Nóng Bỏng - Mạn Lâm

Chương 13: Đại dương

Edit by Kiera

"Chúng sẽ đến, tựa như mưa không bao giờ ngừng nghỉ."

- -《 Avatar 》--

Kỳ nghỉ đông đang đến gần, ngoại trừ bảng vàng thành tích cuối kỳ bắt mắt mới tinh thì còn có những đống bài tập nghỉ đông không ngừng được giao.

"Trường học quá đáng quá đi! Nhiều bài tập như vậy muốn làm tới đời nào vậy?"

"Hơn nữa sau học kỳ giáo viên chắc chắn sẽ không xem, đều cầm đi bán giấy vụn hết."

"Mấy bài này để tuần cuối cùng thức đêm copy là được rồi."

"Cậu điên à, cậu có chắc ai cũng làm bài nghiêm túc không?"

Từng cuốn sách bài tập của các môn học bắt đầu truyền từ bàn đầu xuống bàn sau, tiếng nói chuyện rôm rả trong phòng học, những bạn trực nhật thì đang tổng vệ sinh lần cuối, còn tâm trí của các bạn trong lớp đã sớm bay đến chín tầng mây.

Thảo luận xem đi du lịch ăn tết ở đâu, đọc truyện tranh nào, xem phim gì.

"Này, ba mình mới mua cho mình đĩa DVD《 Avatar 》 đấy, các cậu có thể tới nhà mình xem bao nhiêu lần cũng được!"

"Thật sao? Lúc chiếu phim này mình bỏ lỡ mất tiêu! Hình như phim này có dùng kỹ thuật 3 hay G gì đó?"

"Là 3D."

"Đúng đúng, cái loại này siêu thần kỳ, chỉ cần đeo cặp kính đó lên là lập tức cảm giác được hình ảnh trước mắt mình!"

"Diêu Đinh cậu có đi rạp chiếu phim xem qua chưa." Bạn học bàn trước quay người lại, vừa đưa sách bài tập cho cô vừa hỏi.

Diêu Đinh đang suy nghĩa tại sao Mạnh Phù Sinh không đi học, cô nhận lấy một cuốn rồi truyền cho bàn sau: "Có, không phải đã phát hành rồi sao."

"Đúng vậy, mình cảm giác như đây là bộ phim hay nhất năm 2010, vậy mà cả thế giới chỉ còn mình là chưa xem qua!"

"Không sao đâu, nói không chừng năm nay sẽ có bộ hay hơn thì sao." Trang giấy của sách mới sắc bén đến mức thiếu chút nữa cắt trúng tay của Diêu Đinh.

"Lúc trước mình thấy poster đó toàn là những người da xanh, ai mà muốn xem loại này chứ."

Diêu Đinh cũng đồng cảm, lúc ấy khi Mạnh Phù Sinh nói muốn đưa cô đi xem phim này, lúc nhìn thấy poster đó cô cũng có chút do dự, nhưng may mắn là cô đã không bỏ lỡ nó, sau khi hai người xem phim xong vẫn còn dư âm mà ôm bắp rang thảo luận rất lâu.

"Trong phim có một lời kịch rất quan trọng, đó là:

I see you." Diêu Đinh vừa nói vừa viết câu nói này lên tờ giấy nháp.

"Tôi thấy bạn?"

"Hừm nói thế nào nhỉ." Diêu Đinh chống cằm: "Không phải là thấy bình thường, mà là sự cảm ứng về tâm hồn, là sự thấu hiểu và chấp nhận lẫn nhau."

"Cảm giác đó rất khó nhỉ."

"Đúng vậy, rất khó."

Sau khi tan học, Sở Thành lập tức chạy từ lớp của mình đến lớp của Diêu Đinh để nhận bài tập về nhà của Mạnh Phù Sinh.

"Thiển Niệm được nghỉ đông nên anh Mạnh đi đón em ấy rồi, tối về anh ấy sẽ liên lạc với chị."

