Nợ Tình Của Ảnh Đế

Chương 9

Ngày hôm sau, trên đường đưa Đường Dật tới Hội quán Bách Thế, Chu Dao bỗng nhận được một cuộc gọi từ công ty, cô đeo tai nghe lên, nhận điện.

"Tiểu Chu à, cô mau về công ty một chuyến đi." Đầu kia điện thoại vang lên giọng một người đàn ông.

Chu Dao hỏi, "Sao vậy Trương tổng?"

"Người mới do cấp dưới của cô dẫn dắt gây ra chút chuyện, giờ người ta tìm tới tận công ty rồi, cô mau về đây xem thử đi...."

Đường Dật ngồi cạnh thấy Chu Dao nhíu chặt mày, liên thanh đáp, "Vâng vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ về ngay."

Lát sau, Chu Dao cúp máy, nhìn thoáng qua thời gian, sau đó đầy mặt khó xử nhìn Đường Dật, "Đường Dật, bên công ty gọi chị về có chút việc, chị sẽ đưa em đến Hội quán Bách Thế gặp Lưu tổng trước, chừng nào chuyện bên công ty xử lý xong chị sẽ lập tức qua tìm em, em thấy vậy có được không?"

Đường Dật gật đầu, đáp, "Không sao đâu chị Chu, chị cứ xử lý chuyện của chị trước đi."

"Uh." Lúc gần đi Chu Dao vẫn không yên tâm, lại dặn dò Đường Dật, "Mọi việc đừng tự mình làm chủ, đợi chị đến rồi nói sau. Về phần hợp đồng, em cứ tìm cách kéo dài trước đã, còn nữa, không được uống rượu, nhớ không được uống rượu đâu đấy!"

"Em nhớ rồi, chị Chu, chị yên tâm đi, em sẽ không uống rượu đâu."

"Được rồi, phải cẩn thận đấy, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chị." Chu Dao nói xong những lời cần nói thì lái xe rời đi.

Đường Dật nhìn theo xe Chu Dao, sau đó một mình bước vào Hội quán Bách Thế.

Có thể hẹn ở Hội quán Bách Thế chứng tỏ công ty này tầm cỡ cũng không tồi. Là một khách sạn đẳng cấp năm sao, trang hoàng bên trong Hội quán đương nhiên không tệ, lấp lánh huy hoàng nhưng không khiến người cảm thấy dung tục, ngược lại nơi nơi đều toát lên vẻ quý khí, thanh lịch.

Vừa vào cửa, một nhân viên phục vụ mặc sườn xám đỏ đã đi đến trước mặt Đường Dật, hỏi, "Vị tiên sinh này, xin hỏi có đặt trước không?"

Đường Dật sửng sốt, một lát sau mới mở miệng đáp, "Tôi tìm Lưu tổng của công ty Flan."

Nhân viên phục vụ mỉm cười, "Vâng, xin ngài chờ một lát."

Cô đi đến trước quầy gọi điện thoại, không đến nửa phút sau đã quay lại, nói với Đường Dật, "Đường tiên sinh, mời đi theo tôi."

Đường Dật đi theo sau nhân viên phục vụ vào thang máy, lên tầng ba. Nhân viên phục vụ dừng trước cửa phòng 307, giúp Đường Dật mở cửa, "Đường tiên sinh, mời...."

Đường Dật gật đầu cười với nhân viên phục vụ, sau đó bước vào, ở phía sau, nhân viên phục vụ thay y đóng cửa lại.

Trong phòng có bốn người đang ngồi, mà bốn người này Đường Dật đều không quen biết.

Trong đó có một người đàn ông trung niên mặc tây trang đen dáng người béo mập ngồi sát bên cửa sổ, thấy Đường Dật đến thì kêu lên, "Ai nha! Tiểu Đường đến rồi à! Mau lại đây ngồi, chúng ta cùng nói chuyện!"

Đường Dật đứng im tại chỗ không nhúc nhích, gọi thử một tiếng, "Lưu tổng?"

Người đàn ông kia không ngừng xua tay, chỉ một người mặc áo phông trắng ngồi đối diện, nói, "Tôi không phải Lưu tổng, tôi là Vương tổng của công ty Đại Dũng, vị này mới là Lưu tổng nha!"

"Chào Vương tổng, chào Lưu tổng."

Lưu tổng quay qua nhìn Đường Dật, cười nói, "Tiểu Đường, cậu như vậy là không được rồi! Ở đây còn hai vị lão tổng nữa mà? Sao không thấy cậu chào hỏi? Phải phạt! Phải phạt! Đến, uống một ly!"

Đường Dật không ngờ hôm nay lại có tận bốn vị lão tổng tới Bách Thế, không phải lúc trước hẹn chỉ có mình công ty Flan thôi à? Y biết lúc này mình hẳn nên gọi cho Chu Dao hỏi thử xem sự tình cụ thể thế nào, nhưng nếu bây giờ cứ thế đi ra ngoài thì lại có vẻ không lễ phép cho lắm.

Đường Dật nói, "Xin lỗi Lưu tổng, tôi không biết uống rượu."

Vương tổng bên kia lại ầm ĩ lên, "Làm gì có diễn viên nào không biết uống rượu chứ? Không được, rượu này cậu nhất định phải uống!"

Đường Dật mặt không đổi sắc, cũng không có vẻ gì là sẽ tiến lên uống rượu cả.

