Nhưng Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Xinh Đẹp

Chương 14

Trans: Ying

Beta: Nguyệt Nguyệt

“Răng rắc…”

Bình nước trong tay Hoắc Cẩn Hành vốn chuẩn bị để đưa qua đột nhiên vang lên tiếng răng rắc, mu bàn tay nổi gân xanh, đôi mày sắc lạnh tràn đầy sát khí, tựa như muốn bóp vỡ nó vậy: “Quay cái gì thế này?”

Phó đạo diễn thân hình đô con chấn động, dỏng tai lên: “Ngài cảm thấy có chỗ nào không tốt?”

Kim chủ baba nổi nóng rồi, kể cả không hiểu gì thì cũng cẩn thận mà hỏi một câu, lắng nghe ý kiến của người ta.

Hoắc Cẩn Hành mắt vẫn nhìn về phía trước: “Nữ thứ, vì sao lại có cảnh đến mức như vậy?”

Phó đạo diễn cảm thấy cổ họng của mình như bị người bóp chặt muốn chết, vừa nơm nớp lo sợ nhớ lại kịch bản, sợ bản thân trả lời sai.

Đến mức độ này?

Không phải là chỉ sát vào một chút thôi ư, làm thế nào lại nghe giống như là một cảnh không thể miêu tả được, sẽ không qua nổi xét duyệt vậy chứ?

Phó đạo diễn vừa thấp thỏm không yên, cố gắng giải thích ý tưởng của cảnh quay muốn thể hiện, cuối cùng đưa ra một câu kết luận: “Không hôn, chỉ là thể hiện tính cách qua sự tương tác cần thiết của vai diễn thôi.”

Giải thích xong, phó đạo diễn mới thấy sắc mặt của ông chủ lớn tốt hơn một chút.

Từ lâu đã nghe nói tổng giám đốc của Hoắc thị không màng sắc dục, thì ra đến cả việc tại phim trường xem diễn viên quay cảnh hôn cũng không thể chấp nhận, may rằng đây chỉ là cảnh của nữ thứ và nam chính, không hôn được.

Khương Chước trong phim gần như là cùng nam chính chóp mũi chạm nhau,  nghe được rất rõ tiếng nhịp tim của nam chính đang rộn ràng, từng đợt từng đợt.

Cô biết rằng mình làm quá nhưng thành công rồi.

Không có nụ hôn ngọt ngào của mỹ nhân, thay vào đó là một con dao găm bén nhọn kề ngay sát mặt, ánh lên một vệt sáng sắc lẹm, giống như ánh mắt không hề có chút độ ấm nào của tiểu yêu nữ: “Khuôn mặt anh tuấn như thế này, lỡ làm bị thương thì thật đáng tiếc.”

Đạo diễn hô cắt, cảnh quay bị NG nhiều lần này cuối cũng cũng qua, Diệp Linh Ngân và Từ Chu Dương lập tức thoát vai, kéo dãn khoảng cách.

Qua phân tích và đối diễn, Diệp Linh Ngân cảm thấy rõ ràng là trạng thái của bản thân tốt hơn nhiều.

Cảnh quay kết thúc, Tiểu Ngư lập tức ôm lấy áo lông thay Diệp Linh Ngân khoác lên người, cúi đầu ở bên tai cô nói vài câu.

Diệp Linh Ngân theo bản năng ngẩng đầu ngóng trông, hai người đứng cách nhau một khoảng rất xa, mắt đối mắt, không hiểu sao lại rùng cả mình.

Ánh mắt đấy là gì đây?

Mặt đen thui như muốn ăn luôn cô vậy.

Suýt nữa thì quên, dù Hoắc Cẩn Hành đối với cô có tình cảm nam nữ hay không, thì tính chiếm hữu tuyệt đối là có.

Diệp Linh Ngân nhận lấy điện thoại, mở khóa, gõ chữ chuẩn bị gửi tin nhắn cho người kia.

Lúc sắp gửi đi tin nhắn, đầu ngón tay dừng lại ở phía trên.

Nghĩ lại một chút.

Không đúng?

Cô là diễn viên, quay cảnh hôn là bình thường.