Diêu Đinh đưa bài tập cho cậu, gật đầu rồi cười nói: "Thật tốt, lần trước Thiển Niệm về bọn chị còn chưa chơi đủ, em ấy đã phải về trường, lần nghỉ đông này cuối cùng cũng có thể chơi với em ấy lâu hơn rồi."

Sở Thành nhìn thấy Cung Quan Dương đang đi về phía bên này nên cố ý tăng âm lượng nói: "Ha ha, chị cũng đừng quá nhớ anh ấy đấy, em đi trước đây!"

"Về nhà sao?" Cung Quan Dương chạm vào cánh tay của Diêu Đinh, không thèm quan tâm đến Sở Thành nói gì, cúi đầu hỏi cô.

"Mình tính đi ăn trước, sắp đói muốn chết rồi nè."

Hai người vừa xuống lầu vừa nói chuyện, có thể là do được nghỉ nên tâm tình cả hai đều rất vui vẻ.

"Hay là đi ăn mì cá viên chỗ cũ đi?"

"Đang có ý này đấy!" Ba bước hai bước nhẹ nhàng nhảy xuống bậc thang, đi thẳng đến tiệm cá viên.

Tiệm cá viên bán rất đắt, tiếng người ồn ào náo nhịp, vào đông ai ai cũng muốn húp một bát canh ấm bụng, mùi thơm của nồi súp tràn ngập con hẻm nhỏ, sợi mì dai mềm thơm ngon cùng với những viên cá viên căng tròn nổi trên nước súp, thật là ăn bao nhiêu cũng không ngán.

"Ông chủ cho cháu hai tô mì cá viên như cũ, một tô không hành, tô còn lại không rau thơm." Diêu Đinh đặt cặp sách xuống rồi vui vẻ gọi món với ông chủ.

Cung Quan Dương mở một chai Fanta cam, rồi bỏ ống hút vào đưa cho cô, còn mình uống Coca.

"Sao cậu cũng không về nhà ăn cơm thế, cơm nhà các cậu chắc chắn là một bữa cơm xa hoa bổ dưỡng hơn ở đây mà." Diêu Đinh uống một ngụm, lạnh quá.

"Không muốn về nhà."

"Làm sao vậy?"

"Rớt xuống hạng hai!"

Muốn nói lại thôi, hầu kết của Cung Quan Dương không ngừng quay cuồng, lấy tô mì trong tay ông chủ đặt trước mặt Diêu Đinh, rồi thay đổi đề tài: "Kỳ nghỉ đông này cậu tính làm gì?"

Diêu Đinh vừa trộn mì vừa nói: "Không biết nữa, cũng không có kế hoạch gì, có phải cậu còn phải đi học thêm mỗi ngày không? Mình thấy Ân Đào cũng đi báo danh."

"Ừm, còn mệt hơn đi học."

"Ba cậu thật sự quá khó luôn, thành tích của cậu tốt như vậy còn yêu cầu cao hơn, không giống ba mình, cho mình tự do...."

Nói đến một nửa, như là sợi dây đứt đoạn, chạm được chỗ sâu bên trong, Diêu Đinh nhìn cá viên nổi trước nước súp, lời nói đến miệng bỗng dưng lại không thốt nên lời.

"Ăn đi.. mì sắp nguội mất rồi." Trái tim của Cung Quan Dương nhói đau.

Nếu người ta vùi dầu ăn mì, thì hơi nước nơi khoé mắt nhất định là bởi vì mì quá nóng.

Cơm nước xong về đến nhà còn chưa đến 8 giờ, trong nhà yên ắng đến mức sự cô tịch vẫn không ngừng tăng lên, ngay cả đèn cũng không muốn mở, Diêu Đinh quyết định đi tới cầu thang dưới nhà Mạnh Phù Sinh để chờ anh và Thiển Niệm, cô gấp đến không chờ nổi muốn gặp anh rồi.

