Níu Giữ

Chương 8

Một tuần sau, Thẩm Đường đã kết thúc tất cả các hoạt động và sự kiện thương mại.

Nhóm người trợ lý đều quay về Bắc Kinh vào buổi chiều, còn cô quay về Thâm Quyến một mình, sau đó bắt xe buýt từ trong thành phố về thẳng thôn nhà cô.

Quê cô là một làng chài nhỏ nhưng lại rất xinh đẹp, mấy năm gần đây đang được quy hoạch để phát triển thành điểm du lịch.

Nhà của ông nội nằm sát mặt đường, đứng từ cửa nhà trông ra có thể nhìn thấy biển.

Vì có nhiều nhà, nên cô cho người trong thôn thuê một căn mở tiệm cơm, một căn khác để nhà hàng xóm mở nhà nghỉ. Mấy năm nay cũng nhờ gia đình hàng xóm luôn chăm sóc ông nội và cô, thế nên cô không lấy tiền thuê nhà của bọn họ.

Ông nội khéo tay, trong nhà đều được ông trang trí theo phong cách riêng. Trong vườn được trồng đầy hoa cỏ, và đây cũng là nhà nghỉ ăn nên làm ra nhất trong thôn.

Thôn nhà cô gọi là thôn Hải Đường, vì hai bên đường trong thôn ngợp bóng hoa hải đường.

Hồi đó, lúc được đưa đến nhà ông nội, cô chỉ mới vừa tròn một tuổi, đến khi nội đi làm hộ khẩu cho cô, ông liền đổi tên cô thành Thẩm Đường.

“Chị Đường Đường.” Trợ lý đứng trước cửa, vịn tay cầm va li muốn nói rồi lại thôi.

Thẩm Đường đang buộc tóc, bứt ra khỏi hồi ức.

“Sao thế?” Cô nhìn trợ lý qua gương.

Trợ lý thầm than, Quảng Châu đang vào hè, nhưng cô ấy lại như đang đứng ở trời bắc lạnh lẽo, từng cơn ớn lạnh tủa ra bốn phía, “Kịch bản Mùa hè năm ấy… em để trong túi của chị nha.”

Thẩm Đường không làm khó trợ lý, “Ừ.”

Trợ lý thở dài, chị Lỵ gọi điện bảo cô ấy nhắc Thẩm Đường xem kịch bản, sau đó nhanh chóng trả lời cho chị ấy.

Sau khi Thẩm Đường cột tóc xong, cô thay sang một bộ đồ bình thường để tiện ngồi xe.

Trợ lý bước nhanh đến đưa kính râm và khẩu trang cho Thẩm Đường. Cô đội nón lên, trang bị đầy đủ, hoàn toàn khác hẳn với cách ăn mặc bình thường, người qua đường ắt không thể nhận ra cô là ngôi sao Thẩm Đường.

Cô em trợ lý và tài xế đưa Thẩm Đường đến ga tàu cao tốc, Thẩm Đường không để trợ lý xuống xe tiễn, cô chỉ vẫy tay, kế đó kéo hành lý tiến vào dòng người đông đúc.

Chỉ có những lúc thế này, cô mới cảm thấy mình được tự do, muốn ăn gì thì ăn, không có ai quản mình.

Lúc nhỏ cô luôn nghĩ Quảng Châu cách Thâm Quyến rất xa, nhưng bây giờ, cô chưa kịp xem hết một nửa bộ phim thì tàu đã vào ga.

Khi nhóm người trợ lý đến sân bay, Thẩm Đường đã lên xe buýt về thôn, cô tiếp tục xem bộ phim đang xem dở trên tàu cao tốc lúc nãy.

Hoắc Đằng là nam chính của bộ phim này, nhờ vào đó mà cô hiểu rõ thêm về anh ta hơn.

Khi ca khúc chủ đề phim vang lên, thì cũng là lúc xe buýt dừng lại tại trạm Hải Đường.

Thẩm Đường cất tai nghe vào, xách vali bước xuống xe.

Lần về nhà trước đó cách đây đã được một tháng, lần này cô không báo trước với ông nội, vốn định tạo sự bất ngờ cho ông.

Trạm xe buýt chỉ cách nhà của ông nội hơn năm mươi mét.

