Nỗi Nhớ Thương Thấm Tận Xương Tuỷ

Chương 23: Chương 23

DỊCH: Đào Phùng Lan Phương

Thịnh Hạ bị một trận ầm ĩ đánh thức, cô hình như đang nằm ở nơi nào đó, muốn mở to mắt, nhưng ý thức lại không rõ.

“Bác sĩ, cô ấy thế nào?” Tô Giản Thù nôn nóng kéo tay bác sĩ.

Bác sĩ nhìn kết quả kiểm tra, “……Người này không nên đưa đến phòng cấp cứu, nên đưa đến khoa phụ sản mới đúng.

Tô Giản Thù sửng sốt: “Khoa phụ sản?”

“Cô ấy mang thai, đã được ba bốn tuần, thai nhi giờ vẫn chưa ổn định lắm……Thai phụ hơi suy dinh dưỡng, cần phải bồi bổ nhiều hơn.

” Phụ nữ sinh con là việc trọng đại, bước đầu tiên cần phải chăm sóc cơ thể trước.

Thịnh Hạ tỉnh dậy sau khi bác sĩ rời đi, bàn tay bất giác chạm lên bụng.

Nơi này……Có con của cô và Duệ Dạ.

Cuộc sống vốn u ám ảm đạm dường như đã được ánh sáng chiếu rọi sau khi nghe thấy tin này.

Tô Giản Thù quay đầu, nhìn động tác của cô, cười cười: “Cậu vui lắm chứ gì, có biết tớ sợ như thế nào khi nhìn thấy cậu ngã trên mặt đất không?”

Khoé miệng tươi cười cứng đờ, trước khi cô mất đi ý thức, trong tiềm thức cô vô cùng khao khát người đó là Duệ Dạ.

Hiện giờ đầu óc tỉnh táo, mới phát hiện suy nghĩ ban nãy của mình có bao nhiêu nực cười.

Khi cô cần anh, anh có bao giờ ở bên đâu.

Tô Giản Thù đi về phía cô, nhìn bụng cô, không biết nghĩ tới cái gì, ý cười trên mặt tiêu tán không ít.

Thịnh Hạ nghĩ đến lần trước cô vội rời đi ở hồ bơi, “Có điều muốn nói?”

Tô Giản Thù ngồi ở mép giường, bĩu môi, “Nữ trợ lý của Chu Chính Hạo cũng mang thai.

Lông mày Thịnh Hạ nhảy lên: “Của ai?”

Tươi cười trên mặt Tô Giản Thù biến mất: “Nói là của anh ta.

“Loại chuyện này, Chu công tử dám để người khác chọc đến cậu sao?” Chu Chính Hạo năm nay cũng chỉ mới 23 tuổi, nhưng thủ đoạn của anh ta cũng không thua kém nhiều so với Duệ Dạ, cũng có một đôi mắt đào hoa, xác thật cũng có tính thích trêu hoa ghẹo nguyệt.

Chỉ duy nhất những loại phụ nữ đó không được phép xuất hiện trước mặt Tô Giản Thù, đây là điều cấm kỵ của anh ta.

Mấy năm nay không phải không có người cố gắng phá vỡ điểm mấu chốt này, kết quả cũng không ngoại lệ, đều rơi vào cảnh hai bàn tay trắng.

Lần này……

Tô Giản Thù buộc lại tóc: “Anh ta? Còn đang chiến tranh lạnh với tớ, người phụ nữ kia nghĩ rằng cơ hội của mình đã đến, đã bắt đầu không nhịn nổi.

Mối quan hệ giữa Tô Giản Thù và Chu Chính Hạo so với cô và Duệ Dạ cũng không đơn giản hơn là bao, điểm khác biệt duy nhất, có lẽ là……Chu Chính Hạo mặc kệ ở bên ngoài chơi thế nào, nhưng lại rất dịu dàng che chở đối với Tô Giản Thù, mà Duệ Dạ……Ngoại trừ không thích cô, cũng không tìm được một chút cảm xúc dư thừa nào.

Xác định thân thể Thịnh Hạ không còn trở ngại, hai người chuẩn bị ra về.

“Giản Thù, cậu xem……Nếu như anh ấy biết mình sắp được làm ba, anh ấy có phải sẽ rất vui không?” Giống như tâm trạng của cô lúc này.

Tô Giản Thù nhìn Thịnh Hạ cười nhợt nhạt, gật gật đầu, trong nội tâm cô cũng hy vọng, Duệ Dạ thật lòng mong chờ sự xuất hiện của đứa bé này.

Cô cũng thật lòng hy vọng rằng đứa bé này có thể là sự thúc đẩy gắn kết hôn nhân của hai người.

Thịnh Hạ vuốt bụng, tính tình ôn nhuận lúc trước càng thêm mềm mại.

Cô lấy điện thoại muốn thông báo tin vui cho anh càng sớm càng tốt, nhưng sau khi bấm số, cô lại rút lại…

Tin vui này, cô muốn trực tiếp nói cho anh.

Về đến nhà, Thịnh Hạ dọn dẹp lại nhà cửa, sau đó nhìn thời gian, cầm điện thoại ngồi trên sô pha.

