Nóng Bỏng - Mạn Lâm

Chương 3: Quả hồng

Edit by Kiera

"Có đôi khi tôi thật sự cảm thấy chị đặt biệt kỳ lạ." Tiểu Nhu nói với Diêu Đinh đang dọn dẹp kệ hàng.

Diêu Đinh xả giẻ lau trong chậu nước, chờ cô ấy nói tiếp.

"Được rồi đừng làm nữa, nước lạnh như vậy, mỗi ngày chị đều cầm lương 1100 tệ làm 3000 việc, thảo nào bà nội tôi lại vụng trộm ăn gian." Tiểu Nhu kéo cô về quầy thu ngân: "Chúng ta tâm sự đi."

"Nói cái gì?" Ngón tay Diêu Đinh có chút bầm tím, cố sức cầm.

"Nói về chị đấy." Tiểu Nhu bĩu môi: "Chị thật sự đặt biệc kỳ lạ. Ví dụ như mỗi lần tôi nói với người khác là tôi không học đại học, là người đó có thể đánh giá sự giáo dục của tôi vô cùng thấp kém, hận không thể trực tiếp trói tôi vào một tên lửa rồi tuỳ tiện phóng nó đến bất kỳ hành tinh nào."

Tiểu Nhu đưa cho cô một túi giữ ấm rồi tiếp tục nói: "Nhưng chị là người duy nhất, lần đầu tiên tôi nói với chị, chị không hề có bất kỳ phản ứng gì."

"Cho nên?"

"Cho nên vậy đấy, có phải chị cũng giống tôi cảm thấy học đại học cực kì vô dụng không."

"Không phải." Diêu Đinh nhanh chóng trả loèi.

"Vậy thì là gì?"

"Không ai có tư cách đánh giá cuộc sống của người khác." Diêu Đinh cầm túi giữ ấm trong tay.

Tiểu Nhu cái hiểu cái không gật gật đầu, "Vậy chị cũng rất kỳ lạ nha, cũng chỉ mới 26 tuổi, lại còn không thích trang điểm, hơn nữa sao chị lại muốn làm công việc này, không có tương lai, chị cũng có thể đi dạy tiếng anh cho trẻ em đấy, tiếng anh chị tốt như vậy mà."

Cô có chút khó hiểu làm sao Tiểu Nhu biết được tiếng Anh của cô tốt.

"Ai nha, chính là lần trước có một người nước ngoài muốn lên núi, bla bla hỏi chị rất nhiều câu, chị đối đáp cực kì trôi chảy đó. Còn nữa chị nhìn điện thoại của mình xem, bây giờ là thời đại nào rồi chị hai mà chị còn dùng nắp gập."

Tiểu Nhu nói xong liền cầm lấy điện thoại của cô, mở danh bạ ra: "Không phải chứ, chị chỉ có hai số liên lạc thôi sao? Một cái là bà nội tôi, mội cái là dì Tần?"

"Chị hoàn toàn không cần xã giao sao? Chị không có người nhà sao? Chị không lên mạng sao? Chị không dùng WeChat Alipay hay Taobao sao? Chị không có bạn bè sao?" Liên tiếp vấn đề buột miệng thốt ra.

"Có chứ." Diêu Đinh lấy điện thoại về khép lại.

"Có cái gì, người nhà sao?"

"Bạn bè." Diêu Đinh dừng một chút: "Chỉ là đã lâu rồi không liên lạc, không biết cô ấy còn nhớ tôi không."

"Vậy còn tính là bạn không?"

"Tôi coi cô ấy như một người bạn." Diêu Đinh mỉm cười đứng dậy tiếp tục đi lau kệ hàng.

Sau khi lau xong, cô lại muốn ăn trái hồng, cô nhớ rõ đây là trái cây mà Ân Đào thích nhất.

Có một lần Ân Đào lén ăn trái hồng lúc đang học bổ túc tiếng Anh, ăn đến dính đầy cả miệng, còn ăn nói hùng hồn đầy lý lẽ với cô là: "Đinh Đinh, cậu đừng nhìn mình tên Ân Đào, thật ra loại trái cây mình thích ăn nhất chính là trái hồng đấy."

"Vậy cậu cũng không thể ăn nhiều như vậy, nếu không miệng cậu sẽ dính đầy sáp hết đó."

"Không thể được đâu, mẹ mình ở nhà không cho mình ăn, nên mình chỉ có thể lén lút ăn, ai bảo trái hồng chỉ có bán vào mùa này chứ, hơn nữa trái hồng ý nghĩa lắm đấy, thị thị[1] suôn sẻ, vạn thị như ý!"

Mọi việc suôn sẻ, vạn sự như ý[1]..