Tuy rằng cô có thể tự tránh được những cảnh có độ thân mật cao, nhưng trên lý thuyết mà nói thì, chỉ là những thứ mà công việc yêu cầu.

Vì Hoắc Cẩn Hành đến, đoàn phim trở nên náo nhiệt hẳn lên, kim chủ baba ra tay không hề tầm thường, đồ ăn ngon cao cấp có thể so sánh ngang với tiệc ở nhà hàng 5 sao. Không ít diễn viên và nhân viên công tác đều đang bàn tán về sự giàu có của Hoắc thị, ông chủ ra tay quá hào phóng.

Tiểu Ngư thầm khóc trong lòng ăn đến không còn một ít nào.

Cảm thấy bản thân mình xong phim rồi.

Vị tiểu tổ tông nhẫn tâm này thế mà còn không để ý Hoắc tổng, Hoắc Cẩn Hành mà tức giận, là giận cá chém thớt, thảm nhất vẫn là bọn họ, lần nào cũng bị dọa cho sợ run.

Tình hình này vẫn cứ tiếp tục cho đến khi công việc ngày hôm đó kết thúc, Tiểu Ngư tìm một lý do chuồn trước, sau khi Diệp Linh Ngân lên xe, việc đầu tiên mà tài xế làm đó là bật tấm ngăn lên, làm như không quan tâm đến mọi chuyện.

Diệp Linh Ngân vừa lên xe đã thấy Hoắc Cẩn Hành đang lật xem cuốn sổ trong tay, ngẩng đầu nhìn lên, thế mà lại là kịch bản “Phù Thế Ca”.

“Người bận trăm việc như Hoắc tổng đây thế nào lại bắt đầu có hứng thú với kịch bản thế?” Cô xích lại gần đùa một chút.

Hoắc Cẩn Hành quay đầu, nhìn thẳng chằm chằm vào mặt cô: “Phần diễn của Khương Chước không hề có cảnh hôn.”

“……..” Vừa vào đã hỏi thẳng vấn đề ngay, làm cô hơi hoảng hốt.

“Em là diễn viên, những chi tiết kiểu như thế này không thể từ chối.” Diệp Linh Ngân vân vê ngón tay, vừa nói vừa lặng lẽ quan sát sắc mặt anh.

“Vậy thì chọn mấy kịch bản không có mấy cảnh kiểu thế này.” Phim truyền hình nhiều thể loại như thế, cũng không phải chỉ có mỗi mấy cảnh như thế này mới gọi là xuất chúng, chỉ cần Diệp Linh Ngân đồng ý, anh là tư bản đương nhiên có thể push được cô thành ngôi sao lớn.

“Vâng ạ, Hoắc tổng.”

Hoắc Cẩn Hành quay lại đưa tay vây lấy người bên cạnh, nghiêng đầu liếc cô một cái, đôi môi như cánh hoa đỏ tươi hé mở làm gương mặt cô rực rỡ đến vô cùng chói mắt.

Vì phải giữ trạng thái quay liên tục nên ở đoàn phim thỉnh thoảng sẽ dặm lại lớp trang điểm, đến bây giờ màu sắc vẫn cực kỳ đẹp. Anh không thể tưởng tượng được cảnh nếu như đôi môi xinh đẹp này chạm vào một gương mặt khác, sẽ không nhịn được mà nghĩ rằng…. 

“A….”

Bàn tay của Diệp Linh Ngân bị đau rồi.

Vừa rồi Hoắc Cẩn Hành bắt lấy bàn tay cô, không hiểu vì sao lại bắt đầu dùng sức, cách một lớp áo lông dày mà vẫn bị bóp đau.

Ý thức được rằng bản thân mất không chế, Hoắc Cẩn Hành buông tay, Diệp Linh Ngân xoa xoa nơi cổ tay, bỗng nhiên cười rộ lên: “Anh à, anh….”

Ghen rồi sao?

Mới nói nửa câu, phía trước đột nhiên phanh gấp một cái phá vỡ không khí nơi ghế sau, tấm ngăn hạ xuống, tài xế vội vàng giải thích rằng phía trước có một chiếc xe mô-tô đi ngược chiều, không thể không đạp phanh.

Đợi đến khi xe trở lại vận tốc ổn định, Hoắc Cẩn Hành đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, kéo ống tay áo của cô lên kiểm tra, thấy cổ tay không có vấn đề gì thì không chạm vào cô nữa.