Tiếng bánh xe vali kéo lê trên con đường nhựa miền quê, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Đang là mùa cao điểm đông khách nên không ai chú ý đến cô. Tiếng trẻ con nô đùa trên bãi cát ngoài bờ biển thỉnh thoảng lại truyền đến.

Ông chủ nhà nghỉ đang tưới nước cho mấy khóm hoa trong bồn hoa trước cửa, nghe tiếng kéo hành lý sau lưng, anh ta xoay người lại, định hỏi khách xem có muốn tìm chỗ nghỉ chân hay không.

“Anh Thẩm.” Thẩm Đường gỡ kính râm xuống, cất tiếng chào.

Người trong thôn bọn cô đa số đều mang họ Thẩm và có quan hệ thân thích với nhau.

Trên gương mặt rám nắng của anh Thẩm nở một nụ cười tươi rói, “Đường Đường về rồi à, sao không gọi để anh đến đón em?” Anh ta nói xong liền đặt ống nước xuống tính giúp Thẩm Đường xách hành lý.

Thẩm Đường, “Nhẹ lắm, em tự xách được rồi.”

Căn nhà ba tầng phía trước là nhà nghỉ, đi băng qua vườn, còn có một căn nhà trệt ba gian ở phía sau, gồm một phòng khách, hai phòng ngủ, đó là nhà của Thẩm Đường và ông nội mình.

Vừa yên tĩnh lại vừa thảnh thơi.

Mùa đông gió lớn, cũng nhờ có căn nhà ba tầng đằng trước cản bớt gió lại.

“Ông nội ơi.” Thẩm Đường chưa vào phòng khách đã bắt đầu cất giọng gọi ông, nhưng cô gọi mấy tiếng vẫn không thấy ai đáp lại.

Cửa nhà đóng kín, Thẩm Đường cũng không đẩy ra. Cô tìm chìa khóa mở cửa, kéo va li đi vào phòng khách.

Trên bàn trà trong phòng khách, laptop đang được bật chế độ sleep. Bên cạnh đó còn có một cuốn sổ màu đen da mềm được mở sẵn.

Thẩm Đường vô tình nhìn sang, ánh mắt bất chợt khựng lại.

Trên tờ giấy trước mặt cô chi chít chữ, hàng đầu tiên là tên phim, tiếp theo là nội dung vụn vặt, mỗi ngày xem đến tập phim nào đều có thêm vài dòng cảm tưởng.

Đây là một phim cũ rất nhiều năm về trước, diễn viên chính là Trần Nam Kính.

Cuốn sổ đã được sử dụng hai phần ba, cô lật xem mấy nội dung phía trước, tất cả đều là nhật ký xem phim Trần Nam Kính mỗi ngày, có vẻ như người viết sợ quên, còn viết thêm ngày hôm đó đã xem bao nhiêu tập.

Bên trong cuốn sổ da mềm còn kẹp ba tấm ảnh cũ được chụp cách đây bốn mươi tám năm về trước, trên góc ảnh để dòng chữ kỷ niệm thôi nôi Thẩm Bằng.

Khi ấy Trần Nam Kình còn mang họ Thẩm, tên là Thẩm Bằng.

Sau này ông bà nội ly hôn, bà nội dẫn con đi sau đó đổi sang họ Trần của bà, tên cũng đổi luôn.

Bây giờ, ngay cả người trong thôn cũng không biết đạo diễn nổi tiếng Trần Nam Kình là con trai của ông nội.

“Đường Đường.” Ở ngoài, giọng anh Thẩm vang lên cùng với tiếng bước chân dồn dập càng lúc càng đến gần.

Thẩm Đường nhét tấm ảnh về chỗ cũ, lật lại trang vừa nãy.

“Đường Đường.” Anh Thẩm chống tay lên khung cửa, nhìn cuốn sổ và màn hình máy tính vẫn còn đang sáng trước mặt Thẩm Đường, anh ta luống cuống trợn mắt nhìn.