Tuyết trên nhánh cây giống như là đang ép chặt cành khô, cẩn thận tránh tuyết trên mặt đất, nghĩ đến lát nữa có thể nhìn thấy ai kia là trên khuôn mặt lại bất giác mỉm cười.

Cô bước nhanh đến tiểu khu, thì thấy một đám người đang vây quanh cổng lớn, cô loáng thoáng nghe thấy có người nói: "Thế giới này loạn rồi, ngay cả con cũng dám đánh cha."

"Đứa nhỏ này không phải ở lầu 4 trong tiểu khu mình sao? Hình như nó ở có một mình."

"Cô gái bên cạnh là em gái nó sao? Tôi thấy chắc là cha bỏ con?"

Diêu Đinh càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, lúc cô đang muốn đẩy đám người đó ra thì nghe được tiếng khóc run rẩy của cô gái: "Anh hai! Đừng đánh nữa!"

Là giọng nói của Thiển Niệm, Diêu Đinh nôn nóng đi tới phía trước, cuối cùng cô cũng đi tới đằng trước đám đông rồi thì lại nhìn thấy Mạnh Phù Sinh đang đánh một cú vào trên mặt của một người đàn ông 40 tuổi đang mặc một cái áo cũ kỹ rách nát lôi thôi, rồi lại túm ông ta từ trên mặt đất lên.

Còn Thiển Niệm thì đang khóc lóc ngăn anh hai của mình lại, cố gắng làm anh bình tĩnh lại một chút, còn có vali bị ngã nằm rải rác trên mặt đất.

Mạnh Phù Sinh hung ác nắm lấy cổ áo của người đàn ông kia, cắn răng gầm nhẹ: "Nếu như ông còn dám tới tìm Thiển Niệm, tôi nhất định sẽ đánh gãy chân ông!"

Đuôi mắt của anh bị xước, giọng nói khàn khàn như nứt ra, trên người dính đầy bụi, cánh tay đang nắm cổ áo dùng sức đến trắng bệch, lửa giận đã làm ánh mắt anh không còn tỉnh táo nữa, có lẽ lát nữa sẽ làm ra chuyện gì khác người.

"Phù Sinh!" Diêu Đinh gọi anh, không hề nghĩ ngợi chạy về phía anh.

Nghe được giọng nói kia, Mạnh Phù Sinh dường như tỉnh tảo được một chút, nhưng một tay của anh lại nhanh chóng kéo Diêu Đinh ra đằng sau mình, thân hình cao lớn của anh chặn lại cô, như là sợ người đàn ông kia nhìn thấy cô.

Một lúc sau người đàn ông nồng nặc mùi rượu thấy anh đã buông ra, say nhước mơ hồ không rõ nói: "Tiểu súc sinh.. Mới lớn đã có gái rồi à!"

"Muốn ông đây dạy mày làm nó lớn bụng như thế nào không!"

Lời nói còn chưa nói xong Mạnh Phù Sinh đã quật ngã ông ta xuống đất, định đánh đến gần chết mới thôi.

Diêu Đinh kéo quần áo anh lại muốn ngăn cản: "Sẽ chết người đó!"

Bảo vệ của tiểu khu vốn không muốn quan tâm nhưng vừa thấy tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, lúc này bảo vệ mới tiến lên kéo ra.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng người đàn ông kia cũng bị đuổi, đám người dần dần tản ra.

Chỉ cảm thấy hỗn loạn, lạnh lẽo, xa lạ, còn có tiếng cành cây bị tuyết nghiền nát.

Diêu Đinh ôm Thiển Niệm đang khóc nức nở đến vô lực nằm liệt ngồi dưới đất, nhìn về phía Mạnh Phù Sinh, có chút xa lạ với anh.

