Níu Giữ

Chương 9

Thẩm Đường phát hiện kỹ năng nói lời âu yếm của Tưởng Thành Duật phải đạt điểm tối đa, anh nói cứ như cô là chốn về duy nhất của anh vậy.

Nhưng dẫu thế nào thì anh đã đến thăm cô vào đêm hôm thế này, cô rất vui.

“Anh chờ một chút, em đi thay đồ đã.”

Thẩm Đường cúp điện thoại, thay sang một chiếc váy dài.

Sợ đánh thức ông nội đang ngủ phòng bên, cô mở cửa khe khẽ, nhón chân rón rén bước ra ngoài.

Từ tầng một đến tầng ba của nhà nghỉ đều đã tắt đèn, ngoại trừ tiếng sóng biển vỗ rì rào, toàn bộ làng chài như rơi vào trong màn đêm yên tĩnh.

Nương theo ánh trăng, Thẩm Đường băng nhanh qua cái sân nhỏ, cách một khóm hoa và dải hàng rào gỗ, Tưởng Thành Duật đang đứng trước cổng nhìn về phía cô.

Bên vệ đường có hai chiếc xe con đang đậu ở  đấy, tài xế không xuống xe.

Thẩm Đường mở cánh cửa rào bằng gỗ ra, cánh cửa này chỉ dùng để trang trí, thường xuân leo đầy phía trên vòm cửa.

Tưởng Thành Duật khoát tay lên hàng rào, ánh mắt vẫn luôn dõi nhìn cô, “Anh tưởng em sẽ kích động đến mức nhào vào lòng anh chứ.”

Mái tóc dài của Thẩm Đường bị gió biển làm rối tung, lọn tóc bay bay chắn mất tầm nhìn khiến cô không thấy rõ Tưởng Thành Duật.

“Nếu không có cánh cửa gỗ này thì có lẽ em sẽ nhào vào lòng anh thật đấy.” Cô đưa tay vuốt lại tóc, túm ra phía sau cột gọn lại.

Gió lớn, tay cô lúc nào cũng phải đặt trên đỉnh đầu. Thẩm Đường cong môi, đưa mắt nhìn anh, tất cả những ánh đèn đường dọc bờ biển như tập hợp vào đáy mắt cô, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, nhưng cũng hết sức lạnh lùng.

“Cảnh này xem như NG, diễn lại nào.” Cô nói.

Tưởng Thành Duật chưa kịp phản ứng lại, Thẩm Đường đã bước vào lại trong sân.

Cô chạy về phía anh, làn váy dài đón gió khẽ bay lên.

Lúc này Tưởng Thành Duật mới phát hiện ra cô không đi dép.

Vì sợ làm ồn, nên cô đi chân trần chạy ra mở cửa cho anh.

Tưởng Thành Duật cúi người đón lấy cô rồi ôm chặt vào lòng mình. Mặc gió biển đang thét gào, anh và cô trao cho nhau một nụ hôn sâu. Khi hai đôi môi rời khỏi, Thẩm Đường vòng tay ôm lấy cổ anh, lấy lại hơi thở.

Cô luôn có một cảm giác không chân thực, tựa như đang nằm mơ.

Tưởng Thành Duật thả cô xuống, “Đừng lộn xộn, chỗ này toàn là đá nhỏ.” Anh đi về phía xe hơi lấy vali.

Thẩm Đường lùi vào phía sau cánh cửa vài bước, tạm đứng trên bậc tam cấp ở trong sân.

Sóng biển gào thét, từng đóa bọt sóng trắng xóa ập vào tầm mắt.

Cô đưa tay khẽ gẩy dây thường xuân, rồi lại ngẩng đầu ngắm nhìn Tưởng Thành Duật.

Thành phố rực rỡ như bầu trời đầy sao thế này, đều không bằng một phần vạn của người đàn ông trước mặt cô.

Tưởng Thành Duật nói với tài xế vài câu, sau đó hai chiếc xe lần lượt nối đuôi nhau rời đi, còn anh thì xách vali đi tới.

Sợ đánh thức khách ở trọ, anh đành phải xách vali lên.

