Những Ngày Tháng Tôi Trồng Rau

Chương 52: 52 Trở Về

Không bao lâu sau khi canh bí đỏ vàng óng ánh được múc ra, hơi nóng từ từ trào ra khỏi chén, hạt gạo đã được đun đến khi chín mềm, nhìn không thể phân biệt được với bí đỏ.

Nguyên Gia Khánh thổi nó hai lần rồi nhấp mọt ngụm, sau đó nuốt một miếng vào miệng.

Chỉ một thoáng, vị ngọt độc đáo của bí đỏ lan tỏa giữa môi, cắn một miếng nữa, lại nếm được vị êm dịu của gạo, tiếc là canh vẫn còn hơi nóng nên Nguyên Gia Khánh không kịp nếm kỹ mà vội vàng hoảng hốt nuốt vào bụng.

Nhưng hơi nóng khiến cả người cậu ấm áp thêm vài phần, sắc mặt cũng tốt hơn một chút.

Món dưa chua mà mẹ Nguyên mang ra là thân cải trắng ngâm, một loại bắp cải tự làm ở nhà rất phổ biến ở miền Tây Nam.

Dùng nước muối cũ nhà mình ngâm thân bắp cải ở trên bàn cơm của nhà Nguyên luôn rất được hoan nghênh.

Bắp cải được chế biến theo cách này sẽ giòn và tươi hơn so với chiên ở nhiệt độ cao, mà màu sắc càng tươi sáng hơn, ngâm vào như thế nào thì lấy ra vẫn bộ dạng đó, nếu không phải ăn vào trong miệng có một chút hơi cay chua chua, sảng khoái kèm theo cảm giác cay nhẹ, thậm chí sẽ khiến cho người ta tưởng đây là thân bắp cải tươi mới hái.

Với thân bắp cải, ngay cả Nguyên Gia Khánh vốn không thèm ăn, rốt cuộc bất giác uống hết hai chén canh.

Vừa uống xong ngụm cuối cùng, cậu chợt nghĩ đến ngoài cửa có tiếng bước chân gấp gáp, hóa ra mưa ngoài nhà đang dần nặng hạt, ước chừng là do người kia chạy vội trốn mưa.

Nguyên Gia Khánh không có chút nào tò mò xem người bên ngoài là ai, dù sao thì người thu đồ ăn cũng đến sớm hơn vài phút, sau đó quen đường quen nẻo chạy đến đây nên Nguyên Gia Khánh đoán người lái xe bên ngoài cũng là tài xế thu gom.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên xem giờ, cũng gần đến giờ tài xế thu gom thường đến nên đứng dậy đi mở cửa.

Nhưng không ngờ vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một bóng người vừa quen vừa lạ.

Nhìn thấy khuôn mặt ngoài cửa giống mình năm phần, Nguyên Gia Khánh chỉ cảm thấy trong đầu một trận nổ vang, cả người ngây ra giống như bị người dội nước lạnh, đột nhiên cứng đờ tại chỗ mà không kịp di chuyển.

Nguyên Kiến Quốc nhìn cậu con trai chỉ cao bằng vai của mình, bây giờ nó đã cao hơn gã ta một cái đầu, gã rất vui mừng.

Gần bốn mươi tuổi, Nguyên Kiến Quốc vẫn đẹp trai ngời ngời, mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính mạnh mẹ, mặc một bộ âu phục màu xám tuy rẻ tiền nhưng rất phong độ, ăn mặc bảnh bao, cũng khó trách trước đây có nhiều người theo đuổi mẹ Nguyên như vậy lại bị gã bắt được tới tay.

"Khánh Khánh, cha về rồi, gọi mọi người đi!"

Nhìn thấy Nguyên Gia Khánh vẫn đứng yên, nhìn mình lom lom không chớp mắt, Nguyên Kiến Quốc nghĩ đến mục đích lần này trở lại, không thể tưởng tượng nổi người con trai này.

Thế là gã ta cũng không như trước kia thấy Nguyên Gia Khánh không tuân theo yêu cầu của gã là đánh đập như trước, gã ngượng ngùng cười một tiếng, tiếp đó muốn đẩy Nguyên Gia Khánh ra vào trong nhà.

Nhưng không ngờ Nguyên Gia Khánh vẫn đứng chắn ở cửa, gã nhẹ nhàng đẩy ra cũng không dám đẩy mạnh.

Lúc này mẹ Nguyên nghe thấy tiếng động ngoài cửa liền đi tới, nhưng cơ thể của Nguyên Gia Khánh đã che chắn tầm nhìn của bà đến kín mít, bà không thể nhìn ra tình huống ở bên ngoài.

Nhưng mà giống như Nguyên Gia Khánh, bà cũng nghĩ tài xế thu gom đang ở bên ngoài, thấy Nguyên Gia Khánh chặn cửa không cho tài xế thu gom bước vào thì bà đi tới cạnh cửa nhỏ giọng trách cứ Nguyên Gia Khánh.

"Khánh Khánh, hôm nay sao con bất lịch sự quá, mau bước sang ngang để cho tài xế vào đi, ngoài trời lạnh lắm."

Tai của Nguyên Gia Khánh không ngừng ù đi, thậm chí cậu còn không nghe thấy tiếng Nguyên Kiến Quốc và mẹ Nguyên đang nói cái gì trước đó, chỉ bất giác nhìn chằm chằm vào Nguyên Kiến Quốc trước mặt, hai tay dần dần nắm chặt lại, gân xanh nổi lên.