Mạnh Phù Sinh nhanh chóng dựng hành lý trên mặt đất lên, rồi nâng cô và Thiển Niệm đứng dậy, nhưng tầm mắt nãy giờ vẫn luôn lảng tránh, trong màn đêm tối tăm, anh như một đứa trẻ nhận sai khẽ nói với cô:

"Xin lỗi em."

Xin lỗi em, anh không thể chịu được.

Sau khi về nhà, Mạnh Phù Sinh nói ra ngoài mua chút đồ, trốn tránh nói chuyện.

"Chị Đinh Đinh.. em.. em xin lỗi." Thiển Niệm nức nở nói.

Tại sao phải xin lỗi?

"Anh hai của em, là vì bảo vệ em.." Thiển Niệm ngồi xổm xuống ôm lấy hai chân của mình, nước mắt ngăn không được chảy ra.

Tại sao người bị thương phải nói lời xin lỗi?

Diêu Đinh vén mái tóc dài trước mặt cô nàng ra sau tai, rồi lại nghe cô nàng nói: "Người đàn ông đó là.. ba của bọn em, rất nực cười đúng không?"

"Ông ta giống như một cơn ác mộng luôn luôn quan quẩn xung quanh bọn em... cho dù bọn em có trốn như thế nào ông ta đều có thể tìm được..."

"Chưa từng có ai quan tâm đến chúng em, một mình anh em đi giao hàng, còn làm rất nhiều việc để kiếm tiền trả học phí cho em... Anh ấy nhất quyết cho em theo học một trường mỹ thuật đắt đỏ như vậy..."

"Anh hai em.. Anh ấy nói.. Em thích vẽ tranh thì cứ đi vẽ, sức khoẻ của em luôn luôn không tốt, nhưng anh ấy có khó khăn gì cũng không hề nói..."

Gục ngã, cảm giác trở nên gục ngã, gục ngã khi mà hồng thuỷ mãnh thú tấn công ta, làm ta suýt chết đuối.

"Chị Đinh Đinh, em biết... Anh hai em không thể giống như những người khác tặng rất nhiều đồ tốt để lấy lòng bạn gái, nhưng mà anh ấy.... thật sự rất thích chị, em cũng rất thích chị."

"Thật sự.. xin lỗi chị, chị làm ơn đừng... ghét bỏ anh ấy có được không?" Thiển Niệm sợ cô vì vậy mà rời đi.

Từng câu nói làm Diêu Đinh lần lượt hồi tưởng lại, cho dù là đi ăn hay đi xem phim, Mạnh Phù Sinh chưa bao giờ yêu cầu cô trả một đồng nào, thậm chí cô cũng không bao giờ nghe anh nhắc đến từ này.

"Thiển Niệm, em ở nhà nhé, chị đi tìm anh hai em!" Trái tim của Diêu Đinh đang cảm thấy từng cơn nhói đau.

Trong cửa hàng tiện lợi dưới tiểu khu, Mạnh Phù Sinh cứ như vậy không nhúc nhích đứng nhìn hàng hoá trên kệ, anh thấy mùa đông của Tỉnh Hoà lạnh quá, trong lòng không khỏi chua xót.

Ai mà không muốn tỏ ra mạnh mẽ, hào phóng trước mặt người mình yêu? Nhưng tại sao lại chật vật như thế, quẫn bách như thế, thất bại như thế.

Anh không muốn để cô chạm vào một chút xấu xa nào, dơ bẩn nào, anh thống hận sự tự ti, hèn nhát của mình.

Mạnh Phù Sinh vừa mở cửa đi ra, đã nhìn thấy Diêu Đinh đang ở bên ngoài đợi anh.

Hơi nước thấm ướt nơi khéo mắt, cô nhìn anh một giây, ba giây, một phút, và rồi cuối cùng lao vào vòng tay của anh, ôm chặt lấy anh và nói:

"Mạnh Phù Sinh, I see you."

Em thấy anh.

Em sẽ hiểu anh.

Em muốn chấp nhận anh.

