Nông Gia Ác Phụ

Chương 15

Ngày hôm sau, Trình Gia Hưng đi sang đối diện bờ sông để trả bình đựng măng chua, khi đến đây thì thấy măng đang được phơi khô một mảnh dài, bên cạnh đó còn có ba cái đầu củ cải đang ngồi xổm cùng nhau cầm lá cỏ cây đan bện đồ.

Nhìn thấy đây là mấy đứa bé nhỏ nhà Hà gia, Trình Gia Hưng hỏi bọn họ người lớn đâu rồi?.

Bánh Nướng đang ngồi xổm, ngẩng đầu lên nhìn hắn vài lần, sau đó mới nhớ đây là người định hôn cùng Hạnh Nhi cô cô, hắn liền chống tay lên đầu gối đứng lên, lon ton chạy đến cách vách bên cạnh, đứng ở cửa vẫy vẫy tay vào bên trong: ” Cô cô, mau đi ra ngoài”.

Trình Gia Hưng nghe thấy cô vợ nhỏ nhẹ giọng hỏi hắn là có chuyện gì vậy?.

Bánh Nướng cũng không nói gì, chủ bảo nàng đi ra ngoài xem.

Thời gian này nắng lên nhiều hơn, sáng ra cũng đã thấy có một chút hơi sương đọng lại, khí lạnh dần dần vơi đi. Ngày tháng trôi qua từng ngày, và mùa xuân đã qua được một nửa, mắt thấy sắp đến đầu mùa hè nên Hà Kiều Hạnh nghĩ muốn đan hai chiếc mũ rơm đội để che nắng. Nàng xuyên qua đến đây đã mười lăm năm, có học chút tay nghề thủ công, nhưng không được thông thạo như làm việc bếp núc, nói đến người có tay nghề đan giỏi, là phải nói đến đại tẩu của tam phòng, vì thế Hà Kiều Hạnh sáng sớm ăn sáng xong sẽ đi đến tìm nàng, theo học một lúc.

Nàng bận việc trong tay nên đã quên hôm nay  Trình Gia Hưng sẽ đến đây, cho nên khi đi ra ngoài nhìn thấy người thì thoáng sửng sốt.

Sau đó mới nhớ đến bình ngâm đồ chua kia, Hà Kiều Hạnh tiến lên chào hỏi: “Đã đến rồi à?Ngươi có mang theo bát không?”.

Trình Gia Hưng đặt sọt tre xuống, thì thấy bên trong đó không chỉ có bình ngâm đồ chua đã được rửa sạch, mà bên trên còn có một cái bát to, và một cái liềm hái ở bên hông.

“Lát nữa còn phải đi cắt cỏ sao?”.

Trình Gia Hưng gật đầu, than thở  nói: “Nương sợ ta sáng sớm đi ra ngoài mãi trời tối mới trở về, một ngày không làm cái gì rất lãng phí, nên trước khi ta đi đã đặc biệt sắp xếp việc cho ta, sau khi trả cái bình xong thì phải cắt cỏ cho heo. Tháng trước nàng mới bắt hai con heo con, chúng ăn rất tốt”.

Hà Kiều Hạnh sợ để cái sọt ở đây mấy đứa cho sẽ tới nghịch liềm, nên duỗi tay lấy để trên ghế dài trong nhà, rồi đem cái bát to đặt lên bàn, vừa muốn ôm cất cái bình thì Trình Gia Hưng đã dành trước.

“Hạnh Nhi nàng chỉ cần nói cất ở chỗ nào, việc này tốn sức, để ta ôm đến cho”.

Hắn đã nói như vậy rồi, Hà Kiều Hạnh cũng không cãi lại, chỉ bảo hắn đặt cái bình dựa vào góc tường là được, rồi cầm bát to đi lấy chao đỏ cho hắn. Trình Gia Hưng cũng không đi theo sau vào trong buồng, hắn đặt cất cái bình xong thì ngồi xuống nhà chính, lúc này không có gì để nói nên liền hỏi những người khác trong nhà đâu? Rồi nói bên ngoài phơi nhiều măng khô như vậy, từng ấy búp măng tre đã được bóc vỏ rồi đúng không?.

Hà Kiều Hạnh cũng không vội trả lời đến những gì hắn hỏi trước đó, mà sau khi bưng bát chao đỏ ra rồi nói, cha và đại ca, tiểu đệ ban ngày hầu như không ở nhà, chỉ đến giờ ăn cơm mới trở về nhà, còn nương và đại tẩu vừa mới đi sang mảnh đất trồng rau bên kia.

“Ta thấy nàng vừa ở trong nhà bên cạnh đi ra, nàng ở đó làm gì vậy?”.

“Đó là nhà của tam thúc, không phải trời càng ngày càng nóng sao, ta đang học theo đại tẩu làm mũ rơm”.