“Chuyện đó, Đường Đường à, phim là do anh tìm cho ông nội, tài khoản thành viên…” Anh ta nuốt nước miếng, “Cũng do anh đăng ký, em đừng nóng với ông.” Anh ta vừa mới tưới hoa xong, lúc đi cất ống nước vào sân sau, bỗng phát hiện ra chiến xe điện ba bánh của ông nội không còn ở trong sân nữa. Anh ta chợt nhớ ra bộ phim truyền hình mà hồi trưa mình vừa tìm giúp ông.

Có dự cảm chẳng lành, nhưng anh ta vẫn chậm một bước, laptop đã bị Thẩm Đường phát hiện.

Anh Thẩm gãi trán, nói năng lộn xộn, “Năm ngoái ông bị bệnh nặng… Sức khỏe của ông bây giờ càng lúc càng yếu.”

Anh ta cũng không biết phải giải thích thế nào mới tốt, chỉ biết cất giọng đầy khô khan, “Em đừng trách ông xem mấy phim đó, là do anh tìm đấy.”

“Không sao đâu. Sao em lại trách ông nội được, có cha mẹ nào mà không nhớ thương con mình chứ.”

Dứt lời, Thẩm Đường nở nụ cười tự giễu.

Đến tận bây giờ, không có một ai nhớ đến cô cả.

Anh Thẩm nhắc cô, “Có lẽ ông lái xe loanh quanh ở bờ biển, chắc cũng sắp về rồi đấy.”

Thẩm Đường kéo vali, “Em đi tìm ông nội, anh cứ để vali ở trong sân đi, không có gì quý giá cả.”

Anh Thẩm hiểu ý cô, giả vờ như mới về vẫn chưa vào nhà, không nhìn thấy laptop của ông.

Anh ta đến kéo vali giúp cô, chỉ biết đi theo sau Thẩm Đường chứ không biết nói gì.

Vòi nước tưới cây ban nãy được đặt trong góc sân,  anh Thẩm đặt vali sang bên cạnh, chạy theo Thẩm Đường như muốn nói gì đó. Anh ta chống nạnh, vô tình đạp lên ống nước bên dưới, trong ống vẫn còn nước đọng lại nên theo đó mà chảy ra ngoài.

Thẩm Đường nhét tay vào túi, đứng tại chỗ không lên tiếng.

Anh Thẩm ngẩng đầu, “Đường Đường, tình huống của ông nội em, không biết sẽ kết thúc vào lúc nào. Ông ấy ắt hẳn cũng muốn gặp… ba em lắm.”

Ba chữ phía sau như không phát ra tiếng.

Thật lâu sau.

Thẩm Đường nói, “Cám ơn anh.”

Cô chỉ ra bên ngoài, “Em đi tìm ông nội đã.”

Đón lấy ánh chiều tà, Thẩm Đường đi dọc theo bờ biển tiến về phía trước.

Ở trên đường, khách du lịch tới lui vội vã, thỉnh thoảng lại có vài người ngoái đầu vì cô quá thu hút ánh nhìn, nhưng họ hoàn toàn không hề liên tưởng đến ngôi sao Thẩm Đường khi nhìn thấy cô gái bịt mặt kín mít này.

Lời của anh Thẩm vẫn còn văng vẳng bên tai cô.

Rất ít người biết ba của cô là Trần Nam Kính, và nhà anh Thẩm là gia đình duy nhất ở trong thôn biết chuyện này. Người trong thôn đều nghĩ cô bị ba mẹ bỏ rơi, là do ông nội tốt bụng nên đã nhặt cô về nuôi.

Thẩm Đường nghiêng đầu nhìn ra bờ biển, thủy triều lên rồi.

Chuyện cũ tựa như những đóa bọt sóng, mạnh mẽ đánh thẳng vào bờ.

Năm xưa, bà nội dẫn ba rời khỏi nơi này, ba chỉ mới có mấy tuổi.

Hơn bốn mươi năm trước, đây chỉ là một làng chài nhỏ nghèo nàn, mà nhà ông nội lại là nhà nghèo nhất trong thôn, ba mẹ ông đều bị bệnh liệt giường nhiều năm.

Vì không thể chịu đựng cuộc sống không thấy ngày mai như vậy, bà nội kiên quyết ly hôn.

Nghe mẹ của anh Thẩm nói, ông bà nội là đôi vợ chồng ly hôn đầu tiên trong thôn, đối với bọn họ lúc ấy, chuyện này vô cùng mới mẻ.