[1]: Thị trong hán việt nghĩa là trái hồng. Thị 柿[shì] và sự (hoặc việc)事[shì] đồng âm với nhau.

Không biết hiện tại Ân Đào thế nào.

"Bây giờ đã đến mùa hồng rồi." Mạnh Thiển Niệm và Chu Yên Nhiên hẹn gặp mặt ở chợ sáng.

"Phải không? Em thích thì mua một ít đi." Chu Yên Nhiên cũng không có khái niệm gì về mùa trái cây, bây giờ cô ta đã sắp tắt thở khi đối mặt với chợ sáng ồn ào, còn có mùi chua của rau củ hư rồi, chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt thôi, nơi này quá dơ bẩn với cô ta.

Cuối tuần chính là sinh nhật của Mạnh Phù Sinh, cho nên cô ta đã nhờ Mạnh Thiển Niệm tới giúp mình thực hành các món ăn phải làm trước vài lần, nhưng không ngờ lại bị kéo tới nơi này, cô ta quả thực hối hận muốn chết, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài.

"Anh hai em thích, không biết ai nói với anh ấy ăn hồng là đại biểu cho mọi việc suôn sẻ, vạn sự như ý, do đó mỗi năm anh ấy đều ăn."

"Vậy thì mua một ít đưa qua cho anh em đi."

"Mua hồng chỉ là chuyện nhỏ, chị chủ yếu là muốn đi gặp anh em." Mạnh Thiển Niệm nháy mắt.

"Thiển Niệm, em lại trêu chị." Chu Yên Nhiên cười ngọt ngào.

Sau khi mua xong nguyên liệu về nhà, cô ta cùng Mạnh Thiển Niệm về nhà làm rất nhiều món ăn khác nhau.

"Chị Yên Nhiên, em thấy chị không cần phải nghiêm túc vậy đâu, anh em cũng không thích ăn món gì."

"Cho nên vậy mới càng khó đấy, chị cũng không biết nên làm món gì vào ngày đó."

"Anh ấy không kén chọn đâu."

"Em nói sai rồi, thật ra đây mới người kén chọn nhất, làm hại chị vẫn chưa có cơ hội."

Sau khi làm xong thì cũng đã 9 giờ tối, sau khi Chu Yên Nhiên đưa Mạnh Thiển Niệm về nhà xong thì lập tức chở một thùng hồng kia bảo tài xế lái xe đến công ty của Mạnh Phù Sinh, vừa bước tới cửa văn phòng liền nhìn thấy Sở Thành đang vừa lúc ra tới.

"Anh Sở?" Chu Yên Nhiên lễ phép chào hỏi.

Sau khi Sở Thành nhìn thấy cô ta, liền vô thức che lại cái túi giấy đang cầm trong tay về phía sau: "Trùng hợp thật, tới tìm Phù Sinh sao."

"Ừm, còn anh..?" Tầm mắt Chu Yên Nhiên dừng trên túi giấy.

"À, này là Mạnh ca bảo tôi đi kiểm ra một số tư liệu thôi." Cậu vừa nói vừa lắc lư túi giấy: "Cô vào đi, anh ấy đang ở bên trong."

Chu Yên Nhiên cười như không cười nói: "Anh ấy thật sự coi anh như một thư ký riêng nhỉ."

Sở Thành chỉ nhún vai rồi tiếp tục đi về phía trước, trong lòng thầm nghĩ nói chuyện với người phụ nữ này khó khăn muốn chết, khắp nơi đều là hố, nếu như thật sự thành với Mạnh ca, anh ấy còn có thể có chút không gian riêng không?

Đứng ở cửa đợi trong chốc lát, sau đó Chu Yên Nhiên mới cầm lấy thùng hồng từ tay tài xế: "Anh xuống trước đi."

"Tiểu thư ngài không cần tôi bưng vào sao?"

"Không cần." Chu Yên Nhiên lạnh lùng nói.

Tài xế vội vàng trở lại cửa thang máy, đi xuống lầu.

Sau đó Mạnh Phù Sinh nhìn thấy Chu Yên Nhiên đột nhiên tiến vào cửa, trong tay còn cầm một cái thùng lớn.

"Phù Sinh, anh đừng trách em không gõ cửa nhé, tại vì thư ký của anh tan tầm rồi nên em đành phải như vậy." Ngữ khí mang theo hờn dỗi.

Mạnh Phù Sinh đứng dậy tiếp nhận: "Đây là cái gì, sao không nhờ người khác bưng?"

"Trái hồng đấy, Thiển Niệm nói anh thích nên em muốn đích thân tự đưa cho anh, em đặt biệt bưng từ dưới lầu lên đây đấy." Chu Yên Nhiên xoa xoa đôi tay mỏng manh của mình, tay phụ nữ luôn luôn quý giá hơn.