Trình Gia Hưng nhìn thấy nàng quả nhiên là rất trắng, da mặt non mịn, khuôn mặt thanh tú, dịu dàng, thầm nghĩ đúng là nên đội mũ, vợ nhỏ của hắn về nhà cũng trắng trẻo xinh đẹp hơn. Trình Gia Hưng vươn tay mình ra nhìn, rồi so sánh với Hạnh Nhi thì không biết đen đến mức nào nữa.

Hà Kiều Hạnh nhìn thấy hắn so sánh màu da liền trêu ghẹo: “Hay là ta cũng đan cho ngươi một cái nhé?”.

Còn tưởng là hắn sẽ gật đầu,  thì Trình Gia Hưng đã xua tay nói không cần, sau đó hỏi nàng đã làm được bao nhiêu chiếc mũ? Khi hỏi cái này thì hắn vươn tay ra nghĩ muốn trộm một miếng chao đỏ nếm thử, nhưng còn chứ có trộm được thì đã bị đánh một phát vào mu bàn tay.

“Cái này ăn không không ngon, phải ăn với cơm mới ngon được”.

“Ồ……..”.

“Mấy ngày trước ta có làm váng đậu cay vẫn còn, ngươi có muốn nếm thử không?”. Hà Kiều Hạnh lúc này nhớ tới, liền đi lấy cho hắn mấy miếng váng đậu cay, còn Trình Gia Hưng lại đi theo sau hỏi nàng đã đan bện làm được bao nhiêu cái mũ?.

“Ta không giỏi đan bện đồ, chỉ mới vừa bắt đầu quen tay thôi, đang làm cái đầu tiên”. 

“Vậy nàng đừng làm nữa, qua mấy ngày nữa ta sẽ đưa cho nàng một cái. Khi còn nhỏ ta thường đan bện làm bọ ngựa, châu chấu, mũ rơm, giày rơm ta học một lần là biết làm, việc đan bện cỏ rơm này rất đau tay, da nàng non mịn như vậy đừng để bị xước”.

Hà Kiều Hạnh vừa mới lấy váng đậu cay ra cho hắn nếm thử, ” Là ngươi nói đó nhé? Ta thật sự sẽ không làm, chờ ngươi đưa mũ rơm tới cho ta”.

Trình Gia Hưng ăn váng đậu cay mà Hà Kiều Hạnh lấy ra từ trong phòng của Đông Tử, gật đầu nói trở về sẽ đan bện làm liền.

……….

Chờ đến kho Đông Tử trở về, liền phát hiện váng đậu cay đã bị ít đi một nửa, mà Trình Gia Hưng đã sớm rời đi rồi, hắn còn tưởng là Bánh Nướng ăn vụng, nên nổi giận đùng đùng muốn đi tìm người tính sổ, mới vừa ra phòng thì gặp được đại tỷ.

Đông Tử đang muốn khóc lóc kể lể thì Hà Kiều Hạnh lúc này mới nhớ tới, “Sáng sớm Trình Gia Hưng có tới đây, nên ta đã vào phòng đệ lấy một ít váng đậu cay cho hắn nếm thử, vì thế còn dư lại không nhiều lắm, qua hai ngày nữa ta sẽ làm tiếp nhé”.

“Đệ thấy giống như ít hơn, không ngờ tới là Gia Hưng ca”.

Hà Kiều Hạnh cười đến hai mắt cong cong, nói hắn còn rất thích ăn.

Đông Tử đột nhiên cảm thấy không đúng, nghi ngờ hỏi: “Tỷ tỷ, đệ hỏi tỷ nhé, tỷ nói hai ngày nữa sẽ làm tiếp, là có nghĩ tới làm cho đệ không? Hay là làm cho Trình Gia Hưng?”.

Thấy Hà Kiều Hạnh chần chừ do dự một lúc, Đông Tử lập tức uỷ khuất.

Uỷ khuất thì uỷ khuất, nhưng hắn vẫn chủ động gánh vác việc lau rửa sạch cối xay cùng với ngâm đậu, vì váng đậu cay nên phải bận rộn làm việc thôi.

Mà ở đầu bên kia, Trình Gia Hưng cuối cùng cũng không ở lại ăn cơm nhà Hà gia, hắn nói chuyện với Hà Kiều Hạnh một lát rồi đi cắt cỏ cho heo, lúc cắt xong trở về thì trời còn đang sớm, Hoàng thị thấy thì rất vui mừng vì hôm nay hắn không mặt dày ở lại nữa, rồi lại phát hiện trong tay hắn đang bưng một cái bát, trong bát  đầy ấy không biết là cái gì.

“Cho con đi qua là không ở lại ăn cơm nhà người ta, sao đi ra ngoài sớm mà giờ mới trở về”.

“Con không ăn, hôm nay Hạnh Nhi giữ con ở lại con cũng không ăn”.

Hoàng thị:……….

“Con không ăn, sao bưng một cái bát về, đây là cái gì?.”

