Nhu Mạt

Chương 10: Chương 10

Trong khoảng thời gian này, khoảng một tuần Lâm Bạch không nhận được cuộc gọi của Tống Sĩ Chương, đây là khoảng thời gian dài nhất, anh ta cũng sẽ không gọi cho Tống Sĩ Chương một cách hấp tấp, người như anh chắc chắn sẽ không thích tình nhân lên giọng quấy rầy.

Lâm Bạch lâm vào do dự.

Trong tay anh ta không còn nhiều tiền nữa, bình thường thì sẽ không như vậy.

Anh ta có những người tình giàu có khác, nhưng anh ta đã chia tay từ khi làm người tình với Tống Sĩ Chương.

Tống Sĩ Chương đủ cho anh ta ăn mặc cả đời, nhưng muốn hạ gục anh, không dễ dàng chút nào.

Lần này Tống Sĩ Chương lại đến tìm anh ta trong cơn tức giận, anh ta quyết định đánh liều thử sức của mình, hoặc thử sức nặng của khuôn mặt này trong lòng Tống Sĩ Chương.

Sau cơn say, anh ta nằm trong vòng tay của Tống Sĩ Chương và nói: "Em đến với anh.

Thật bất tiện khi lúc nào em cũng phải vượt qua cổng trường."

Tống Sĩ Chương lười biếng hút một điếu thuốc, nói: "Đi gặp Ngụy Ninh, cậu ta sẽ sắp xếp chỗ cho cậu, sau này có chuyện gì cậu có thể tới gặp cậu ta."

"Tôi không phải là người" của Thiên Xướng", như vậy cũng được sao?"

Tống Sĩ Chương với ánh mắt sắc bén hỏi: "Ai cho cậu cái mặt mũi này?"

Lâm Bạch nói: "Anh ta dường như gọi là Tô Hiến."

Tống Sĩ Chương không quan tâm lắm đến chuyện những người đã cùng anh lên giường sau này đi đâu, làm gì, cũng không nhớ nổi tên của họ, nhưng dù sao thì Tô Hiến cũng chỉ ở bên cạnh anh vài tháng trước, anh vẫn còn nhớ cậu ta, không thể ngờ rằng một cậu nhóc ngu ngốc đơn giản như thế lại có thể dám lên mặt với người của anh theo cách này.

[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]

Tống Sĩ Chương gọi Vệ Ninh hỏi: "Tô Hiến vẫn còn ở Thiên Xướng sao?"

Vệ Ninh nghĩ rằng anh lại cao hứng nên trở lại,nói: "Cậu ta đã ở đó suốt, làm những việc linh tinh cho Cát Mễ."

Tống Sĩ Chương nói: "Cát Mễ quản giáo cậu ta như thế sao? Liệu có phải người của tôi đều phải  từng người một để cậu ta xét duyệt sao? Tính hiếu kỳ đã mạnh như thế, không nên giữ lại cậu ta."

Cuộc điện thoại này làm cho Lâm Bạch rất an tâm, Tống Sĩ Chương nghe theo những gì anh ta  nói, khuôn mặt này thực sự hữu dụng.

Văn Tú bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa vào nửa đêm, nghe thấy tiếng của người giúp việc dậy mở cửa, có giọng nói của một cậu nhóc ở cửa, nghe tiếng rất quen thuộc.

Cậu lăn lộn trên chiếc giường đôi lớn và tiếp tục ngủ.

người giúp việc gõ cửa bước vào, lo lắng nói: "Bác sĩ Văn, ở cửa có một người tên Tô Hiến tìm cậu có chuyện gấp."

Văn Tú không mở mắt và nói: “Không gặp.” Cậu không có nghĩa vụ phải giải quyết những rắc rối cho Tống Sĩ Chương.

Người giúp việc đi ra ngoài, ngay sau đó Văn Tú nghe thấy tiếng Tô Hiến gọi, Anh Văn, Anh Văn.

Âm thanh lớn đến nỗi những con chó bên cạnh bắt đầu sủa dữ dội, Văn Tú không thể không nhờ người giúp việc cho người vào.

Cậu mang áo khoác bông bước ra, thấy người ta đang trong phòng khách, người giúp việc pha cho cậu một cốc sữa bò còn nóng.

Ngay khi Văn Tú cầm cốc sữa nóng trên tay, Tô Hiến vừa khóc vừa nhào về phía cậu làm hơn nửa cốc sữa nóng đổ vào tay cậu, người giúp việc giật mình nhanh chóng đến cầm lấy ly sữa, “Anh Văn, giúp tôi với!” Tô Hiến khóc lớn.

Văn Tú vẫy mạnh những ngón tay bị bỏng của mình, cậu hoàn toàn tỉnh táo: "Sao vậy? Nói từ từ."

Tô Hiến nói: "Họ sẽ bán tôi cho một ông già!"

Văn Tú chau mày: "Cậu đã làm gì?"

Tô Hiến nói: "Tôi không làm gì cả."

Người giúp việc bưng một chậu nước đá ra, Văn Tú ngâm bàn tay bị bỏng vào nước.