Còn về những chuyện sâu xa hơn thì không ai biết cả, ông nội cũng chưa bao giờ kể cho cô nghe.

Điều duy nhất mà cô biết chính là, sự tồn tại của cô đã làm ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân giàu sang của mẹ cô, cũng ảnh hưởng đến tiền đồ sáng lạn của ba cô.

Năm ấy, khi ông ngoại biết chuyện mẹ lén kết hôn đã nổi trận lôi đình, lúc ấy mẹ chỉ mới hai mươi hai, nhưng đã là mẹ của một đứa con.

Ông ngoại cho rằng ba cô ngấp nghé tài sản nhà vợ, đã dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt mẹ cô. Thế là, ông ta không từ thủ đoạn ép buộc mẹ cô và ba cô tách nhau ra.

Gả vào gia đình giàu có không dễ dàng gì, cưới đại tiểu thư quyền quý cũng khó khăn không kém. Dù có con, nhưng cuộc hôn nhân này vẫn không được nhà ngoại cô thừa nhận.

Vốn dĩ tình cảm giữa ba mẹ cô qua giai đoạn cuồng nhiệt đã xuất hiện vấn đề, cộng thêm việc bên ngoại luôn tìm cách cản trở, mẹ không còn nguồn kinh tế, ba không nhận được một bộ phim nào. Mâu thuẫn giữa hai người bắt đầu bùng lên, cuối cùng ly hôn trong im lặng kết thúc mối duyên này.

Quãng thời gian ấy, ba mẹ cô đều ở nước ngoài cho nên rất ít người tận mắt nhìn thấy bọn họ từng kết hôn và sinh con.

Dù sau này có một phóng viên giải trí của Hongkong đưa tin, diễn viên Trần Nam Kình bí mật kết hôn tại Las Vegas, nhưng vì kiêng dè thế lực của ông ngoại, bọn họ chỉ nói là một tiểu thư nhà giàu nào đó chứ không dám điểm mặt gọi tên.

Về sau, ông ngoại đã xử lý mọi dư luận một cách gọn gàng.

Đối với một vị đại tiểu thư nhà giàu còn non trẻ như mẹ cô, thì sự tồn tại của cô chính là một gánh nặng. Và nếu để người ngoài biết, chuyện nhà của mẹ cũng sẽ trở thành đề tài trà dư tửu hậu trong giới thượng lưu. Ông ngoại dĩ nhiên sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra, vì thế quyết định đưa cô cho người khác nuôi.

Bà nội thì mềm lòng, dẫu sao cũng là huyết mạch của con trai mình, bà ấy không nỡ đưa cho người khác nuôi, nhưng lại không có ý định giữ ở bên cạnh mình, cuối cùng lại đưa đến nhà ông nội trong thôn.

Lúc đó, ông nội đã tái hôn và xây dựng gia đình mới, nhưng lại không có con cái, cuộc sống của hai vợ chồng già vừa nghèo khó lại đơn sơ.

Bà nội biết rõ vợ sau của ông lương thiện lại mềm lòng, sẽ không hủy hoại tiền đồ của Trần Nam Kình, cũng sẽ cố gắng nuôi cô khôn lớn. Bà nội để lại rất nhiều tiền cho ông, xem như là phí đền bù cũng như phí nuôi dưỡng.

Sau đó nữa, mẹ cô gả cho một công tử nhà giàu môn đăng hậu đối, sau khi cưới lại sinh hai đứa bé. Đến nay, bà vẫn được chồng hết mực yêu thương như ngày xưa, chính là cổ tích tình yêu trong giới nhà giàu.

Ba cô cũng tái hôn, sau khi cưới liền sinh Trần Nhất Nặc, trở thành người chồng mẫu mực, người ba hoàn mỹ trong showbiz.

Hơn hai mươi năm nay, mọi người ai cũng đều hạnh phúc.

Không ai nhớ đến cô.

Cũng không ai nhớ thương cô.

Hồi nhỏ, cô từng nói với anh Thẩm, lẽ ra tên cô phải là Thẩm Dư.

Đứa con dư thừa.