Lúc Mạnh Phù Sinh nghe được là trái hồng thân thể có chút cứng đờ, nhưng vẫn nói câu cảm ơn.

Chu Yên Nhiên vừa lòng cười: "Vẫn còn làm việc sao?"

"Ừm, vẫn còn chút việc."

Cô ta đang chuẩn bị mở miệng nói cùng nhau ăn tối đi, thì Mạnh Phù Sinh đã lập tức nói: "Cũng không còn sớm nữa, cô về nhà sớm đi."

Lệnh đuổi khách đã quá rõ ràng như vậy, Chu Yên Nhiên đương nhiên hiểu rõ, vì thế cô ta tiếp tục đóng vai một cô bạn gái dịu dàng, ân cần, không làm phiền bạn trai: "Vậy được, anh cũng đừng làm việc quá muộn nhé."

Sau khi lên xe, Chu Yên Nhiên nặng nề đóng cửa lại, doạ cho tài xế đang ngủ gật tỉnh táo hẳn, anh ta cho rằng Chu Yên Nhiên phải một lúc lâu lắm mới có thể xuống, ai ngờ lại nhanh tới như vậy.

Tài xế có chút khẩn trương, bởi vì lúc nãy anh ta sơ suất không xuống xe mở cửa cho Chu Yên Nhiên, anh ta không muốn bởi vì một chút sai lầm nhỏ như vậy mà bị đuổi việc, bản thân còn cần phải nuôi sống cả gia đình nữa.

May là chuyện Chu Yên Nhiên không vui là do việc khác: "Đi kiểm tra xem gần đây Sở Thành đã tra cái gì? Gặp qua người nào, đi qua nơi nào, một chút cũng không thể bỏ qua."

Linh cảm của một người phụ nữ không bao giờ sai, nếu như sai thì cô ấy nhất định đang giả ngu.

"Vâng, được." Tài xế sau khi nghe được liền thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Mạnh Phù Sinh xử lý xong công việc thì đã 1 giờ sáng, trong bóng đêm chỉ còn có ánh sáng chói mắt phát ra từ máy tính. Trụ sở công ty của anh nằm tại khu tất đất tất vàng của trung tâm thành phố, mà văn phòng của anh chính là nơi có tầm nhìn đẹp nhất toàn bộ toà nhà.

Anh nhéo giữa hai mày, cố gắng thư giãn mắt nhưng cũng vô ích, đi đến bên cửa kính trong suốt, nhìn xuống toàn bộ thành phố.

Cho dù đã là đêm khuya, nhưng những ánh đèn nơi trung tâm thành phố phồn hoa vẫn rực rỡ, nơi nơi đều là ánh đèn noen khó coi cùng với những người buồn bã say rượu, những nhóm người kết bạn vui chơi cuồng hoan ra sức bấm còi, đua xe đấu đá loạn xạ như là muốn đâm hết những điều hoang đường vô lý ban ngày.

Mạnh Phù Sinh đã vô số lần một mình như vậy, cả đêm đứng ở chỗ này, thức suốt đêm, thức tới rạng sáng, vượt qua nỗi cô đơn.

Sau đó ban ngày lại tiếp tục làm việc không muốn sống, đến tột cùng là còn sống hay đã chết đi, anh cũng không phân biệt rõ.

Ánh mắt anh đột nhiên dừng trên những trái hồng trên bàn, trái hồng đỏ chát.

Chỉ như vậy trong nháy mắt, Mạnh Phù Sinh nhanh chóng cầm lấy áo khoác cùng với chìa khóa xe lao xuống bãi đậu xe dưới tầm hầm.

Lái xe lang thang hơn một giờ đồng hồ, chờ đến lúc định thần lại, anh nhận ra mình đã đi tới cửa siêu thị dưới chân núi Lê Dương, Mạnh Phù Sinh cảm thấy bản thân thật sự điên rồi.

Anh chính là điên rồi, đã điên thì phải điên đến cùng, nên anh xuống xe đi thẳng vào cửa siêu thị.

Diêu Đinh đang cúi đầu nhìn những vết nứt trên tay mình có chút chán nản, vốn là tổn thương do giá rét, miệng vết thương lại còn vì việc xả giẻ lau vào nước lạnh lúc chiều mà càng trở nên nghiêm trọng hơn. Một đống vết nứt thật nhỏ làm cả bàn tay nhìn qua trông thật khô ráp khó coi, vừa ngứa lại vừa đau.

Đang lúc suy nghĩ phải đi mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da thì tiếng chuông cửa vang lên, Mạnh Phù Sinh đã đứng ở trước mặt cô.