Thẩm Đường đi sau lưng anh, khóa lại cửa rào.

Giống như ăn trộm, Tưởng Thành Duật bước đi rón rén, sợ ông nội bất chợt tỉnh dậy, lù lù xuất hiện trong nhà rồi bắt gặp anh.

Đi đến phòng khách, Thẩm Đường chỉ về phía căn phòng ngủ bên tay trái.

Tưởng Thành Duật cầm nắm cửa, khẽ vặn một cái cánh cửa đã được mở ra.

Vào phòng khóa trái cửa, hai người thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng Thành Duật đặt vali bên cạnh cửa sổ, quan sát một vòng phòng ngủ, phong cách trang trí không khác mấy với căn biệt thự ở Bắc Kinh của anh, ngay cả giấy dán tường cũng cùng một kiểu.

Nhà tự xây nên rộng rãi, gần như là bằng biệt thự. Trong phòng có cả phòng tắm riêng, phòng để quần áo, bên cạnh cửa sổ còn có ghế sofa và bàn trang điểm.

“Em vừa trang trí lại phòng hả?” Anh cố gắng nói thật nhỏ.

“Mới sửa lại hồi năm ngoái.” Thẩm Đường mang dép vào, “Không sao đâu, anh cứ nói chuyện như bình thường đi, lúc cải tạo lại phòng em đã làm cách âm rồi.”

Tưởng Thành Duật hỏi thăm chuyện nhà cô, vừa nãy xe chạy qua rất nhiều căn nhà thuộc sở hữu của cô, sân cũng lớn, “Sao gia đình em lại xây nhiều nhà thế?”

Thẩm Đường, “Vì có tiền chứ sao.”

“…”

Anh bị cô làm cho nghẹn họng, Thẩm Đường bật cười, “Căn nhà sát bên cũng là nhà của em đấy.”

Hóa ra nhà cô còn nhiều hơn anh nhìn thấy, Tưởng Thành Duật bâng quơ nói một câu, “Bên kia là nhà ba em ở hả?”

Những chuyện liên quan đến ba mẹ mình, cô đã từng nói với anh khi trên mạng nổ ra tin đồn, cô kể sau khi ba mẹ ly hôn thì ai nấy đều có gia đình mới của riêng mình, còn cô sống cùng với ông nội.

“Bên đấy cũng cho người ta thuê làm ăn. Ba em…” Cái từ ba này sao mà lại lạ lẫm đến thế, “Bọn họ không ở Thâm Quyến, mà thôi, đừng nhắc đến mấy chuyện này nữa.”

Tưởng Thành Duật cũng nhận ra quan hệ giữa cô và ba mẹ mình không được tốt, cô không muốn nói thì anh cũng sẽ không truy hỏi.

Vừa nãy đi chân trần ra ngoài, nên Thẩm Đường mang dép vào phòng tắm rửa chân.

Tưởng Thành Duật lấy đồ dùng hàng ngày và áo ngủ ra, anh cởi áo vest vứt lên thành ghế, khẽ hất cằm, anh bắt đầu cởi nút áo sơ mi.

Thẩm Đường rửa chân đi ra, làn váy dài được cô túm lại ở bên chân.

Cô ngồi bên mép giường, trở tay chống lên đệm, dáng vẻ vô cùng thản nhiên và thoải mái. Cô nhìn Tưởng Thành Duật đang cởi cúc áo, “Sao anh lại chạy từ Quảng Châu đến Thâm Quyến nửa đêm nửa hôm vậy hả?”

“Có một người bạn gặp chút trục trặc trong chuyện làm ăn nên anh đến giúp, ở lại đó cũng không còn chuyện gì làm.” Dù đã giải thích trên Wechat, nhưng Tưởng Thành Duật vẫn nói lại một lần ở trước mặt cô, “Chỉ là một người bạn quen trong đại viện từ nhỏ mà thôi.”

“Em biết rồi.” Thẩm Đường đáp, “Anh đã nói rồi.”

Tưởng Thành Duật tháo đồng hồ xuống, đặt lên tủ đầu giường, “Anh chỉ có mình em thôi, nên em chẳng có cơ hội để lên cơn ghen với cô nào đâu.”