Mạnh Phù Sinh giật mình, đôi tay dừng lại trong không trung, lòng ngực chua xót, anh cứ tưởng rằng bản thân là người không có nước mắt, vậy mà giờ phút này lại đột nhiên nhận ra được sự yếu ớt của bản thân, nhưng anh lại không nói được lời nào.

Em ôm anh, em hy vọng anh có thể nghe được tiếng tim đập chân thành của em, em hy vọng anh có thể biết được em đang ở đây.

Không biết ôm nhau bao lâu, Diêu Đinh bảo anh cúi xuống rồi xé băng keo cá nhân ra dán vào đuôi mi mắt của ai kia, nhẹ nhàng nói với anh: "Ba em nói, nếu đau phải nói ra."

"Không thể nghẹn ở trong lòng."

Mạnh Phù Sinh lộ ra ý cười trong ánh mắt, lấy viên chocolate vừa mới trong siêu thị từ trong túi ra đưa cho cô: "Em thích."

Chocolate ngọt ngọt đắng đắng, nồng đậm đến say lòng.

______

Cung Quan Dương siết chặt hai tay đứng trong phòng khách, đau đến mất trên trán đều đầy mồ hôi, môi cũng đã trở nên tái nhợt nhưng cậu lại vẫn như cũ không rên một tiếng.

Cha của cậu cầm dây lưng đánh từng cái vào lưng của cậu: "Là con trai của Cung Minh Xương mà năm lần bảy lượt thi đều thua một tên nhóc nghèo nàn?"

Từng tiếng dây lưng vang lên lưu lại từng vết đỏ dài: "Tao đã nói với mày cái gì?"

"Người của Cung gia tuyệt đối không được thua người khác!"

"Mày rốt cuộc có động não học hành hay không?"

....

Bà quản gia đau lòng sứt thuốc cho Cung Quan Dương, bà đi theo Cung Gia nhiều năm, từ lâu đã coi cậu như con ruột của mình: "Quan Dương, lần sau con hãy thấp giọng nhận sai..."

Nước thuốc đổ ở trên lưng, "Nếu đau, con nhớ nói.."

Cung Quan Dương cau mày, cậu sẽ không bao giờ nói đau, bởi vì chú Diêu đã không còn nữa.

Làm cha mẹ thật khó, phải cần dạy dỗ, chỉ bảo con cái, làm cha mẹ thật dễ, khi mà không cần chuẩn bị bài, không cần học bài mà lại muốn trực tiếp đạt 100 điểm.

Đôi khi sẽ ảo tưởng, thiếu vắng cha mẹ mới có tuổi thơ.

Vào mùa hè năm 12 tuổi ấy, Diêu Vọng đưa Cung Quan Dương đến sân vận động của tiểu khu đánh cầu lông, còn Diêu Dinh thì ngồi trên khán đài hưởng gió mát, cô chống tay lên bậc thềm, ngẩng đầu đắm mình trong ánh hoàng hôn rực rỡ.

Nhưng đánh được vài phút, Diêu Vọng lại đột nhiên dừng lại, gọi Diêu Đinh trên khán đài: "Đinh Đinh, con giúp ba đi mua nước có ga cho ba và anh Dương Dương nhé?"

"Mới không phải anh đâu, cậu ấy chỉ lớn hơn con có một tháng thôi!"

Thường thì khi Diêu Dinh nói vậy, Cung Quan Dương nhất định sẽ cười toe toét nói: "Lớn hơn một ngày mình cũng là anh của cậu!"

Nhưng hôm nay lại không có.

Diêu Vọng ngồi xuống cùng với Cung Quan Dương, xoa xoa đầu nhỏ của Diêu Đinh: "Mau đi đi, đừng chạy quá xa đấy."

Diêu Đinh gật đầu rồi chạy nhanh đến quán nước ngọt gần nhà.