Có lẽ, chỉ có ở căn nhà của ông nội và người vợ sau của ông, chỉ có ở nơi đó cô mới không phải là kẻ dư thừa.

Trong lòng cô chỉ có hai người thân, một người là ông nội, còn một người nữa chính là người vợ sau của ông – người bà không có quan hệ máu mủ với cô.

Nhưng ông trời lại mang đi mất chút may mắn duy nhất của cô.

Bây giờ, ngay cả ông nội cũng bị bệnh.

Dù cô có tiền cũng không thể nào trị hết bệnh cho ông.

Cô chỉ muốn để hai người thân của mình sống thật khỏe mạnh, cớ sao lại khó đến thế.

Song cô lại không biết phải tìm ai để đòi lại công bằng cho mình.

“Đường Đường!” Ông nội lái xe điện đến, trông ông vô cùng xúc động, vừa nhìn liền nhận ra cháu gái mình ngay.

Thẩm Đường vẫn nhìn đăm đăm ngoài bờ biển, nghe thấy có người gọi tên mình, cô chợt quay lại.

“Nội.”

Hồi ức bị những cơn sóng cuốn lấy rồi biến mất tăm.

Thẩm Đường chạy chậm đến chỗ ông nội.

“Cái con bé này, sao về mà không gọi cho ông, con chờ lâu chưa? Có đói không?”

“Con vừa về tới nhà, con muốn cho ông bất ngờ mà.”

Thẩm Đường vẫn giống lúc nhỏ, chạy đến leo lên chỗ ngồi phía sau xe điện ba bánh, hai tay khoác lên vai ông nội.

Từ khi bị bệnh, lưng ông đã dần còng đi.

Bờ vai dày rộng ấm áp khi cô còn bé nay đã không còn.

Thẩm Đường ngồi ngay ngắn, “Đi nào, đi hóng mát thôi.”

Ông nội cười tươi đến độ không khép miệng được.

Sức khỏe của ông hiện giờ không tốt, ra ngoài chỉ có thể đi xe điện, chỉ cần đi vài bước là ông đã thở hồng hộc.

Nhân lúc trời vẫn chưa sụp tối, ông chở Thẩm Đường dạo một vòng quanh bờ biển.

Mái tóc dài tung bay trong gió biển.

Dưới ánh trời chiều, từng cơn sóng biển sáng lấp lánh mạnh mẽ vỗ vào bờ.

Lúc về đến nhà, trời đã không còn sớm.

Anh Thẩm đang chờ bọn họ ở trước cửa, giúp ông nội đẩy xe điện vào cất trong sân.

Ông nội chống gậy đi vào, thấy va li của Thẩm Đường còn để ngoài sân, trong lòng ông bỗng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Thẩm Đường điềm nhiên như không có việc gì, “Không biết chìa khóa để đâu rồi, con tìm cả buổi trời mà vẫn không thấy.”

Ông nội tìm chìa khóa mở cửa, lúc nãy còn lo cháu gái thấy laptop của mình. Khi xưa ba mẹ con bé đều bỏ rơi nó, sau này lại không ai chịu nhận, đấy chính là rào cản không thể nào vượt qua được ở trong lòng con bé.

Từ trước đến nay ông chưa bao giờ nhắc đến Trần Nam Kính ở trước mặt cô, dù chỉ là một câu.

Mở cửa, ông nội đi thẳng đến bàn trà.

Cũng may, Thẩm Đường đẩy vali đi thẳng vào phòng mình, “Laptop mới xài được không ông nội?” Cô tìm đề tài nói chuyện với ông.

“Tốt lắm.” Ông cụ gập laptop lại, đóng cuốn sổ, ôm về phòng cất.

Tối nay ông nội rất vui, tinh thần thoải mái, Thẩm Đường trò chuyện với ông đến tám giờ rưỡi ông mới thấy hơi mệt, uống thuốc xong liền đi ngủ.

Thẩm Đường quay về phòng, khóa cửa lại.

Phòng cô đã được tu sửa lại nên có hẳn phòng tắm riêng.

Cô tắm sơ rồi lên giường nằm, mới có một ngày mà cứ ngỡ như đã trôi qua một đời.

Mới có chín giờ rưỡi, từ lâu lắm rồi cô đã không còn ngủ sớm như thế.