Một câu vô ý của anh cũng đủ khiến lòng người dậy sóng.

Thẩm Đường không còn thắc mắc vì sao anh lại đến Quảng Châu nữa, “Anh vừa về nước hôm nay hả?”

“Ừ, bây giờ anh vẫn còn đang bị lệch múi giờ đây.”

Anh đoán điều kiện nhà nghỉ ở nơi đây có hạn, không có dịch vụ cần thiết như phòng tổng thống mà anh thường ghé, cho nên tự mình chuẩn bị dép lê.

Thay dép, Tưởng Thành Duật cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.

Chờ Tưởng Thành Duật tắm xong, ngoài phòng chỉ có ánh đèn treo tường còn sáng, trên tủ đầu giường có thêm một ly nước ấm, một quyển sách, và một lọ Melatonin.

*Melatonin thường được chỉ định để điều trị rối loạn giấc ngủ, như mất ngủ và mệt mỏi do thay đổi múi giờ khi đi máy bay.

Thẩm Đường đã nằm lên giường, đeo bịt mắt, chừa lại một nửa phần chăn cho anh.

Tưởng Thành Duật uống hết nửa ly nước ấm, nhưng lại không uống Melatonin.

Anh kéo bịt mắt của cô xuống, “Em ngủ được à?”

Thẩm Đường cười, “Đây là giường của em, sao em không ngủ được hả?”

Tưởng Thành Duật bắt đầu hôn cô, từ cổ dần dần dịch chuyển xuống phía dưới.

Xa nhau một thời gian, cô biết sẽ không thể nào kiểm soát được nếu tiếp tục nụ hôn như thế này.

“Trong nhà không có bao.”

Cô không biết anh sẽ đến, nên không chuẩn bị bao.

Giọng Tưởng Thành Duật khàn đi, “Không phải anh còn miệng với tay ư.”

Được anh ôm, được anh hôn như thế, Thẩm Đường cũng bắt đầu muốn có được anh.

Đèn trên tường quá chói, cô sờ soạng lấy bịt mắt đeo vào.

Ngay lập tức, trước mắt chìm vào bóng tối.

Cả người tựa như đang lênh đênh trên mặt biển, mặc cho từng cơn sóng ập đến, cô như đắm chìm giữa đầu lưỡi và đôi môi của anh.

Khi sóng êm biển lặng đã là một giờ sau.

Tưởng Thành Duật tắm qua loa, sau đó chỉnh đèn xuống mức thấp nhất, anh vẫn còn đang bị lệch múi giờ, vì thế tựa lên đầu giường đọc kịch bản của cô.

Thẩm Đường xoay người đối mặt với Tưởng Thành Duật, cô vẫn còn đeo bịt mắt, không nhìn thấy ánh sáng, cũng không biết Tưởng Thành Duật đang đọc quyển Mùa hạ năm ấy mà cô chỉ đọc được hai trang.

Tưởng Thành Duật đưa tay khoác lên bờ vai cô, “Sao em còn chưa ngủ?”

“Trước khi anh đến em đã ngủ một giấc rồi, không buồn ngủ nữa.” Vừa nói, Thẩm Đường vừa chống tay lên.

Tưởng Thành Duật quay đầu nhìn cô, “Sao thế?”

“Đổi tư thế xem có ngủ được không.” Thẩm Đường gối đầu lên lồng ngực anh, đưa tay ôm eo anh, “Chừng nào anh về Bắc Kinh?”

“Không vội. Anh ở đây với em thêm vài ba ngày nữa.”

Thẩm Đường gật đầu, anh muốn ở lại đây chơi với cô vài ba ngày, nếu cứ ra vào phòng cô thì không tiện lắm.

“Thế ngày mai em đặt phòng cho anh, nhà anh Thẩm luôn giữ một phòng trống để khi có bạn bè tới chơi, cũng tiện hơn.” Ngày mai cô sẽ đặt phòng.

