Nợ Tình Của Ảnh Đế

Chương 47

Vì thế netizen đều cảm thấy bất bình thay cho Diệp An, thậm chí còn nói có khi trước kia Đường Dật bị Diệp Minh Xuyên lợi dụng, nên mới lừa Diệp An đến Thịnh Phong. Có mấy người còn chạy tới dưới bài weibo hôm qua Diệp An đăng để lại bình luận, nói Diệp An không cần thương tâm, tra nam thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp quả báo thôi.

Hơn nữa thuận theo sự tình phát triển, thế mà lại có một bộ phận người trên mạng chuyển từ anti Đường Dật sang thành fan của y. Bọn họ cho rằng Đường Dật cũng thật đáng thương, những gì y làm trước kia bất quá cũng đều là do bị Diệp Minh Xuyên mê hoặc mà ra.

Đương nhiên fan nguyện ý tin tưởng Diệp Minh Xuyên vẫn không ít, dù sao hắn cũng là ảnh đế, đã ở trên thần đàn nhiều năm, địa vị không phải chỉ vài câu nói là có thể dao động. Huống hồ chuyện này cũng chẳng qua là do mọi người suy đoán mà thôi, chứ nhìn trên thực tế thì Diệp Minh Xuyên vẫn chưa để lộ chút tật xấu nào.

Một luồng sáng: "Đừng làm trò khôi hài nữa đi! Mấy người "cho rằng" thì mãi mãi cũng chỉ là cho rằng thôi! Chưa có bằng chứng gì đã nói Diệp Minh Xuyên là tra nam, người ta đứng ra giải thích thì mấy người lại không tin, cứ nhất định phải tin vào thứ mình tự tưởng tượng ra cơ, đầu óc có vấn đề hết cả rồi à!"

Hắc bạch: "Ai đứng ra giải thích cơ? Diệp An ấy hả, tôi thấy đến chính Diệp An cũng không rõ chuyện ngày hôm đó là như thế nào ấy! Về phần Diệp Minh Xuyên, hahah, vừa nhìn đã thấy một bộ nhân khuông cẩu dạng* rồi, tâm địa thế nào ai mà biết được."

*nhân khuông cẩu dạng: chỉ những người bề người đàng hoàng, lịch sự, nhưng tâm địa lại xấu xa, đen tối

Bạch y khanh tướng: "Có chút đầu óc nào không vậy? Diệp An từng nói lúc cổ ở Thịnh Phong đã chủ động gọi điện cho bạn trai tui, là bạn trai tui tốt bụng nên mới chạy từ thành phố H về, bây giờ lại quay ngược lại cắn bạn trai tui là thế nào? Đúng là sống lâu ngày rồi, loại người nào cũng có thể trông thấy!"

Song hỉ: "Mấy người có thể chú ý trọng điểm là Diệp Minh Xuyên, Đường Dật, cùng với quan hệ bí ẩn của hai người này không? Chút ít video này thôi căn bản không đủ cho tui não bổ nha, với lại.... Diệp Minh Xuyên rốt cuộc có đúng là đã cùng fan ấy ấy ấy không vậy?"

Hận không gặp nhau khi chưa béo: "Mọi người có nhớ đoạn video hậu trường bị lộ ra lúc đang quay "Từ kính" không, Diệp An cho Đường Dật một bạt tai, sau đó ngồi xổm xuống đất khóc, Diệp Minh Xuyên đi tới túm lấy cổ tay Đường Dật, rồi không biết Đường Dật nói gì, Diệp Minh Xuyên lại lập tức buông ra. Mọi người không cảm thấy vẻ mặt Diệp Minh Xuyên lúc thả tay rất đáng nghiền ngẫm à?"

Siêu nhân heo: "Mỗi lần tui trộm chơi di động bị mẫu thân đại nhân bắt được chính là vẻ mặt này. Đột nhiên hưng phấn.jpg."

Lâu Bất Nguy: "Giống như ngoại tình bị vợ bắt được ấy nhở. Hưng phấn đến muốn bay.jpg."

......

Nói cho cùng thì weibo cũng bất quá chỉ là một nơi cho dân mạng giải trí thôi, mấy thứ loạn thất bát tao này xem thì xem, hoàn toàn không cần để trong lòng. Đường Dật từ đầu đến cuối mi mắt đều không động một chút, giống như những gì mọi người nói trên weibo kia không liên quan gì tới y vậy.

Diệp Minh Xuyên cầm cốc nước ấm từ trong bếp đi ra liền thấy Đường Dật ngồi trên ghế sô pha lướt di động. Hắn đi tới, cúi người, đặt cốc nước trong tay xuống trước mặt Đường Dật. Đường Dật nghe tiếng ngẩng đầu, thấy Diệp Minh Xuyên cười hỏi mình, "Đang xem weibo à?"

Nhìn Diệp Minh Xuyên trước mặt, Đường Dật chỉ cảm thấy càng lúc càng tỉnh táo. Diệp Minh Xuyên đã không còn là người trước kia nữa, đã không còn đáng để y cố chấp đeo đuổi nữa rồi. Vừa nghĩ như vậy, tâm tình y lại càng trùng xuống, thế nhưng ánh mắt vẫn không mảy may để lộ nửa phần.