Cậu nhờ người giúp việc rót trà nóng cho Tô Thiến, rồi gọi Cát Mễ để hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Cát Mễ nói, "Cậu hãy hỏi Tống Sĩ Chương, đây là ý của anh ấy."

Văn Tú hỏi: "Anh ấy bây giờ đang ở Thiên Xướng sao?"

Cát Mễ nói: "Cậu thực sự muốn hỏi về anh ấy sao? Văn Tú, để tôi khuyên cậu một câu, có một số việc cậu không nên can thiệp vào.

Nếu cậu xen vào anh ấy sẽ chỉ càng thêm không vui.

Sao hà tất phải làm như thế? Có rất nhiều người trẻ những người như Tô Hiến ở Thiên Xướng.

Bây giờ, cậu có định giải cứu từng người đó ra khỏi hố lửa không? "

Nửa đêm, Văn Tú không kìm được mình, lời nói của Cát Mễ nghe có vẻ rất không thoải mái, nói: "Tôi cũng muốn biết mình có thể cứu được bao nhiêu người, hay là chúng ta cá cược đi."

[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]

Lâm Bạch vừa mới ngủ say thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Tống Sĩ Chương sốt ruột hỏi.

Cát Mễ nói, ông chủ, điện thoại nhà của ông.

Tống Sĩ Chương nhìn điện thoại di động yên lặng, không hiểu sao đứng dậy mở cửa: "Người đầu dây là ai vậy?"

" Văn Tú."

Tống Sĩ Chương nhíu mày, "Ở đâu?"

"Trong phòng tôi."

Tống Sĩ Chương vừa đi vừa tự nhủ: "Nửa đêm không ngủ, cháu làm sao vậy chứ."

Cát Mễ lặng lẽ cùng anh trở về phòng.

Thực ra, Văn Tú rất hối hận sau khi tự đánh đố mình như vậy, cậu không muốn nói như vậy, huống hồ lại nhúng tay vào chuyện của Tống Sĩ Chương.

Cậu nhìn Tô Hiến đáng thương đang bưng ly trà nóng ngồi trên sô pha, không thể không khỏi liếc mắt nhìn.

Tống Sĩ Chương trả lời điện thoại và nói một tiếng “Alo”.

Văn Tú bỗng chốc không biết phải nói gì, im lặng cầm điện thoại.

Tống Sĩ Chương nghe thấy đầu dây bên kia tiếng hít thở nhẹ nhàng như gãi vào lỗ tai anh đến phát ngứa, anh cảm thấy mình không cứu chữa được, vừa mới từ giường của Lâm Bạch đứng dậy, chỉ nghe thấy cậu hít thở một hơi,  trong lòng đã rung động.

Giọng điệu anh hỏi của cậu có phần bất đắc dĩ: "Sao cháu không ngủ? Gặp ác mộng à?"

Văn Tú trong lòng nghiêm nghị, nói thẳng: "Chú thả Tô Hiến đi."

Tống Sĩ Chương sửng sốt một chút, nói: "Cháu vì chuyện này mà nửa đêm rồi không ngủ sao?"

"Được không?"

Tống Sĩ Chương nói: "Được."

Văn Tú hỏi lại: "Có bao nhiêu người trẻ tuổi trong Thiên Xướng?" Khi cậu nói từ đó, cách phát âm vẫn còn rất lưu loát.

Tống Sĩ Chương không khỏi dở khóc dở cười: "Cháu muốn làm cái gì, cháu cứ nói đi."

Văn Tú nói: "Cháu muốn chú thả tất cả bọn họ đi."

Tống Sĩ Chương bật cười, bực tức và nói: "Cháu đã 30 tuổi mà còn ngây thơ quá."

"Thả hay không?"

Tống Sĩ Chương nói: "Chú không thể quyết định điều này bây giờ."

“Thả, hay là không thả?!” Giọng nói của Văn Tú rất cố chấp thậm chí sắc bén, như muốn sụp đổ.

Tống Sĩ Chương nghe xong lo lắng nói: "Thả!"

Cát Mễ tròn mắt ngạc nhiên.

[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]

Văn Tú cúp điện thoại không nói gì, Tống Sĩ Chương tức giận đến mức đập điện thoại xuống sàn, nhìn Cát Mễ chằm chằm hỏi: "Ai tới kích thích đến cậu ấy?!"

Cát Mễ nói: "Tô Hiến."

Một chân Tống Sĩ Chương đá anh ta quỳ xuống sàn.

Tay của Văn Tú run lên không ngừng khi cậu cúp điện thoại, Tô Hiến ngồi trên ghế sô pha nhìn cậu.

Văn Tú nói, "Cậu có thể đi ngay bây giờ."

Tô Hiến đứng lên hỏi: "Tôi không cần phải trở lại Thiên Xướng phải không?"

"Đúng vậy.

"

Tô Hiến mừng rỡ và nhảy cẫng lên như một đứa trẻ, vội vàng ôm Văn Tú để cảm ơn.

Văn Tú sai người giúp việc tiễn khách, lê bước về phòng ngủ, gục đầu vào giường.