Tưởng Thành Duật lật kịch bản sang trang khác, “Đặt cũng được, anh đã tới đây rồi, cũng nên ra mắt ông nội, thăm ông một chút. Đến lúc đó anh lấy thân phận khách du lịch tâm sự với ông nội, còn tối thì đến chỗ em ngủ.”

Nhắc đến căn nhà lầu để làm homestay đằng trước, anh hỏi, “Em với nội sao không ở nhà lầu ngoài trước? Vừa mở cửa sổ ra là có thể ngắm biển rồi.”

Thẩm Đường, “Em ngắm từ nhỏ tới lớn, chẳng có gì mới mẻ hết.”

Nhà cô cách bãi biển chỉ vài chục mét, lúc ăn cơm cũng có thể ngắm biển. Hồi nhỏ cô không có bạn chơi cùng, anh Thẩm lại lớn hơn tận cô tám tuổi, lúc cô biết chuyện, anh Thẩm đã có thể giúp gia đình làm việc vặt.

Mỗi khi nhàm chán, cô liền mang ghế ra ngoài trước cửa ngồi nhìn sóng biển đánh vào bờ, hoặc là ngồi trên bờ nghịch cát.

Hồi đó cát ở đây không nhuyễn như thế, cũng không có khách du lịch, bên bờ biển toàn là thuyền đánh cá của các gia đình trong thôn.

Ông nội cũng có một chiếc.

Đến tuổi đến trường, ông nội đưa cô vào thành phố học.

Lúc ấy còn quá nhỏ, cô sợ ở một mình tại nơi xa lại, muốn về học ở trong thôn. Nhưng ông nội bảo, đây là trường mà ba cô tìm cho cô, cô nhất định phải đi học. Sau này mới có tương lai.

Cô hỏi nội, ba mẹ hết bận sẽ đến thăm cô chứ?

Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ trầm mặc của ông, nội lừa cô, nói rằng ba cô nhất định sẽ về thăm cô.

Cái câu “Ba nhất định sẽ về thăm cô” đã trở thành một giấc mơ trước khi cô lên cấp hai.

Đến khi lên cấp hai, cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ, không phải ba mẹ bận, mà là bọn họ không cần cô nữa.

Thẩm Đường thôi suy nghĩ miên man, nói với Tưởng Thành Duật một câu, “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Tưởng Thành Duật vòng tay qua lưng cô.

Thẩm Đường không biết mình thiếp đi từ lúc nào, âm thanh Tưởng Thành Duật lật giấy càng lúc càng xa.

Năm giờ sáng, Tưởng Thành Duật bắt đầu thấy buồn ngủ.

Cuốn kịch bản đã xem được một nửa, anh bèn tắt đèn đi ngủ.

Bên ngoài bờ biển bắt đầu trở nên náo nhiệt, đều là mấy thanh niên trẻ chờ xem mặt trời mọc.

Ông nội đã quen dậy sớm, trời vừa sáng, ông đã xách xe điện chạy một vòng quanh thôn, hầu như mỗi ngày đều thế.

Nhà nghỉ của anh Thẩm cũng đã mở cửa từ sớm, “Ông nội, hôm nay cũng ra ngoài dạo hả?”

Ông nội đáp, “Dù sao cũng không ngủ được, còn Đường Đường thì không biết nó ngủ đến khi nào.”

Ông chạy được một đoạn rồi lại quay về, dặn dò anh Thẩm, “Đường Đường ăn ít lắm, bữa trưa tụi con không cần phải nấu thêm đồ ăn đâu, có gì ăn đó, nó không kén ăn.”

Anh Thẩm vâng dạ.

Bọn họ mở nhà nghỉ ở đây đã lâu, Thẩm Đường không lấy tiền thuê nhà, nhà họ liền chăm sóc một ngày ba bữa cho ông Thẩm, mỗi lần Thẩm Đường về đây cũng sẽ ăn cơm bên nhà họ.

Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật ngủ đến mười giờ rưỡi mới dậy, ngày đầu tiên được nghỉ, tâm trạng vừa vui vẻ vừa thoải mái.

Thẩm Đường nhìn cuốn kịch bạn đang đánh dấu đặt trên tủ đầu giường, còn cuốn sách hôm qua cô chuẩn bị cho Tưởng Thành Duật lại không có dấu vết đã đọc.