"Uhm." Y cầm cốc nước Diệp Minh Xuyên đưa lên, đồng thời cất di động đi.

Diệp Minh Xuyên ngồi xuống ghế đối diện, đánh giá Đường Dật, tuy trưởng lão đã nói muốn giữ Diệp An lại chỉ cần để Diệp An không quên mình là được, nhưng Diệp Minh Xuyên cũng biết chuyện này tuyệt đối không thể nào đơn giản như vậy. Chỉ cần nhớ kỹ một người là có thể chống lại ý trời sao, trên đời này nào có chuyện đơn giản như vậy chứ!

Trưởng lão hẳn là không nói hết toàn bộ phương pháp cho mình, mà này sợ rằng cũng có liên quan tới mình đi.

Diệp Minh Xuyên mím môi, đột nhiên nghĩ đến lần trước mình mang Đường Dật về nhà, sáng hôm sau lại để Đường Dật tự mình rời đi. Thời điểm đó thân thể Đường Dật hẳn là đã bắt đầu không ổn, hắn thế mà lại để Đường Dật một mình rời đi. Từ nơi này đến trung tâm thành phố gần như không có taxi qua lại, ngày hôm đó Đường Dật rốt cuộc về nhà thế nào, đã phải đi bộ bao xa? Hắn sao có thể nhẫn tâm để y phải đi bộ xa như vậy chứ?

Cũng may ngày đó Đường Dật không gặp phải chuyện gì, bằng không.... Diệp Minh Xuyên không dám nghĩ tiếp nữa.

"Mệt rồi à?" Thấy trên mặt Đường Dật lộ ra mấy phần ủ rũ, Diệp Minh Xuyên thân thiết hỏi, "Đi ngủ một lát đi."

Đường Dật lắc đầu, không trả lời, một lúc lâu sau, y mới gọi một tiếng "Diệp Minh Xuyên", nhưng lại không nhìn hắn, chỉ cúi đầu, buông mi mắt, nhìn cốc nước trong tay.

"Hửm? Làm sao?" Diệp Minh Xuyên khóe miệng khẽ cong, ngữ khí ôn nhu hỏi.

Đường Dật vẫn không nhìn hắn, hình như nhẹ thở dài một tiếng, sau đó Diệp Minh Xuyên nghe thấy y thấp giọng hỏi mình, "Anh như bây giờ là muốn gì?"

Diệp Minh Xuyên sửng sốt, không ngờ Đường Dật lại hỏi mình cái này. Hắn nghĩ nghĩ, đáp, "Tôi muốn đối tốt với cậu."

Phòng khách nhất thời chìm vào yên lặng, Đường Dật nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trên cốc nước thủy tinh, thoạt nhìn có vài phần tiều tụy. Câu Diệp Minh Xuyên vừa nói khiến y nghe xong không biết nên bày ra vẻ mặt gì. Diệp Minh Xuyên muốn đối tốt với y, nhưng dựa vào cái gì chứ? Y đã không còn cần hắn nữa rồi, bây giờ hắn làm như vậy có ích lợi gì đâu?

Đường Dật rốt cuộc ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Diệp Minh Xuyên, hỏi, "Tại sao?"

Tại sao? Câu hỏi này của Đường Dật, Diệp Minh Xuyên không biết phải trả lời thế nào. Hắn thậm chí còn không biết Đường Dật trước mặt này có còn nhớ hắn hay không, bảo hắn phải nói với y như thế nào đây chứ? Nói rằng hắn cảm thấy trước đây đã từng gặp y, cảm thấy y là người quan trọng nhất trong lòng hắn, dù rằng bây giờ hắn không còn nhớ y, y có lẽ cũng không còn nhớ hắn nữa sao?

Lời như vậy, bảo hắn làm sao có thể mở miệng được.

Cuối cùng Diệp Minh Xuyên cũng không trả lời câu hỏi của Đường Dật, mà hỏi ngược lại, "Cậu không vui sao?"

Đường Dật không đáp, Diệp Minh Xuyên lại hỏi, "Thế trước kia, vì sao cậu lại thích tôi?"

Đường Dật bỗng nhiên nở nụ cười, đúng ha, trước kia Đường Dật vì sao lại thích Diệp Minh Xuyên nhỉ? Thật giống như lần đầu tiên nhìn thấy hắn liền không thể khống chế chính mình, đầy mắt đầy tim đều là người này, cái gì cũng không còn chú ý tới nữa vậy.

Đường Dật vươn tay, đặt lên ngực trái, ngón tay hơi hơi khum lại. Y đột nhiên phát hiện có thứ gì đó bên trong này dường như đang chầm chậm biến mất.

Nếu như là Đường Dật trước kia, được Diệp Minh Xuyên đối xử như vậy, hẳn sẽ rất vui, nhưng bây giờ, y đã chẳng còn cảm thấy gì nữa.

Nếu như Diệp Minh Xuyên có thể trở lại như trước kia thì còn có thể....