Trằn trọc nằm trên giường một hồi lâu, Thẩm Đường bật đèn, lấy cuốn kịch bản Mùa hạ năm ấy từ trong túi xách ra, đọc đến trang thứ hai thì đóng lại, ném lên tủ đầu giường, rồi lại tắt đèn.

Mùa hạ năm ấy lấy bối cảnh đặc khu kinh tế Thâm Quyến vài chục năm về trước, bộ phim kể về chuyện lập nghiệp và tình yêu giữa hai nữ và một nam.

Trải qua biết bao thăng trầm, con người không thể quay về như thuở ban sơ.

Thẩm Đường híp mắt, cố gắng không nghĩ đến kịch bản này nữa.

Nhưng những lời của anh Thẩm cứ quanh quẩn bên tai cô, còn có những nét chữ nguệch ngoạc trên cuốn sổ của ông nội liên tục hiện lên trước mắt cô.

Điện thoại rung lên, Tưởng Thành Duật gọi đến.

Lần gần nhất mà hai người gọi điện thoại cho nhau là ở Hạ Môn, do cô chủ động gọi cho anh.

“A lô.” Giọng cô hôm nay mềm mại hơn những lúc bình thường.

“Em ngủ rồi à?”

“Không, em đang nằm trên giường.” Cô hỏi, “Bên anh đang là ngày hay đêm vậy?”

“Hôm nay anh mới về nước, đang ở Quảng Châu.”

“Cũng gần đấy.” Thẩm Đường nói cho anh biết, “Em đang ở Thâm Quyến, ở nhà em.”

Tưởng Thành Duật biết, trước đó cô từng nói với anh sẽ về nhà thăm ông nội.

“Em định ở lại bao lâu?”

“Chưa biết nữa, em muốn ở bên ông nhiều hơn.”

Hai người đang nói chuyện, bỗng có người gõ cửa phòng.

Tưởng Thành Duật đi ra mở cửa, anh nhớ mình không có gọi phục vụ.

“Tưởng Thành Duật, là tôi đây.” Là giọng của Điền Thanh Lộ.

Tưởng Thành Duật mở cửa, điện thoại vẫn đang tiếp tục.

Điền Thanh Lộ ở khách sạn không gọi điện thoại được, nên lên thẳng đây tìm anh.

Cô ta vẫn mặc bộ váy công sở lúc ăn tối.

Tưởng Thành Duật mở cửa ra, “Sao cô lại đến đây?”

Điền Thanh Lộ không để ý anh đang gọi điện thoại, “Anh đến Quảng Châu để thăm tôi, lại giúp tôi một chuyện lớn như thế, tôi cũng phải tận tình làm chủ nhà, mời anh uống rượu chứ.”

Đầu bên kia, Thẩm Đường yên lặng nghe hai người nói chuyện, hóa ra anh đến Quảng Châu không phải bàn chuyện làm ăn, mà là đi thăm người khác.

Tưởng Thành Duật nói với điện thoại, “Lát nữa anh gọi lại cho em sau.”

Anh cúp điện thoại.

Điền Thanh Lộ thấy hơi áy náy, “Tôi không làm phiền anh chứ?”

“Không sao.” Tưởng Thành Duật đút tay vào túi, không mời Điền Thanh Lộ vào phòng mà chỉ nói, “Đừng khách sáo với tôi, lịch trình thay đổi nên lát nữa tôi sẽ đến Thâm Quyến. Còn rượu thì lúc nào uống cũng được, chờ đến Tết cô về Bắc Kinh, tôi sẽ mời cô sau.”

Điền Thanh Lộ im lặng vài giây, “Tôi không chắc sẽ về đâu.”

Cô ta cười gượng, cũng như đang tự giễu, “Nghiêm Hạ Vũ sợ gia đình ép anh ta liên hôn, làm như tôi không sợ ấy. Anh ta tưởng tôi vẫn còn ngốc bám theo anh ta như xưa, vẫn yêu anh ta đến chết đi sống lại ư?”

Tưởng Thành Duật không muốn dính dáng vào chuyện kết hôn giữa cô ta và Nghiêm Hạ Vũ, “Thế thì lần sau tôi đến Quảng Châu, cô làm chủ.”

