Thanh Nhu gật đầu, mở máy vi tính ra bắt đầu làm việc, chị cũng không muốn tự đâm đầu vào chỗ chết như vậy.

Tầm vài phút sau, Dương Thuận Thành thụng mặt trở lại phòng thiết kế, mọi người đều cúi đầu giả chết. Ông ta giận sôi máu, đi tuần tra một vòng, tới trước mặt người đồng nghiệp bắt gặp ông ta bị phê bình thì nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: "Đi tới phòng làm việc của tôi!"

Người đồng nghiệp kia tái mặt, khúm na khúm núm thưa vâng, những người còn lại gửi cho anh ta ánh mắt tự cầu phúc đi.

Hà Thanh Nhu thu hồi tầm mắt, tiếp tục bận rộn chuyện của mình, vẽ được một nữa thì cảm thấy số liệu của một chi tiết có vấn đề. Chị định lấy tài liệu kiểm tra thì phát hiện wechat trên điện thoại thông báo có tin nhắn.

Lâm Nại: Gọi cho tiệm sửa xe chưa?

Chị suy nghĩ rồi đáp: Gọi rồi.

Đang định làm tiếp thì đối phương đã trả lời ngay: Đến lấy bản kế hoạch.

Không phải cô nói là mai mới phê duyệt sao? Hà Thanh Nhu nghĩ ngợi một chốc, cất điện thoại di động rồi đến văn phòng giám đốc.

Cốc cốc.

"Mời vào."

Lâm Nại đang chờ chị. Trên bàn, bản kế hoạch của bộ giảm tốc ô tô X6 được bày cả ra, từng trang đều có vết mực đỏ đánh dấu.

"Chị ngồi trước đi." Lâm Nại nói, tiếp đó rút hai tập tài liệu ra đưa đến trước mặt chị.

Hà Thanh Nhu ngờ vực ngồi xuống, cũng không hiểu cô đang làm gì.

"Từ nay về sau, công tác liên quan đến bộ giảm tốc ô tô X6 sẽ do chị tiếp nhận, còn công việc hiện tại chị đang làm, quản lí Dương sẽ sắp xếp những người khác tiếp nhận. Đây là tài liệu liên quan đến triển lãm xe ở núi Tây Nam vào cuối tháng, chị mang về xem, ngày mai nộp một bản báo cáo tổng kết cho tôi."

Hà Thanh Nhu ngơ ngác, nhíu chặt màu: "Việc này không phải do quản lí Dương phụ trách sao?"

Sao bỗng dưng chuyển sang cho chị, Dương Thuận Thành không thù chị đến chết mới là lạ!

"Quản lí Dương có những việc khác, sẽ tạm thời rời khỏi phòng thiết kế một thời gian."

"Vì sao?" Hà Thanh Nhu không khỏi sững sờ mà hỏi. Chị nghĩ đến tối qua đang làm bản thiết kế của Thiên Thành, Lâm Nại hỏi chị có phải là Dương Thuận Thành giao không, chẳng lẽ...

Lâm Nại nhìn ra chị đang nghĩ gì, bèn nói: "Ông ta không làm tốt chức trách của mình, quyết định giáng chức là của ban lãnh đạo, trước khi tôi đến đã thống nhất xong. Còn việc để chị thay thế đảm nhận nhiệm vụ này là do các ban ngành bỏ phiếu bầu, tôi chỉ phụ trách thông báo mà thôi."

Lời Lâm Nại nói là thật. Mấy năm nay Hà Thanh Nhu làm đúng chức trách của mình, năng lực được thể hiện rõ, được xem như trụ cột trong lứa trẻ của phòng thiết kế. Cấp cao công ty chọn chị, thứ nhất là để kiểm tra đánh giá trước; thứ hai là chị có quan hệ tốt với các đồng nghiệp ở phòng thiết kế, làm việc công bằng, cấp cao muốn thông qua chị để sàng lọc ra nhóm thanh niên có tài của bộ phận thiết kế. Bộ phận thiết kế có hơn một trăm nhân viên, số lượng dự án có nhiều chăng nữa cũng không thể sắp xếp cho mỗi người đảm nhận một dự án.

"Nếu chị thật sự không muốn, chúng tôi cũng có thể chọn một người khác."