Bị làm đứt đoạn, tâm tình Diệp Linh Ngân rõ là không ổn.

Sao mỗi lần đều như thế này!

Nhưng mà, cũng không phải là không thu hoạch được gì, ít nhất là từ ngày hôm đó, Hoắc Cẩn Hành tối nào cũng sẽ dừng xe ở gần đấy đón cô, giống hệt như người cha già cấm cản đề phòng con gái nhà mình yêu sớm.

Không phải Diệp Linh Ngân muốn dùng cách so sánh này, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và cổ hủ của Hoắc Cẩn Hành, thật sự thì cô cũng không xuống tay nổi.

Chớp mắt một cái đã qua nửa tháng mười hai, gần Tết, không ít diễn viên và cảnh quay đều phải cân đối thời gian quay, Diệp Linh Ngân cũng báo cáo trước.

Gần đây mọi người đều gấp rút tranh thủ thời gian quay phim, một ngày phải ở trong đoàn phim mười mấy tiếng cũng là chuyện thường.

Nam thứ bưng hộp cơm nhạt nhẽo, khuôn mặt sầu thảm: “Thật nhớ ngày Hoắc tổng đến thăm ban.”

Mỗi lần Hoắc Cẩn Hành đến thăm ban cũng mang đến một đống đồ ăn thịnh soạn, nhưng dạo này Hoắc Cẩn Hành lại không xuất hiện, tất cả mọi người trong đoàn đều cảm thấy nhớ mong tràn đầy.

Lúc nghe được câu nói này, Diệp Linh Ngân cầm điện thoại xem lại tin nhắn, đoạn đối thoại với Hoắc Cẩn Hành vẫn dừng lại ở mấy chữ “buổi sáng tốt lành” khi vừa thức dậy.

Dạo này Hoắc Cẩn Hành cũng bắt đầu bận rộn, chuẩn bị cho liên hoan cuối năm của tổng công ty.

Sản nghiệp của Hoắc Thị rộng khắp, ở mọi ngành nghề, vì suy xét đến thời gian nghỉ của nhân viên, liên hoan cuối năm đều được tổ chức trước đêm giao thừa.

Mấy ngày gần đây vì tiết kiệm thời gian nên Diệp Linh Ngân không về Lan Đình Thủy Tạ, đều ở lại chung cư.

Tính ra đã mấy ngày không gặp nhau.

Hôm nay quay nửa ngày buổi sáng, buổi chiều đến tổ tiết mục của chương trình thực tế để làm quen với hoàn cảnh.

Diệp Linh Ngân ra mắt với tư cách là thành viên nhóm nhạc nữ, chương trình sắp xếp cô với một vài sao nữ khác cùng nhau nhảy một bài mở màn, lúc này đang thử đồ và chuẩn bị diễn tập.

Trang phục diễn của Diệp Linh Ngân là một chiếc váy yếm ngắn màu đen, phần lớn trên trang phục được phủ kim tuyến, lúc biểu diễn dưới ánh sáng sân khấu sẽ tạo nên hiệu quả cực kỳ đẹp mắt.

Thay đồ xong, Diệp Linh Ngân nhanh nhẹn cài lên trên mái tóc một cái kẹp lông vũ màu bạc, đứng trước gương cầm điện thoại tạo dáng, đôi chân xinh đẹp trong ống kính không cần kéo cũng cực kỳ thon dài xinh đẹp.

Liên hoan cuối năm của Hoắc thị cực kỳ sang trọng náo nhiệt, người đàn ông đứng ở phía xa dù không giận dữ nhưng vẫn rất uy nghiêm, thong thả tiếp đón khách đến.  

Cả Hoắc thị lớn mạnh như thế, nhưng không một ai dám khinh thường người đàn ông trẻ vừa qua 30 tuổi này.

Ánh mắt của Phó Tĩnh Nhã từ đầu đến cuối đi theo bóng dáng anh.

Từ lúc gặp mặt lần đầu tiên ở nhà họ Hoắc, Phó Tĩnh Nhã đã nhớ mãi không quên người đàn ông cực kỳ nổi bật này rồi, thu thập những tư liệu về anh, nghe ngóng những sở thích của anh, điều đáng tiếc duy nhất là không có cơ hội, cũng không có lý do để gặp mặt anh lần nữa.