Trong đầu từng câu hỏi nhảy ra ngay sau đó.

Tại sao gã ta còn dám quay về? Gã ta trở lại là muốn làm gì? Mẹ nhìn thấy gã sẽ như thế nào?

Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác hiện lên trong đầu cậu, cậu muốn đưa tay ra hung hăng nắm lấy cổ áo Nguyên Kiến Quóc, hỏi tại sao gã còn quay lại, tại sao gã lại quay lại phá hoại gia đình bọn họ, tại sao gã còn muốn mẹ Nguyên nhìn thấy gã.

Đúng rồi...!

Mẹ!

Đồng tử của Nguyên Gia Khánh đột nhiên giãn ra, suy nghĩ hỗn loạn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cậu không thể để cho mẹ Nguyên nhìn thấy Nguyên Kiến Quốc, không thể!

Thế nhưng mọi chuyện đã chậm...!

"Xoảng..."

Chiếc bát sứ rơi xuống đất, Nguyên Gia Khánh vội vàng nhìn lại, nhưng chỉ thấy mẹ Nguyên sắc mặt tái nhợt, hai tay vẫn đang giữ tư thế cầm chén, bên chân là những mảnh vở và canh bí đỏ nổ tung trên mặt đất.

"Ông, ông tại sao lại trở về...?"

Giọng nói kia ấp úng, rất nhẹ nhàng, thậm chí còn hơi rung một chút.

Nguyên Kiến Quốc nhìn thấy mẹ Nguyên, ánh mắt gã thoáng qua một chút bối rối, nhưng sau khi nghĩ ra điều gì đó, gã ta lập tức trở lại bình thường.

Ngay sau đó hai mắt đỏ hoe, nhìn mẹ Nguyên thâm tình nói: "Tố Lan...!Anh về rồi."

Mẹ Nguyên vô thức lùi về phía sau hai bước, sau đó bối rối lau tay trên tạp dề, rồi đôi tay vô thức vuốt mái tóc không rối của mình, mắt nhìn xuống đất không dám nhìn thẳng.

"Mặt đất hơi bẩn, em lấy chổi quét một lát, Khánh Khánh múc cho cha con một chén canh đi."

Sau đó mẹ Nguyên hốt hoảng bỏ trốn khỏi hiện trường.

Nhìn thấy mẹ Nguyên đi rồi, Nguyên Gia Khánh muốn bước tới, đuổi Nguyên Kiến Quốc đi, nhưng Nguyên Kiến Quốc vỗ vai cậu rồi đi thẳng qua người cậu và bước vào nhà.

Nghĩ đến dáng vẻ của mẹ Nguyên, đôi mắt của Nguyên Gia Khánh tối sầm lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Nguyên Kiến Quốc càng thêm tàn nhẫn.

Nguyên Kiến Quốc đã không về nhà ba bốn năm, lúc gã ta bỏ nhà đi thì trong nhà đang trong tình trạng nghèo rớt mồng tơi, thậm chí còn mắc nợ thân thích với nợ bên ngoài, không ngờ tới lần này trở về mọi thứ trong nhà lại thay đổi chóng mặt.

Khóe mắt gã nhanh chóng đảo qua một vòng trong phòng, phát hiện đồ dùng trong nhà mặc dù không phải nhãn hiệu cao cấp nhưng cũng không có chỗ nào để chê.

Trong phòng quét dọn sạch sẽ, đồ dùng trong nhà đầy đủ, trong nhà thấy thế nào cũng là dáng vẻ không thiếu tiền.

Xem ra quả thật như chị dâu Phùng Thành Anh nói, con trai Nguyên Gia Khánh của gã bán đồ ăn kiếm không ít tiền.

Nguyên Kiến Quốc không để lại dấu vết thu hồi ánh mắt cũng không cần Nguyên Gia Khánh chào hỏi, ví da màu đen vẫn luôn cầm trên tay đặt ở trên ghế sô pha, sau đó đi tới bàn cơm mới mua ngồi xuống, chờ Nguyên Gia Khánh bưng canh tới cho gã.

"Khánh Khánh, buổi sáng uống canh bí đổ hả? Nhanh bưng một chén cho cha, buổi sáng thức dậy mà trời bên ngoài lại mưa, lạnh chết cha rồi."

Nhìn trong chén trên bàn của Nguyên Gia Khánh còn một ít canh bí đỏ thừa lại còn thêm từng đợt mùi thơm vẫn còn sót lại khiến Nguyên Kiến Quốc cảm thấy bụng mình lập tức đói lả.

Gã ta nhìn Nguyên Gia Khánh đang đứng sang một bên, vẫn còn mặt dày mày dạn theo thói quen sai khiến với con trai mình.

Nhưng đột nhiên nghĩ tới tiền là do Nguyên Gia Khánh kiếm được, mình phải xoát độ hảo cảm trước mặt cậu mới được, thế là lại nói một câu: "Ai, quên đi, vẫn là chờ mẹ múc cho cha vậy, con một hồi có lẽ còn phải đi học, năm nay...!lớp mười một hả? Ăn xong rồi thi sắp xếp đồ đi."

Sau khi nghe xong những lời này của gã, Nguyên Gia Khánh không hề cảm động, trong lòng thậm chí còn hừ lạnh một tiếng.

Đi học? Đi học cái gì? Ngay cả con trai mình năm nay học lớp mấy cũng không biết..