Cung Quan Dương cúi đầu, lật tới lật lui cây vợt trong tay, cha Diêu nhìn thấy Diêu Đinh đã đi xa mới nhẹ giọng hỏi cậu: "Quan Dương, con không muốn về nhà sao?"

Động tác của Cung Quan Dương đột nhiên dừng lại.

"Chú biết, cha con là một người rất háo thắng, chuyện gì cũng phải đoạt hạng nhất nhưng chú vẫn muốn với con là, cuộc đời còn rất dài, có rất nhiều thứ quan trọng hơn hạng nhất."

"Trong những năm tháng tương lai, con sẽ hiểu những bông hoa hướng dương của Van Gogh, con sẽ bị thuyết phục bởi định lý Gauss, con sẽ bị lay động bởi câu thơ của Dante, con sẽ tìm thấy những gì con yêu thích."

"Đây mới là những gì chúng ta cần, cho cùng con có hạng nhất hay không cũng không quan trọng, chú Diêu biết con là một đứa trẻ rất giỏi."

Giọng nói của cha Diêu vừa nhẹ nhàng mà lại vô cùng mạnh mẽ làm cho đôi vai nhỏ của Cung Quan Dương cũng bắt đầu run rẩy.

"Quan Dương, chú còn muốn dạy con một điều quan trọng hơn hết."

Khi đánh cầu lông, cha Diêu vô tình nhìn thấy những vết đỏ trên người bị che bởi áo thun được kéo lên sau cú đánh của cậu.

Cung Quan Dương nhìn ông, cha Diêu ôm lấy bờ vai cậu cho cậu dũng khí.

"Nếu đau, phải nói ra."

Diêu Đinh đứng trước cửa hàng nước ngọt, mua Fanta cam cho mình, Sprite cho ba còn có Coca yêu thích của Cung Quan Dương, cô đang cẩn thận ôm ba chai nước ngọt vào lòng.

Đột nhiên nghe thấy tiếng xe dừng lại cái đó không xa, cô quay đầu lại nhìn.

Nhưng giây tiếp theo những chai thuỷ tình đang cầm trong tay lại trượt ra khỏi, rơi thẳng xuống đất.

Nước ngọt màu cam, màu nâu, màu trắng tạo thành những bọt sóng, bắn tung toé trên mặt đất. Chai thuỷ tinh phát ra âm thanh giòn giã vang dội như tiếng chuông gió rồi lại theo độ dốc mà lăn xuống dưới.

Diêu Đinh năm 12 tuổi, nhìn thấy mẹ của mình đang ôm hôn một người đàn ông xa lạ trước cửa nhà cùng với ánh hoàng hôn lóa mắt.

"Đinh.. Đinh?" Bình thủy tinh lăn đến chân của người phụ nữ, đó là lần cuối cùng mà mẹ gọi cô là Đinh Đinh.

Chạy đi, muốn chạy đi. Diêu Đinh xoay người liều mạng chạy đi. Nụ cười vui thích trên mặt của mẹ làm cô nảy lên ghê tởm và xấu hổ, không biết tại sao còn có sợ hãi, tại sao mẹ lại có thể gạt con như thế? Ba ba có biết không? Cho nên đây là lý do mà mẹ vẫn luôn không thích mình sao? Tại sao lại như vậy?

Bước chân đã không thể chạy nhanh hơn nữa, tầm mắt hoảng hốt, đột nhiên té lăn trên đất, không có kêu lên đau đớn ngược lại lại lập tức quay đầu, rồi thở phào nhẹ nhõm một hơi khi mẹ không có đuổi theo.

Chiếc váy dài màu trắng dính đầy bùn đấy, đầu gối bị mặt đất thô ráp cọ rách một mảng da, nhấc lên không được, thịt mềm ẩm ướt lẫn với cát đen bắt đầu chảy máu.

Nếu đau, con nhất định phải nói ra.