Cho đến hôm nay, lấy thân phận là đối tác, cùng với cha mình tham dự bữa tiệc, Phó Tĩnh Nhã không muốn bỏ qua cơ hội này.

Thế nhưng khi cô vừa chỉnh trang lại vẻ ngoài của mình, muốn dùng dáng vẻ trang nhã hoàn hảo nhất của mình đi tới trước mặt Hoắc Cẩn Hành, không chờ cô tìm được câu chữ mở lời hợp lý, đối phương đã không hề chớp mắt mà nhìn lướt qua cô, ánh mắt chưa từng dừng lại trên người cô một giây nào.

Phó Tĩnh Nhã cảm thấy bị tổn thương.

Bạn thân vội vàng đến bên cô an ủi: “Hoắc Cẩn Hành đối với ai cũng vậy, cậu cũng không cần phải buồn nhé, chỉ là chưa tìm được thời cơ thích hợp mà thôi.”

Phó Tĩnh Nhã gật đầu, mặt buồn rũ rượi.

Ngóng trông bóng lưng từ phía đằng xa, trước mắt hiện lên khuôn mặt đẹp trai mà lạnh lùng ấy, cô không kìm chế được mà ảo tưởng: Người đàn ông như thế này, nếu trở nên dịu dàng thì sẽ như thế nào nhỉ?

Qua nửa bữa tiệc, Hoắc Cẩn Hành mới có được một chút thời gian để nghỉ ngơi, đi ra khỏi hội trường, đứng tựa vào ban công để gió lạnh thổi bớt mùi rượu trên người.

Cố Kinh Diễn cầm ly rượu đi theo, ngồi hẳn lên trên ban công: “Nghe nói hai vị trưởng bối nhà cậu lại tìm đối tượng liên hôn cho cậu à?”

Một màn vừa này, đối với Phó Tĩnh Nhã là chưa hề có giao lưu, nhưng trong mắt những người đứng kế bên thì đã cực kỳ rõ ràng.

Hoắc Cẩn Hành đáp lời: “Không hẳn.”

Anh biết người trong lời của Cố Kinh Diễn là nói đến ai, nhưng anh cũng không hề có dự định tiếp xúc.

Cố Kinh Diễn hiểu, ngón tay gõ gõ ly rượu: “Tôi thấy cái cô Phó kia thích cậu thật đấy.”

“Thích.” Đối với chuyện này Hoắc Cẩn Hành còn hừ lạnh coi thường. “Với lợi ích mà nói thì thích hợp cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.”

Liên hôn giữa các gia tộc, có mấy cái là thật lòng, cũng chỉ là vở kịch mà đôi bên cùng có lời mà thôi, như cha mẹ anh vậy.

“Dệt thêm hoa nữa có gì không tốt?” Cố Kinh Diễn đặt ly rượu xuống, không dấu vết mà xoay xoay nhẫn cưới trên ngón vô danh, “Nói không chừng, đóa hoa kia sẽ nở đấy.”

Năm xưa đã nói là là liên hôn thì phải cũng lúc, anh đã đặt chân vào cung điện hôn nhân, mà con người luôn có kế hoạch rõ ràng như Hoắc Cẩn Hành lại không hiểu làm sao lại phá vỡ nguyên tắc, cứ một mực kéo dài cho đến hiện tại.

“Tinggg……”

Hoắc Cẩn Hành nhận được một tin nhắn.

Cố Kinh Diễn không sợ chết mà ngó đầu qua nhìn, ngón tay cái của Hoắc Cẩn Hành như bất động dừng trên tấm ảnh của cô gái mặc chiếc váy đen ngắn xinh xắn.

Cố Kinh Diễn chậc chậc chép miệng: “Xem ra tôi hiểu rồi, với thái độ mà cậu dành cho tiểu tổ tông này, có cô gái nào chịu nổi, cứ cưới cô ấy làm vợ luôn cho rồi.”

“Đừng lấy cô ấy ra làm trò đùa.” Hoắc Cẩn Hành cất điện thoại, vừa cảnh cáo vừa  lạnh lùng liếc Cố Kinh Diễn một cái.