“Sao tự dưng bây giờ anh lại thích đọc kịch bản thế?”

Lần trước ở Bắc Kinh cũng vậy, anh đọc ngấu nghiến quyển Duyên mỏng sắp sửa khai máy vào tháng sau.

Tưởng Thành Duật hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Bộ phim này cũng khá ổn, chừng nào quay thế?”

Mấy hôm trước cô đã thẳng thừng từ chối chị Lỵ, bây giờ lại cảm thấy phân vân, trong đầu dần dần hiện ra cuốn sổ con của ông nội.

“Em chưa có ý định nhận bộ phim này.”

Cô nói xong thì thay một chiếc váy, “Em đi mua bữa sáng cho anh, anh ở trong phòng đừng đi đâu đấy.”

“Ừ, anh biết rồi.”

Thẩm Đường khóa cửa phòng ngủ, rút chìa khóa cầm theo.

Cửa phòng ông nội mở toang, phòng khách không có ai, xe máy điện vẫn còn nằm trong sân.

Thẩm Đường ra sân mới nhìn thấy ông nội, cô bước nhanh hơn.

Ông đang ngồi trước cửa ở bên vệ đường, nhìn đám trẻ nô đùa trên bờ cát, đôi mắt vô thần.

Giống hệt như cô lúc nhỏ, ngồi trước cửa ra vào nhưng lại không thấy biển đâu, chỉ biết ngóng trông ba mẹ đến thăm mình, có khi ngồi đến mấy tiếng đồng hồ.

“Nội.”

“Dậy rồi à?” Ông nội quay đầu lại, gương mặt đầy nếp nhăn hiện lên một nụ cười.

Thẩm Đường ngồi xổm xuống, ghé lên đầu gối ông nội, “Nội đang nhìn gì thế?”

“Ngắm trời ngắm đất.” Ông nội cười, “Già rồi, mỗi ngày đều rảnh rang không có chuyện gì làm, sống cũng không làm được gì. Qua được một ngày thì lại mất đi một ngày.”

“Ông nội –“.

“Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa.”

Thẩm Đường buồn nhất khi nghe những lời này, nhưng ông nội đã lớn tuổi, luôn thấy mình không còn sống được bao lâu, càng không yên lòng về cô.

Cô siết chặt bàn tay, ngón tay đâm sâu vào, đấu tranh một lúc lâu.

“Ông nội, tháng Năm năm sau có lẽ con sẽ đến Thâm Quyến quay phim đó. Đợi tháng sau con đi thử vai mới dám chắc là có được nhận hay không. Nếu được nhận bộ phim này, đến lúc đó ông có thể thường xuyên đến đoàn phim thăm con rồi.” Còn có thể gặp Trần Nam Kính.

Ông cụ vừa nghe cháu gái nói sẽ quay phim ở Thâm Quyến, ông luôn miệng bảo tốt quá, nhưng chưa kịp vui mừng, ông lại lo lắng, “Ông nội thế này… có làm mất mặt con không?”

“Nội, nội nói gì thế!”

Chọc cháu gái mất hứng, ông cụ vội vàng cam đoan, “Ông nội nhất định sẽ đến thăm con, xem xem Đường Đường nhà chúng ta quay phim như thế nào.”

“Nội vào nhà đi, bên ngoài nắng lắm.” Thẩm Đường đứng dậy, “Con đi dạo một lát, rồi mua chút hải sản về ăn.”

Đi đến một chỗ yên tĩnh, Thẩm Đường gọi điện cho chị Lỵ.

“Em sẽ đi thử vai.”

Chị Lỵ sững sờ, vui vẻ ra mặt ngay lập tức, “Nghĩ kỹ rồi hả?”

Thẩm Đường không đáp lại.

Nghĩ kỹ gì, làm sao có thể nghĩ kỹ được chứ.

Chẳng qua là cô muốn tạo cơ hội để ông nội có thể gặp được con trai vào những ngày cuối đời mà thôi.