Thôi cứ vậy đi.

Đường Dật vẫn không nói gì, đặt cốc nước cầm trong tay lên bàn, y thật sự không biết nên xem người trước mặt này là ai.

Y có chút mệt mỏi, đứng dậy khỏi sô pha, đi vào căn phòng Diệp Minh Xuyên vừa thu dọn cho mình.

Diệp Minh Xuyên không đi theo, chỉ ngồi trên sô pha nhìn Đường Dật vào phòng. Chờ cửa phòng Đường Dật đóng lại, hắn mới thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại ra, lên weibo.

Hắn lên weibo đầu tiên là vào xem trang weibo của Đường Dật, vào rồi mới phát hiện những bài Đường Dật đăng lúc trước đại bộ phận đều có liên quan tới mình, chỉ có vài video hài hước là không liên quan, nhưng Đường Dật cũng phải tag mình vào. Lại nhớ đến thái độ lãnh đạm của y với mình hôm nay, Diệp Minh Xuyên không khỏi cảm thấy có chút châm chọc.

Hắn chọn chú ý (follow) Đường Dật, người hắn chú ý trên weibo không nhiều, tính ra còn chưa đến năm mươi, thế nên bây giờ nhiều thêm một người liền có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Không bao lâu sau, trên mạng đã có người mắt sắc phát hiện, lập tức để lại bình luận trong bài đăng của Trùm bóc phốt hôm qua: "Cái đệt! Mấy người có phát hiện không, Diệp Minh Xuyên chú ý Đường Dật đấy! Chú ý Đường Dật, này đại biểu cho cái gì? Đại biểu Diệp Minh Xuyên thừa nhận có gian tình với Đường Dật ó!"

Có người sau khi dạo một vòng weibo của Diệp Minh Xuyên và Đường Dật trở về bình luận: "Tôi vốn theo trạm Kẹo ong*, nhưng giờ chắc chuyển sang đu Diệp Đường quá, hy vọng hai vị tung nhiều cẩu lương chút cho con dân còn đớp."

*Kẹo ong: nguyên bản 蜂糖trong đó  /Fēng/ (con ong) phát âm gần giống với họ của Phùng Chính Luân ( 冯 /Féng/), còn /Táng/ (kẹo, đường) phát âm giống họ của Đường Dật (  /Táng/)

CP Diệp Đường đến đây coi như phất lên, đã có thể đứng ngang hàng, cạnh tranh được với CP Song Diệp cùng CP Kẹo ong rồi.

Diệp Minh Xuyên thấy mấy bình luận xoát CP Diệp Đường này thì khẽ cười, nghĩ nghĩ, lại đăng một weibo, sau đó cất điện thoại, hoàn toàn không có ý định xem thử bài mình vừa đăng tạo thành ảnh hưởng lớn đến thế nào.

Hắn dựa người vào lưng ghế sô pha, nhắm mắt lại, chỉ là không được bao lâu đã lại đứng lên, đi đến trước cửa phòng Đường Dật.

Cửa phòng Đường Dật không khóa, Diệp Minh Xuyên do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn cẩn thận đẩy cửa, nhẹ chân bước vào.

Trong phòng, Đường Dật nằm nghiêng trên giường, trên người chỉ đắp một tấm chăn mỏng. Diệp Minh Xuyên lại gần, muốn giúp y kéo chăn lên, lại thấy chân mày y nhăn thành một cục.

Hắn vươn tay muốn vuốt phẳng chân mày y, giữa chừng lại không biết nghĩ đến cái gì mà thu tay lại.

Lặng lẽ ra khỏi phòng, về phòng của mình, cầm một con gấu bông cao hơn một mét tới. Đây là quà fan tặng cho hắn, bình thường hắn không nhận quà của fan, nhưng ngày đó nhìn con gấu bông này, hắn không hiểu sao lại cảm thấy thực quen thuộc, vì thế mới mang nó về nhà.

Hắn đặt gấu bông lên đầu giường Đường Dật.

Một màn này dường như đã từng diễn ra.

Diệp Minh Xuyên vươn tay, đặt lên trán Đường Dật, truyền yêu lực của mình vào người y. Theo chân mày Đường Dật dần dần giãn ra, trong mắt hắn cũng dần nhiễm lên ý cười. Hắn cúi người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay mình, không tiếng động nói một tiếng, "Ngủ ngon."

Lúc Đường Dật tỉnh lại, sắc trời đã có chút mờ tối. Một giấc này y ngủ được thật an ổn, tinh thần so với trước đó cũng tốt hơn nhiều. Y vừa định ngồi dậy, quay đầu đã thấy trên đầu giường có đặt một con gấu thật to.

Đường Dật ngẩn ra, cẩn thận nhìn nhìn, phát hiện con gấu này thế mà hơi giống con gấu trước kia Diệp Minh Xuyên tặng cho mình. Y bỗng nhiên có chút muốn khóc, nhưng lại không khóc được.

Mọi thứ dường như đều không thay đổi, nhưng đồng thời cũng không còn gì giống với lúc trước nữa.