“OK, tôi không nói nữa.” Cố Kinh Diễn giơ tay đầu hàng, trong lòng thầm nghĩ đợi đến ngày Hoắc Cẩn Hành tự tay vả mặt, anh nhất định sẽ là người đầu tiên xông lên xem kịch vui.

Cả tối nay Hoắc Cẩn Hành uống không ít rượu, lúc lên xe đã say rồi, nhưng con người này ý chí kiên cường, tự mình đi, không cần đến người khác phải đỡ.

Ngược lại còn lo lắng muốn tìm người: “Ngân Ngân đâu?”

Thư ký Chu lập tức gọi cho Diệp Linh Ngân, lúc bọn họ vừa về đến Lan Đình Thủy Tạ, thì Diệp Linh Ngân cũng vừa về đến nhà không lâu. 

“Chị Ngân Ngân, Hoắc tổng đêm nay uống nhiều rượu lắm.” Thư ký Chu cùng với một trợ lý khác cứ lo lắng mà theo sát Hoắc Cẩn Hành bước vào phòng khách, cho đến khi giao anh đến tận tay Diệp Linh Ngân.

“Anh Cẩn Hành.”

Diệp Linh Ngân vừa đỡ lấy tay anh, con người vốn cả người đang đầy sự phòng bị, không cho phép khác chạm vào ngay lập tức thả lỏng.

“Ngân Ngân.” Anh cúi đầu, cằm ghé sát vào vai Diệp Linh Ngân, nhắm mắt lại.

Diệp Linh Ngân hơi nghiêng đầu, một bên má vừa vặn chạm vào gương mặt anh.

Khoảng cách hai người cực kỳ gần, bàn tay cô chầm chậm vươn tới, ôm lấy vong eo rắn chắc của anh.

Trong chớp mắt, cảm giác an toàn bao trùm.

Thư ký Chu vừa từ phòng vệ sinh bước ra đúng lúc thấy được hình ảnh này, đã bị Diệp Linh Ngân bắt được ánh mắt.

Diệp Linh Ngân nhìn lên một cái, thư ký Chu lập tức cúi đầu, giả vờ rằng mình chẳng hề nhìn thấy cái gì: “Chị Ngân Ngân, Hoắc tổng đã về đến nhà rồi, chúng tôi đi trước đây ạ.”

“Ừm.” Diệp Linh Ngân chỉ đơn giản gật đầu một cái, khoảnh khắc đó cực kỳ giống với Hoắc Cẩn Hành.

Không hổ là cô gái bên cạnh anh từ nhỏ, lời nói hành động thỉnh thoảng có phảng phất bóng dáng của anh.

Thư ký Chu đưa mắt ra ý, kéo lấy trợ lý tức tốc rời đi, Diệp Linh Ngân thu lại ánh mắt, tay ôm lấy eo Hoắc Cẩn Hành: “Anh ơi, anh có thể đi không? Chúng ta về phòng trước đã nhé.”

Đứng ở phòng khách cũng không để làm gì.

“Ừm.” Lúc này Hoắc Cẩn Hành cục kỳ dễ nói chuyện, chỉ đi theo cô.  

Diệp Linh Ngân bấm thang máy, đi lên tầng.

Vừa bước ra khỏi cửa thang máy, Hoắc Cẩn Hành đứng không vững, cả người nghiêng hẳn về một bên, Diệp Linh Ngân không kịp đề phòng bị kéo theo, lưng dựa sát vào tường, từ trên đỉnh đầu có giọng nói quen thuộc truyền đến: “Sắp đến sinh nhật rồi, muốn quà gi?”

Tự nhiên hỏi đến vấn đề này là Diệp Linh Ngân ngơ ngác.

Sinh nhật cô vào ngày 12 tháng 1, là ngày gặp Hoắc Cẩn Hành.

Còn 2 tuần nữa mới đến.

“Anh đã say đến thế này mà còn nhớ sinh nhật em à.” Được người ta quan tâm, trong lòng cô ngọt ngào vô cùng.”

“Quên sinh nhật của công chúa nhỏ, hậu quả không thể lường được.” Người đàn ông bình thường luôn nghiêm túc cẩn thận dưới tác dụng của cồn, không thể tin được là lại đang đùa cô, còn mang theo đầy ắp sự chiều chuộng.