Tâm trạng kích động vừa nãy của Điền Thanh Lộ đã được xoa dịu đôi chút, “Anh nói với Nghiêm Hạ Vũ, xem mắt là chuyện của người trong nhà, không phải do tôi dùng thủ đoạn ép buộc anh ta. Tôi cũng đâu phải là cô gái hai mươi như xưa, không phải anh ta thì không chịu gả.”

Bị Nghiêm Hạ Vũ khinh thường đến mức ấy, cô ta cần gì phải mặt dày bám theo.

Tưởng Thành Duật không tiếp lời, anh không có hứng thú với trò truyền lời này.

Điền Thanh Lộ nhìn Tưởng Thành Duật, “Tôi tự biết thân biết phận, không bám riết lấy Nghiêm Hạ Vũ. Cũng giống mấy cô gái trong viện chúng ta, sau khi bị anh làm tổn thương, đâu có ai liên lạc với anh đúng không.”

Tưởng Thành Duật như cười như không, “Chuyện xem mắt giữa cô với Nghiêm Hạ Vũ sao lại lôi tôi vào.”

Điền Thanh Lộ đổi sang chuyện khác, “Không phải anh nói sáng mai anh mới sang Thâm Quyến ư?”

Tưởng Thành Duật đáp, “Lịch trình bị đẩy lên sớm hơn.” Anh không nói gì thêm.

Điền Thanh Lộ vốn mượn chuyện uống rượu đêm nay để tâm sự với anh chuyện hợp tác khác.

Xem ra cô ta phải đến Thâm Quyến tìm anh rồi.

Anh vội vã đi sớm như vậy, hẳn là có chuyện rất gấp, Điền Thanh Lộ sợ làm chậm trễ, “Thế anh bận đi.”

Cô đưa tay ra hiệu giữ liên lạc, sau đó xoay người rời đi.

Tưởng Thành Duật đóng cửa, gọi lại cho Thẩm Đường.

Thẩm Đường không nhận mà cúp máy ngang, gửi tin nhắn sang, [Cũng không có chuyện gì để nói, em đi ngủ đây. Ngủ ngon. P/S: Nếu anh muốn giải thích gì thì cứ nhắn lại, chừng nào dậy em sẽ đọc.]

Tưởng Thành Duật bật cười, kiên nhẫn giải thích với cô, [Là một người bạn trong đại viện. Người ta đã có người thương rồi. Việc làm ăn của cô ấy gặp chút rắc rối, vốn cô ấy muốn về Bắc Kinh tìm anh, nhưng vừa hay anh lại muốn đi Thâm Quyến, cũng gần đó nên đáp máy bay xuống Quảng Châu luôn.]

Thẩm Đường đọc hết tin nhắn, bấm thoát ra rồi đặt điện thoại sang một bên.

Trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là Tưởng Thành Duật, những chuyện khiến cô bực mình đã bay đến xó xỉnh nào rồi.

Nhân lúc đang vui vẻ, cô nhắm mắt chìm vào ngủ.

Cô ngủ rất ngon, cứ ngỡ sẽ yên ổn đến sáng, nhưng đến giữa khuya thì bỗng có điện thoại gọi đến.

Thẩm Đường mơ mơ màng màng mở mắt ra, bên ngoài trời chỉ vừa hửng sáng.

Tưởng Thành Duật say rồi gọi cho cô ư?

Cô ấn nút nhận máy, đầu bên kia truyền đến tiếng gió vun vút.

“Anh đang ở bên ngoài hả?”

“Ừ.” Tưởng Thành Duật đưa lưng về phía hướng gió, “Chỗ nhà em gió biển lớn quá.”

Thẩm Đường sững sờ, cô ngồi bật dậy, “Anh đang ở đâu cơ?”

“Dưới lầu nhà em.” Tưởng Thành Duật đưa tay cài lại cúc áo, “Toàn bộ khách sạn và nhà nghỉ ở thôn Hải Đường đều kín chỗ hết rồi.”

Thẩm Đường vội vàng bật đèn tìm quần áo, “Anh… sao anh lại đến đây?”

Tưởng Thành Duật, “Em ở đây thì anh còn có thể đi đâu được.”