Trông thấy vậy, một vị lão tổng ngồi sát tường bên phải lên tiếng, "Tôi rất thích xem cậu Đường đây diễn, cậu Đường không uống rượu cũng được, nhưng phải diễn cho bọn tôi xem một đoạn, như vậy vừa xem như là bồi tội với bọn tôi, đồng thời cũng để bọn tôi xem thử xem quảng cáo của công ty chúng tôi mời cậu làm người đại diện được hay không được."

Vị lão tổng này mặc một bộ tây trang màu xanh thẫm, tuổi tác đã gần bốn mươi nhưng lại không có lấy một chút mỡ thừa, trên mặt đeo kính mắt gọng vàng, cả người đều toát lên vẻ tinh anh nghiêm cẩn, nhưng trên đời này người mặt người dạ thú nhiều lắm, chẳng ai quy định người tốt thì nhất định mặt mũi phải hiền lành, người xấu phải một bộ hung thần ác sát cả.

Đường Dật nhìn vị lão tổng kia, hỏi, "Không biết ngài muốn xem tôi diễn cái gì?"

"Phòng này cũng khá lớn, không bằng cậu Đường nhảy cho chúng tôi xem một đoạn đi."

"Rất xin lỗi, tôi không biết nhảy." Đường Dật thẳng thừng cự tuyệt.

Vương tổng ngồi đối diện đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Đường Dật, "Không biết cũng không sao, đến đến đến, để tôi dạy cậu."

Gã vươn tay muốn nắm lấy tay Đường Dật, Đường Dật vội vàng lùi về phía sau một bước, trên mặt một mảnh băng sương, "Không cần đâu, Vương tổng."

Nếu đến giờ còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì Đường Dật sống một đời trước xem như uổng phí rồi. Như vậy xem ra từ đầu Chu Dao đã bị người lừa đi, quả nhiên đều đã lên kế hoạch hết rồi.

Có thể mời được nhiều vị lão tổng đến như vậy, thậm chí còn có thể khiến lãnh đạo cấp cao của Đình Vũ gọi điện kêu Chu Dao rời đi, sợ rằng không có bao nhiêu người.

Mà vừa làm được cả hai chuyện này vừa chướng mắt Đường Dật thì đến giờ y cũng chỉ nghĩ ra được có một người duy nhất thôi, là tổng giám đốc Đình Vũ, chồng tương lai của Diệp An – Tiêu Đằng.

Vương tổng thấy bộ dạng này của Đường Dật thì không khỏi xụ mặt, "Tôi nói này Đường Dật, đừng nói cậu không biết hôm nay cậu tới đây là để làm gì nhé?"

Đường Dật chỉ lạnh mặt đứng đó, không nói không rằng.

Lưu tổng bên kia cũng đứng lên, cầm ly rượu trên tay, trong mắt đều là ý tứ khinh thường, "Được rồi, đừng vờ vịt nữa, cho cậu chút mặt mũi liền không biết thân biết phận à! Bất quá cũng chỉ là một diễn viên hạng mười tám thôi mà! Nếu như hôm nay cậu khiến chúng tôi cao hứng thì đừng nói làm người đại diện phát ngôn, cho dù là diễn viên chính trong phim điện ảnh chúng tôi cũng có thể sắp xếp cho cậu, nào, mau nhảy một bài cho bốn chúng tôi xem đi!"

Đường Dật không muốn phản ứng lại mấy người này, không nói một lời xoay người, nắm tay nắm cửa, nhưng có đẩy thế nào cửa cũng không mảy may suy xuyển.

Vương tổng phía sau phát ra tiếng cười nhạo, "Chu choa, muốn đi đâu vậy? Cửa đã bị nhân viên phục vụ khóa lại rồi, cậu còn định chạy đi đằng nào nữa!"

Đường Dật buông tay nắm cửa ra, quay đầu nhìn một lượt bốn lão tổng chẳng biết của công ty quỷ quái nào, trong mắt là một mảnh tĩnh mịch.

Lưu tổng đứng đối diện bị một ánh mắt này của Đường Dật nhìn đến nhũn cả chân, nhưng vừa nghĩ đến người này bất quá cũng chỉ là một diễn viên tép riu, chẳng thể gây nên được chuyện gì, gã liền lấy lại được tự tin, quát, "Nhìn cái gì mà nhìn? Nếu thức thời thì mau mau hầu hạ bọn tôi vui vẻ, vui vẻ xong đương nhiên không thiếu phần ích lợi của cậu. Bằng mà không biết thức thời, bốn người bọn tôi cũng không phải không trị được tên nhóc ranh nhà cậu, xem như tình thú cũng không phải không được. Đường Dật ơi Đường Dật, đừng có mà kiêu ngạo quá, đã đến bước đường này rồi, còn làm bộ trinh tiết liệt nữ cái gì nữa chứ?"

Lúc này, vị lão tổng duy nhất từ nãy tới giờ chưa lên tiếng ngồi tại chỗ của mình, cầm chai rượu lên rót một ly rượu đỏ, hướng ly về phía Đường Dật lắc lắc, khóe miệng mang cười nói, "Cậu Đường, nếu hôm nay cậu phối hợp một chút thì cậu tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt, cớ gì không làm, nhỉ?"

Đường Dật lạnh lùng đáp, "Tôi lại chẳng thấy có gì tốt hết."