Tin Diệp Linh Ngân đập thình thịch, sự vui vẻ trên gương mặt không che dấu được: “Muốn cái gì anh cũng cho em à?”

Hoắc Cẩn Hành cúi đầu tựa sát vào trán cô: “Ngân Ngân muốn gì cũng được hết.”

Nếu như lúc tỉnh táo thì sẽ bổ sung thêm một câu là trong khả năng cho phép, nhưng mà uống say rồi, anh tình nguyện hứa hẹn mọi thứ.

Tình trạng này thật sự là không thích hợp để bàn chuyện quà cáp, Diệp Linh Ngân nhỏ giọng nói thầm, đè nén tâm trạng vui mừng: “Vậy thì em phải nghĩ thật kỹ, đợi em nghĩ xong rồi nói cho anh nhé.”

Hoắc Cẩn Hành nhấc đầu, rời tầm nhìn khỏi đỉnh đầu cô, chậm rãi nói: “Được.”

Lúc này Diệp Linh Ngân mới thuận lợi đưa người vào trong phòng, đứng dậy đi lấy thuốc giải rượu, lúc quay lại thì phát hiện Hoắc Cẩn Hành đã nằm ở cạnh giường ngủ mất rồi.

Cô không khỏi nhíu mày, nhỏ giọng: “Nhanh vậy.”

Cũng không thấy có phản ứng gì khác cả, chỉ là sợ sáng mai anh tỉnh dậy sẽ đau đầu.

Diệp Linh Ngân để thuốc ở đầu giường, rồi cũng ngồi xuống một bên, cẩn thận ngắm nhìn kỹ khuôn mặt người đàn ông bên cạnh.

Kính của Hoắc Cẩn Hành còn chưa tháo, lúc vừa vào chỉ cởi áo khoác, nới lỏng cà vạt, dáng vẻ khi say rượu hoàn toàn khác xa với trạng thái lạnh lùng xa cách ngày thường.

Sợ cổ anh bị thắt làm khó chịu, Diệp Linh Ngân giúp anh tháo cà vạt, cởi hai nút áo sơ mi trên cùng, xương quai xanh gợi cảm nửa ẩn nửa hiện.

Diệp Linh Ngân nhịn không được, cổ họng theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.

Cô thấy rằng, khi tỷ lệ cơ thể của một người đàn ông mà đủ tốt, thì độ câu dẫn người khác không thể đánh giá được.

Tiếp đó là phải cởi kính cho anh.

Diệp Linh Ngân chậm rãi cẩn thận mà đưa tay, ngón tay đỡ lấy gọng kính màu vàng, cẩn thận từng chút một tháo xuống, nhìn thấy rõ ràng đôi lông mi dày của anh, nhắm lại thành một đường thẳng.

Dáng người, khuôn mặt của người đàn ông cực kỳ tốt, tầm nhìn đi xuống dần, từ sống mũi cao anh tuấn đến đôi môi mỏng gợi cảm, ngón tay thon dài lướt qua yết hầu quyến rũ.

Khoảnh khắc bị rung động, ngón tay tiếp xúc với anh dường như có điện, chạy dọc khắp cả người.

Máy sưởi trong phòng dần ấm lên, Diệp Linh Ngân đỡ lấy vai anh, từ từ dìu anh dậy.

Mái tóc dày như mây xõa trên vai, che khuất nửa khuôn mặt cô.

“Quà ….. của em.” Cô nghe thấy rõ tiếng mình nỉ non, cuối cùng cũng có thể dán lên đôi môi ngày nhớ đêm mong.  

Đây không phải là lần đầu hôn trộm, nhưng là lần đầu tiên, to gan mà nổi lên dục vọng, đưa đầu lưỡi đi thăm dò.

Diệp Linh Ngân không dám tiếp tục thăm dò nữa, hô hấp rối loạn, không có khả năng công thành đoạt đất.

Cô âm thầm tiếc nuối, đang muốn dùng sức đứng lên, thì có một bàn tay to lớn nóng rực ghì lấy cổ cô, Diệp Linh Ngân hoảng hồn mở to mắt.