“Vậy để chị liên lạc với đạo diễn Chu giúp em. Mấy hôm nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Cúp điện thoại, Thẩm Đường đi dọc bờ biển, kéo vành nón sụp xuống che mặt đi, cởi giày sandal ra rồi bước xuống biển.

Trong lòng cứ có cảm giác khó chịu không thể nói thành lời.

Cô đi dọc theo bờ biển, từ nơi có vài du khách đang bơi lội đến khi vơi dần, rồi đến khi chẳng còn ai nữa, cô nhắn tin cho chủ biên tạp trí thời trang mình quen, nhờ chị ấy cho mình số điện thoại của Trần Nam Kính.

Trần Nam Kính làm phim đo ni đóng giày cho con gái mình là Trần Nhất Nặc, mà cô cuối cùng cũng chạy đến góp vui.

Điện thoại được nhận máy ngay lập tức.

“Đường Đường hả con?”

Thẩm Đường không thấy lạ khi Trần Nam Kính có số điện thoại của mình, mấy năm trước, ông ta đã từng gọi cho cô.

Nhưng cô đã thẳng tay chặn số của ông ta.

Hơn hai mươi năm không thèm quan tâm cô, chằng muốn nhận cô, bây giờ lại giả vờ giả vịt ra vẻ áy náy, người cảm động cũng chỉ có mình ông ta mà thôi.

“Tôi muốn tham gia bộ Mùa hạ năm ấy.”

Vì casting công khai, nên cô nhất định phải nhận được vai diễn này.

Như thế thì ông nội mới có cơ hội đi thăm phim trường.

Trần Nam Kính tưởng mình nghe nhầm, “Con muốn đóng bộ phim này ư?”

Giọng Thẩm Đường lạnh lẽo, “Sao, không được à?”

“Được, dĩ nhiên là được rồi. Đường Đường à, ba…”

Nói được nửa câu, Thẩm Đường cúp luôn điện thoại.

Trần Nam Kính còn định gọi lại, hỏi cô khi nào rảnh đến thử vai, chỉ cần thử cho có lệ là được. Nhưng vừa bấm gọi đi thì ông ta lại tắt, sợ cô vì casting mà từ chối vai diễn.

Lúc nãy khi nghe cô nói thế, ông ta rất kích động, cẩn thận dè dặt tìm từ để nói, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị cúp ngang, tất cả những biểu cảm của ông đều rơi vào mắt của Chu Minh Khiêm.

Hôm nay Chu Minh Khiêm hẹn Trần Nam Kính đến bàn dự án Mùa hạ năm ấy, anh ta không hề tò mò chuyện đời tư của người khác, cầm ly uống nước.

Trần Nam Kính hoàn hồn, nhìn về phía Chu Minh Khiêm, “Thẩm Đường là con gái của chú, là con của chú với người vợ trước, hẳn là con từng nghe tin đồn của chú, đó không phải là tin đồn, đều là thật cả.”

Lời này tựa như tiếng sấm rền, nổ ầm ầm trên đỉnh đầu Chu Minh Khiêm, khiến anh ta không cầm chắc cái ly.

Anh ta vờ bình tĩnh, “Thẩm Đường ư?”

“Đúng vậy.”

Chu Minh Khiêm uống mấy ngụm nước liền, hòa hoãn bầu không khí, “Có phải con biết hơn nhiều rồi không?”

Trần Nam Kính không cười nổi, bao nhiêu tư vị tựa như những cơn sóng cuộn trào trong lòng, “Đường Đường muốn đóng bộ phim này.”

Trước đó, khi Chu Minh Khiêm đọc hết kịch bản, trước mắt anh ta liền tự động xuất hiện gương mặt của Thẩm Đường, ban đầu anh ta định để Thẩm Đường nhận vai, cũng đã để người gửi kịch bản cho quản lý của Thẩm Đường.

“Tính cách của nhân vật chính còn lại là chú để biên kịch viết dựa vào Thẩm Đường hả?”

Trần Nam Kính không phủ nhận, nhưng ông cũng chỉ dựa vào tính cách của Thẩm Đường để viết kịch bản, chứ không có hy vọng xa vời rằng cô sẽ nhận bộ phim này.