Gia đình Tống và Lý đã gặp nhau tại một quán trà trang nhã để bàn về vấn đề đính hôn.

Văn Tuệ đặc biệt mặc một trong những chiếc áo khoác đẹp nhất của cô ấy, cô ấy cũng cởi chiếc trâm cài áo ra.

Cô ấy hy vọng sẽ để lại ấn tượng tốt cho em dâu của mình, nhưng cô mơ hồ lo lắng về Tống Sĩ Chương không biết anh sẽ làm gì.

Tài xế đến đón Văn Tú theo thời gian đã thỏa thuận, sau đó đi đón Văn Tuệ, khi đến quán trà thì gia đình Lý Khiết đã đến nơi, cha của Lý Khiết là một người rất biết cách nói chuyện cùng với Văn Tú trò chuyện rất vui vẻ, trong khi ba người còn lại tương đối im lặng.

Mẹ của Lý Khiết vẫn luôn đánh giá Văn Tú, cậu trắng trẻo và trong sáng, nói cậu ba mươi mốt tuổi đúng là không thể tin, cậu trông cũng chỉ mới hai mươi lăm đến hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt có vẻ linh động, nhìn rất thanh tú, bà ấy là lần đầu tiên nhìn thấy một người chỉnh chu như thế, sau đó bà cảm thấy cậu không giống một người đàn ông thô bạo, lăn lộn trong xã hội, mà giống như con út một trong gia đình giàu có hơn.

Bà ấy lo lắng và không ngừng theo dõi con gái mình và Văn Tú, thử xem hai người họ hợp nhau ở điểm nào, thấy thế nào cũng không nghĩ là họ hợp nhau.

Văn Tuệ cũng không nói nhiều, hỏi bên nhà gái có yêu cầu gì không, ba Lý nói rằng mọi việc nên đơn giản, đám cưới không cần phải tổ chức lớn.

[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]

Khi đang nói chuyện, Tống Sĩ Chương vừa đến, anh xin lỗi trước khi vào cửa: "Xin lỗi, tôi đến muộn."

Anh ngồi bên cạnh Văn Tú và hỏi: "Nói đến đâu rồi?"

Ba Lý đưa điếu thuốc qua, Tống Sĩ Chương nhướng mắt nhìn ông: "Con gái ông đang mang thai."

Ba Lý ngượng ngùng thu tay trở lại.

Văn Tú ngồi ngủ gật, nguyên nhân là tối hôm trước cậu không ngủ được, cậu không đi xem vẻ mặt Tống Sĩ Chương, tinh thần của cậu không được tốt lắm.

Văn Tuệ đưa cho Lý Khiết một phong bì đỏ: "Đây là một món quà chào mừng, mong em hãy nhận lấy."

Lý Khiết nói, "Em không cần đâu."

Tống Sĩ Chương nói: "Là chút thành ý của người lớn, cô không thể không nhận nó."

Trong lòng mẹ Lý hồi hộp nhìn Tống Sĩ Chương, đây cũng là lần đầu tiên bà tiếp xúc gần gũi với vị doanh nhân chỉ nghe qua tin đồn này, cứ ngồi như thế này, bà không thể biết được anh có bao nhiêu hung tàn, chỉ có khí chất của anh càng ngày càng mạnh, điều này không thể tránh khỏi.

Đối với mọi người thì anh vừa là người có quyền có thế, nhưng ánh mắt lại không vừa mắt khi nhìn về phía Tiểu Khiết, lạnh lùng một cách không có tình người.

Văn Tuệ nói: "Còn về chuyện sính lễ, mẹ của Tiểu Khiết, cô nghĩ...?"

Ba Lý trả lời trước: "Điều này không quan trọng.

Chúng tôi không phải là những người yêu người giàu ghét người nghèo.

Nhà trai có thể làm những gì mình muốn".

Văn Tuệ nói: "Vậy tôi sẽ làm chủ.

Nếu có chuyện gì thì cứ nói, chúng tôi đã mời người và chọn ngày cưới xong xuôi.

Ngày mồng tám tháng sau sẽ là ngày may mắn, được không?"

“Có thể, có thể.” Ba Lý gật đầu đồng ý.

Văn Tú đột nhiên nói, "Thật sự xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh rửa tay."

Tống Sĩ Chương ngồi một lúc, sau đó đi theo cậu.

Văn Tuệ nói: "Chúng tôi dự định hôn lễ ở khách sạn Lệ Tinh.

Giữa trưa cùng buối tối hai bữa sẽ giao đồ ăn thức uống tới.

Còn việc chọn trang sức hay mua quần áo,....sau đó hơn một tháng thì còn phải nhờ Tiểu Khiết cùng mẹ em giúp đỡ, A Tú là một người quá hướng nội, sau này vẫn cần Tiểu Khiết chăm sóc, những cái khác cháu không có kinh nghiệm nếu còn có chỗ nào thất lễ mong cô chú bỏ qua."

Mẹ Lý rốt cuộc cảm thấy không nói lời nào là quá thất lễ, vì vậy bà nói: "Cháu thật sự không cần phải khách sáo."

Văn Tuệ thở dài, lặng lẽ uống trà trong cốc..