Điện thoại được kết nối, đầu kia lại không có tiếng động, Thịnh Hạ nuốt nước bọt, kiềm chế vui sướng trong lòng, “Hôm nay anh có về không? Em có chuyện muốn nói với anh……”

“Anh Duệ, em vừa tắm, nhân tiện chuẩn bị nước tắm cho anh……” Một giọng nữ ở đầu bên kia vang lên, Thịnh Hạ nhận ra đó là ai, tâm tình bỗng nhiên chùng xuống.

Niềm vui của cuộc điện thoại này cũng dần dần biến mất.

Tay cầm điện thoại của Duệ Dạ khựng lại, xoay người nhìn thoáng qua Thịnh Viện Tuyết, cô ta tựa như ý thức được chính mình quấy rầy anh, vội vàng bụm miệng, ánh mắt áy náy nhìn anh.

Duệ Dạ thu lại mắt, định nói cái gì đó với đầu bên kia, bên trong lại truyền đến một trận “Tút tút tút tút—“

Thịnh Hạ siết chặt điện thoại, nhìn màn hình đen như mực có chút xuất thần, không biết có phải phụ nữ mang thai đều sẽ đa sầu đa cảm hay không.

Tình huống như vậy tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng cô vẫn cảm thấy trong lòng buồn bực đến khó chịu, thậm chí còn khó chịu hơn những lần khác.

Cô lại nhìn thoáng qua đồng hồ, 9 rưỡi tối.

Anh và Thịnh Viện Tuyết đang ở đâu, đang làm gì?

Cô ta giúp anh chuẩn bị nước tắm……

Thịnh Hạ nằm trên giường, trằn trọc, làm thế nào cũng không ngủ được, trợn tròn mắt nhìn ngoài cửa sổ tối đen như mực, cô có bệnh mất ngủ, rất nhiều lần phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể yên giấc.

Nhưng bây giờ đã mang thai, cô không thể uống những thứ đó, đầu óc nặng nề, cũng không có chút buồn ngủ, dần dần cứ thế chịu đựng trong bóng tối.

Đến khi ánh bình minh chiếu qua khung cửa sổ, cô mới cảm thấy buồn ngủ.

Chỉ là giấc ngủ kéo dài không được bao lâu, cô nhận được một cuộc điện thoại.

“Thịnh Hạ, chúng ta nói chuyện đi.

……

Một giờ sau, Thịnh Hạ đến địa điểm đã hẹn.

Mà Tiêu Tễ Phong đã sớm ngồi ở bàn gần cửa sổ sát đất chờ cô, “Em đến rồi……” Nói xong đặt vào tay cô một ly cà phê.

Thịnh Hạ lại không uống, “Chuyện anh muốn nói là gì?”

Tiêu Tễ Phong nhìn cô mấy giây, sau đó mở điện thoại, bật một đoạn video đưa cho cô xem.

Là một đoạn video ngắn, đoạn video hai ngày nay Duệ Dạ và Thịnh Hạ cùng ăn cùng ở, hai người vừa cười vừa nói bước xuống từ trên xe, sau đó đi vào căn chung cư, ngày hôm sau mới đi ra.

Ánh mắt Thịnh Hạ dừng ở hình ảnh trên video, mím môi, sau một lúc lâu mới mở miệng: “……Anh tìm người chụp?”

Tiêu Tễ Phong cười nhạo một tiếng, “Loại chuyện này anh không thèm làm, có người gọi điện thoại cho anh, anh mua nó với giá cao.

” pass 24: Ba của nữ chính tên là? (vietthuongkhongdau)

Người quay chụp đoạn video này khẳng định là vì tiền, khi gọi điện thoại cho anh có lẽ còn chưa biết rằng cuộc đính hôn giữa Thịnh gia và Tiêu gia đã đổ vỡ.

……

Sáng nay Thịnh Viện Tuyết đi Tiêu gia muốn tìm Tiêu Tễ Phong, thấy được Tiêu Tễ Phong vội vàng đi vào quán cà phê ven đường, vừa mới khoá cửa xe chuẩn bị đuổi theo anh, cô ta cũng thấy Thịnh Hạ rảo bước tiến vào.

Bước chân của cô ta đột nhiên dừng lại.

Ngồi vào trong xe một lần nữa, ánh mắt cô ta nặng nễ nhìn hai người đang nói chuyện bên trong, cảm xúc trong lòng bắt đầu phẫn nộ khi nhìn thấy Tiêu Tễ Phong nắm lấy tay Thịnh Hạ, biểu tình của anh khẩn trương lo lắng đang muốn nói cái gì đó.

Móng tay vừa mới làm dùng sức cắm sâu trong lòng bàn tay, ánh mắt âm trầm mà dữ tợn, “Thịnh Hạ!”

Vì sao cô cứ mãi luôn cướp đồ của tôi?!

“Nếu cô đã kết hôn rồi, vì sao vẫn muốn quyến rũ anh ấy?!”

Thịnh Viện Tuyêt nắm chặt vô lăng, đến khi Thịnh Hạ chuẩn bị mở cửa xe cô đỗ ven đường, cô ta giẫm mạnh chân ga.

Trong đầu cô ta hiện lên một ý nghĩ điên rồ, có lẽ chỉ khi Thịnh Hạ chết đi, cô ta sẽ không còn chướng mắt, và cô ta (TH) sẽ không cùng mình ta tranh đoạt nữa?

Đâm chết cô ta!

Chỉ cần đâm chết cô, nỗi uất hận trong lòng cô ta bao năm qua sẽ không còn.

Chân ga bị giẫm mạnh hết cỡ—

“Thịnh Hạ!”.