Diêu Đinh lập tức thu hồi tay lại, sau khi thu về cô có chút kinh ngạc về hành động theo bản năng của mình. Sau nhiều năm như vậy, cuối cùng dưới đáy lòng cô vẫn không muốn khó coi trước mặt anh.

Mạnh Phù Sinh đương nhiên chú ý đến đôi tay thô ráp của cô, anh vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên nắm tay Diêu Đinh, anh đã nghĩ thầm trong lòng tay của con gái sao lại có thể mềm như vậy nhỏ như vậy? Thậm chí anh còn sợ bản thân chỉ cần dùng một chút lực sẽ có thể nắm hư tay cô.

Tay nhỏ trắng nõn của cô bao trong bàn tay màu lúa mạch của anh, một mềm mại một cứng rắn, sự đối lập như vậy làm anh nhìn đến tâm trí đều nhộn nhạo.

Nhưng mà giờ đây, những lời nói vốn nên đau lòng nói ra, đến bên miệng lại biến thành: "Hiện tại Cung Quan Dương nghèo đến mức cần người phụ nữ của mình đi làm việc nuôi anh ta à?"

Diêu Đinh đối với những lời anh nói không hề cảm thấy ngạc nhiên, bình tĩnh nói: "Nếu như không mua đồ xin mời trở về."

Mạnh Phù Sinh giống như rất có kiên nhẫn, tùy tay cầm lấy một hộp kẹo bên cạnh đặt mạnh lên quầy thu ngân: "Sớm biết có ngày hôm nay, cô có hối hận khi lúc trước đi với anh ta không?"

Diêu Đinh quét xong mã của món đồ: "20,8 tệ, tiền mặt hay WeChat?"

Mạnh Phù Sinh lại tiếp tục đưa cho một hộp để cô quét: "Phế vật như anh ta có thể thỏa mãn cô sao?"

"Còn người khác thì sao?" Lại đưa cho Diêu Đinh N hộp chocolate.

"Hay là cô bị vứt bỏ?" N vỉ kẹo cao su.

"Cảm giác bị vứt bỏ thế nào?" N chai nước.

"Đối với cô mà nói có phải cũng không quan trọng đúng không?"

......

Câu hỏi nhiều giống như đồ, Diêu Đinh nhanh chóng quét mã từng món từng món một, tiếng máy phát ra tiếng bíp bíp không ngừng qua, chỉ là đồ đã được quét mã, nhưng câu hỏi lại chưa có hồi âm, cuối cùng cả đống đồ chất đầy toàn bộ quầy thu ngân.

Mạnh Phù Sinh lại về phía kệ để hàng, dùng một vòng tay lớn ôm cả đống đồ tiếp tục đặt lên quầy thu ngân, nói thật một người đàn ông trưởng thành như vậy mà ôm một đống đồ ăn vật thật sự có chút buồn cười, sau đó hai người lại bắt đầu lặp lại động tác, Diêu Đinh cũng có chút bất đắc dĩ.

"Cô về nước lúc nào?"

"Nhiều năm như vậy cô đã ở đâu?"

....

Mãi cho đến khi chỉ còn lại một món đồ cuối cùng trên bàn, thì Mạnh Phù Sinh đột nhiên nắm lấy tay của Diêu Đinh, sức lực cực kỳ mạnh, mạnh đến nỗi Diêu Đinh thiếu chút nữa hét lên.

Anh hỏi từng câu từng chữ: "Diêu Đinh, cô rốt cuộc có trái tim không?"

Một tiếng bíp vang lên, Diêu Đinh cắn cắn môi dưới, nhìn thẳng vào Mạnh Phù Sinh, ánh mắt kia thậm chí không sợ hãi mà còn mang theo một chút hung ác, không hề yếu thế một chút nào, đêm nay là lần đầu tiên ánh mắt bọn họ đối diện với nhau, cô khẽ mở môi nói: "Tổng cộng 3281.4 tệ."

Cái gì cô cũng không có, cho nên cô không sợ bất cứ thứ gì.

Mạnh Phù Sinh buông cánh tay cô ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, tâm như tro tàn, cười lạnh nói: "Diêu Đinh, cô thật đủ bản lĩnh."

Anh thanh toán tiền xong lập tức đi ra cửa, Diêu Đinh cầm lấy bốn cái túi vừa to vừa nặng kia chạy ra ngoài: "Đồ của ngài có cần tôi để lên xe không?"

Ngài? Tôi và em xa lạ đến mức phải gọi bằng ngài sao?

Bước chân của anh dừng lại, dường như giận đỗi mà xoay người sải bước đi tới, đoạt lấy mấy cái túi trong tay cô, lạnh như băng nói: "Không cần!"

_____

[2826 từ]