Bộ giảm tốc ô tô X6, triển lãm xe núi Tây Nam, bất cứ cái nào cũng là cơ hội chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Nếu làm tốt, chẳng những được thêm điểm cho cuộc sát hạch cuối tháng mười, mà hồ sơ của chị sẽ được viết thêm một nét huy hoàng. Hà Thanh Nhu làm ở công ty này đã năm sau năm, tuy đã làm qua không ít dự án lớn nhỏ, nhưng về cơ bản đều ở tình trạng chân chạy, việc thì chị góp sức, công lao thì của cấp trên. Tận tụy làm đến giờ mà vẫn chỉ là một tổ trưởng cỏn con, chị nhất định sẽ động lòng.

"Có điều tôi kiến nghị kiến nghị chị nhận những hạng mục này,"Lâm Nại nghiêm túc nói, phân tích và giải thích cặn kẽ cho chị, "Bởi vì lần này chủ yếu là công ty cho lớp trẻ cơ hội phát huy năng lực. Nếu chị không nhận, công ty chọn người có khả năng không thua kém chị là bao để thay thế. Thêm nữa, triển lãm xe ở núi Tây Nam nổi tiếng là qui mô lớn, tổng công ty khá coi trọng triển lãm này, nghe đâu lần này sẽ hợp tác cùng Quốc Tế Hòa Tín."

Quốc Tế Hòa Tín là một doanh nghiệp nhà nước qui mô tương đương với tập đoàn ô tô Đông Ninh, những năm gần đây phát triển rất mạnh, thế như chẻ tre.

Nhưng động lòng thì động lòng, Hà Thanh Nhu không dám đồng ý qua loa, chị tự biết mình không có kinh nghiệm, chưa chắc có thể làm được.

Chị rất do dự, nhưng nghĩ đến việc này mang đến không biết bao nhiêu là lợi ích, chị cắn răng mà trịnh trọng đáp: "Được!"

Lâm Nại nhìn vẻ mặt chị căng thẳng, nghiêm trọng thì không khỏi buồn cười: "Chị không cần quá căng thẳng. Thật ra công tác chuẩn bị đã xong hơn phân nửa, rất dễ dàng làm tiếp. Bộ giảm tốc và triển lãm xe có thể làm song song cùng lúc. Chị tự chọn thành viên ở phòng thiết kế lập thành một nhóm lo phần bộ giảm tốc, còn bên phía triển lãm xe, tôi và giám đốc Trương sẽ giúp đỡ chị."

Hà Thanh Nhu gật đầu, khuôn mặt không giấu được sự mừng rỡ. Chị vén tóc mai, chân thành nói: "Lần này cảm ơn cô."

"Nếu thật muốn cảm ơn thì mời tôi ăn cơm đi." Lâm Nại trêu chị.

Lời này đương nhiên là nói đùa, nhưng hiện tại tâm trạng Hà Thanh Nhu rất tốt, chị vui vẻ đồng ý: "Ừ, được."

Lâm Nại không ngờ rằng chị sẽ đồng ý, cô hỏi tiếp: "Vậy chủ nhật được không?"

"Được." Hà Thanh Nhu trả lời.

"Chị muốn ăn món gì?"

"Tôi không kén ăn, gì cũng được."

"Quận Thành Trung có một tiệm Cha Chaan Teng (1) chính cống rất nổi tiếng, hay là đến đó?"

(1) Cha Chaan Teng: một kiểu nhà hàng bình dân bắt nguồn và rất phổ biến ở Hongkong, bán các món Âu cải biến cho phù hợp khẩu vị của người bản xứ với mức giá khá mềm

Chậc, hiện giờ thật là dễ tính. Lâm Nại nghĩ đến con mèo mập thích xù lông trong nhà mình, bình thường rất kiêu ngạo, nhưng chỉ cần phục vụ cho nó thoải mái, nó sẽ ngửa bụng ra đòi xoa, quả là cùng một cái nết với người này.

"Chị có nuôi mèo không?" Cô hỏi Hà Thanh Nhu.

Hà Thanh Nhu thật thà đáp: "Không nuôi, không có thời gian chăm sóc,công việc bận bịu quá."

"Tôi nuôi một con," Cô nói, ánh mắt nhìn Hà Thanh Nhu như có hàm ý, "Rất biết điều."