Chu Minh Khiêm khó hiểu, “Nếu là phim dành cho cô ấy, sao chú không nói thẳng với Thẩm Đường?”

Trần Nam Kính cũng bất đắc dĩ, “Con bé sẽ không nhận đâu. Trước đây chú gọi cho con bé, nó liền chặn số chú. Tiền phí nuôi dưỡng và tiền học phí chú chu cấp khi con bé còn nhỏ, nó nhân lên gấp mười rồi chuyển trả lại hết cho chú vào năm ngoái.”

Cô còn nói với ông: Số tiền trên xem như tôi và ông đã thanh toán xong, tôi không nợ nần gì ông nữa. Tất cả những người thiếu nợ tôi, rồi sẽ có một ngày tôi khiến các người phải trả lại gấp bội.

Đấu tranh một lúc, Trần Nam Kính nhờ Chu Minh Khiêm, “Đến lúc đó, cháu hãy nói với dì Phàn của cháu là cháu muốn mời Thẩm Đường nhé, dẫu sao cũng là casting công khai.”

Cuối cùng Chu Minh Khiêm cũng hiểu vì sao Trần Nam Kính lại tiết lộ bí mật động trời của mình cho anh ta, hóa ra là đem anh ta để đối phó với Phàn Ngọc.

Phàn Ngọc là vợ hiện tại của Trần Nam Kính, là mẹ của Trần Nhất Nặc.

“Dì Phàn có biết Thẩm Đường là con gái của chú không?”

“Biết. Trước khi kết hôn chú đã thẳng thắn nói với bà ấy.” Trần Nam Kính đan tay vào nhau, “Dì Phàn của cháu không cho chú và Thẩm Đường xuất hiện cùng nhau, sợ lúc đó sẽ làm dư luận xôn xao, liên lụy khiến Nhất Nặc bị dân mạng mắng chửi, nói không chừng không thể tiếp tục ở trong giới này.”

Bầu không khí im lặng kéo dài.

“Nếu để truyền thông biết được Thẩm Đường là con gái chú, bọn họ nhất định sẽ đào ba thước đất lên mà tìm ra vợ trước của chú là ai. Mẹ của Thẩm Đường… bà ấy có cuộc sống của mình, không hy vọng bất kỳ kẻ nào quấy rầy, kể cả là Đường Đường.”

“Vì thế chú không nhận Đường Đường, ngay cả ba mình… cũng đã lâu rồi chú chưa về thăm ông ấy.”

Nếu như đổi lại là anh ta, nếu anh ta có một người ba ích kỷ và một người mẹ nhẫn tâm như thế, anh ta sẽ ra sao? Chu Minh Khiêm không dám tưởng tượng. Chuyện của Trần Nam Kính và Thẩm Đường, anh ta chỉ là người ngoài, không biết phải nói gì, chỉ đành yên lặng uống nước.

Uống hết ly này, lại rót ly khác.

***

Sóng biển ập vào làm ướt váy Thẩm Đường.

Cô đứng ngâm chân trong nước biển một lúc, sau đó lại men theo đường cũ trở về.

Tưởng Thành Duật gọi điện đến, “Quán cơm trong thôn em đắt dữ vậy hả? Em đi xếp hàng gần một tiếng rồi đấy, chừng nào em mới về?”

Thẩm Đường, “Sắp rồi, em mua cho anh nhiều món ngon lắm.”

Cô bước nhanh về phía bờ.

Nhà vàng giấu người đẹp, suýt nữa cô đã quên mất “Tiểu Kiều” của mình rồi.

Tưởng Thành Duật đặt điện thoại xuống, tiếp tục đọc kịch bản.

Thẩm Đường vừa ra ngoài, anh liền đi tắm, bây giờ tóc đã khô rồi mà cô vẫn chưa về,

Chưa đầy mấy phút, có người gõ cửa phòng.

Tưởng Thành Duật cứ tưởng là Thẩm Đường về, anh liền đứng dậy đi mở cửa cho cô.

“Đường Đường à…”

Nương theo giọng nói của ông nội, cửa phòng ngủ cũng vừa mở ra.

Bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, hai người đều ngơ ra.