Cảm giác đau đớn rốt cuộc cũng chậm rãi ập đến, vào thời khắc đó cô mới biết được hoá ra trái tim cũng sẽ đau, từng giọt nước mắt nhỏ giọt trên váy, cô thấp giọng thì thầm một câu: "Ba ơi, con đau quá...."

Nếu đau, con nhất định phải nói ra.

Trốn tránh, muốn trốn tránh. Cung Quan Dương 12 tuổi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa co giật khoé miệng, cố gắng lau khô nước mắt: "Chú Diêu, con đau quá...."

Nếu đau, con nhất định phải nói ra.

Chạy trốn, muốn chạy trốn. "Ba! Làm ơn đừng đánh anh hai nữa! Con thật sự không có trộm tiền của ba!" Thiển Niệm gào lên khóc lớn.

Mạnh Phù Sinh 12 tuổi gắt gao bảo vệ em gái mình, bị cha anh không ngừng đá từng cái từng cái một.

"Máu! Đều là máu!"

Đầu của Mạnh Phù Sinh bị mảnh vỡ của bình rượu trên đất cắt trúng, máu tươi chảy ròng.

"Cầu xin ba đừng đánh nữa! Anh hai chảy máu rồi!"

Cuối cùng người đàn ông kia giống như có vẻ mệt rồi, cảm thấy không thú vị nữa nên ngừng lại đi ra ngoài tiếp tục uống rượu.

"Anh hai! Anh ơi." Thiển Niệm vừa khóc lóc hoảng loạn vừa lấy khăn giấy cầm máu trên đầu Mạnh Phù Sinh, máu không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ cả tờ khăn giấy màu trắng nhăm nhúm.

Mạnh Phù Sinh bị đánh đến phổi cũng như muốn vỡ ra, trên người đều là những vết bầm tím, mất máu làm trước mắt anh có chút mơ hồ, nhưng anh vẫn cố gắng dùng hết sức lực nở ra một nụ cười: ".. Thiển Niệm, đừng khóc, anh hai không sao đâu.."

Thiển Niệm quỳ gối bên cạnh anh, dùng sức ngăn chặn máu đang chảy ra, đau đến thấu tim: "Anh hai.. Em xin lỗi, em thật sự.. Không có trộm tiền, anh nhất định rất đau.. Rất đau đúng không?"

Từng hơi thở mà Mạnh Phù Sinh hô hấp đều cảm thấy không khí giống như một dao nhỏ cứa vào cổ họng, nhưng anh vẫn nói: "Anh hai... Không đau."

Rõ ràng là đau đến như vậy, nhưng tại sao anh lại không nói ra!

"Anh hai nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt."

Ba không thể nói khó, bởi vì trong nhà sẽ sập xuống, mẹ không thể nói mệt, bằng không trong nhà sẽ tràn ngập những tiếng thở dài, nhưng bọn họ đều không có.

Mạnh Phù Sinh biết anh không thể nói đau, bởi vì Thiển Niệm sẽ sợ.

Từng đó đến nay chúng ta thật ngây thơ, không hề biết rằng những đau khổ đó giống như là những cơn mưa to không ngừng nghỉ, sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Chúng ta ở tuổi 12, ở những thời điểm khác nhau, ở những địa điểm khác nhau cùng nhìn về phía bầu trời, nhỏ bé cô độc bất lực.

Chúng ta rơi vào vực sâu không đáy, chúng ta ngã vào nước biển lạnh băng, chúng ta lâm vào bóng tối vô biên, chúng ta gần như không thể nào thở được.

Chúng ta khát vọng được cứu rỗi, được thương tiếc, được yêu thương.

Cuối cùng cũng hiểu ra.

Cuộc sống giống như đại dương mênh mông, chúng ta giãy giụa chìm nổi, trụy nhân lạc hỗn[1].

[1]: Nghĩa là giống như những bông hoa rơi, bay theo gió, rơi trên cỏ, rơi trên mặt đất với những số phận khác nhau.

_______

[4051 từ]