“Là chao đỏ”.

“Đó là cái gì thế?”.

“Có nói nương cũng không hiểu đâu, dù sao cũng là để ăn với cơm, đây là Hạnh Nhi tự làm đấy, rồi lấy cho con một bát ăn nếm thử “.

“Nàng cho con ăn nến thử thì con nếm thử, nàng bảo con xuống đất có có đi không?”.

Trình Gia Hưng đặt bát chao đỏ lớn xuống rồi cũng buông sọt cỏ tre xuống, đắc ý dạt dào nói: “Nàng sẽ không giống như nương! Nàng ấy sẽ không ép con xuống đất!”.

“Lấy chồng theo chồng ăn mặc, nàng định không ăn không mặc sao?”.

“Lần trước con đã nói chuyện với nàng rồi, con nói con không thích làm việc dưới ruộng đất”.

“Sau đó nàng ấy trả lời như thế nào?”.

“Nàng nói tuỳ con”.

Đây đúng là tiếng sét nổ giữa trời xanh a, Hoàng thị thật sự chết lặng người, một lúc sau mới chạy theo hỏi: ” Vậy không phải hai người chết đói sao? Ngươi cứ như vậy mang theo vợ con đi uống gió tây bắc à?”.

“Không không, con có thể đi đánh bắt gà rừng, thỏ hoang đi bán lấy tiền”.

“Còn mùa đông thì sao?”.

Trình Gia Hưng vui vẻ hì hì cười nói: ” Mùa đông à, mùa đông con sẽ đóng cửa phòng ôm  vợ con ngủ”.

Hoàng thị lại muốn đánh hắn: ” Không làm việc con ăn cái rắm à! Con tưởng cuộc sống nhẹ nhàng như vậy sao?”.

Trình Gia Hưng không muôn nghe nương nhắc mãi chuyện này, nên đi vào phòng bếp tìm đồ ăn, còn nói những việc này sau khi thành thân sẽ bàn bạc với Hạnh Nhi, gấp gáp cái gì? “Đúng rồi, nhị ca đâu ạ?”.

“Còn không phải là ở dưới ruộng à”.

Trình Gia Hưng gật đầu.

Hoàng thị hỏi hắn lại đang có chủ ý gì thế?.

“Con thấy trời càng ngày càng nóng lên, nên muốn làm cho Hạnh Nhi cái mũ rơm, nhị ca không phải là rất giỏi việc đan bện này sao, con bảo ca ấy dạy con một chút”.

Hoàng thị vừa rồi còn chịu đựng được không đánh hắn, nhưng lúc này thực sự phải đánh hắn mấy cái: “Bảo con xuống đất thì giả vờ mắt điếc tai ngơ, lên núi xuống sông thì không sợ sự cố nguy hiểm, giờ còn học cách làm mũ rơm? Sao con không chịu học cách làm ruộng, trồng trọt cấy mạ? Ta đánh chết ngươi cái thằng không có tiền đồ!”.

Khi Hoàng thị đánh hắn, Trình Gia Hưng liền quay lưng  lại, chờ sau khi nương đánh xong, hắn mới xoay đầu: “Không phải mấy ngày trước nương nói thành thân xong thì mặc kệ chúng con sao, mặc kệ để huynh đệ  bọn con tự lo mà, sao nói rồi giờ không tính nữa ạ?”. 

“Ta phân cho con một mảnh mất, con có trồng trọt nó không?”.

“Con không trồng nó, con đã nghĩ xong rồi, chờ Hạnh Nhi vào cửa, con sẽ chạy vài chuyến đi lên núi Tiểu Vân Lĩnh, rồi lấy tiền nhờ ai đó giúp con trồng trọt”.

Hoàng thị bị hắn làm cho tức giận choáng váng đầu óc, lúc ở trên bàn ăn cơm cũng ăn không có khẩu vị, vào ban đêm nàng trở về phòng rất sớm, nằm ở trên giường không tài nào chợp mắt được, trợn mắt nhìn bức tường đá cân nhắc suy nghĩ, tự hỏi rốt cuộc phải nên làm như thế nào mới được, tại sao nàng nghĩ ra được cách gì để đối phó với Trình Gia Hưng đều vô dụng?

Còn Trình Gia Hưng thì đang băn khoăn không biết có phải hắn chọc giận lão nương nhà mình hay không, nên bảo cha vào nhìn một cái, nghe nói không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Trước đó Trình Gia Hưng còn khoác loác với cô vợ nhỏ là hắn rất khéo tay, đặc biệt việc đan bện này, khi còn nhỏ thường làm bọ ngựa châu chấu. Lời này là nửa thật nửa đùa, hắn có biết làm một số đồ nhỏ, nhưng còn đan bện mũ, giày thì hắn chưa làm qua bao giờ. Trình Gia Hưng nghĩ hắn có nền tảng cơ sở đan bện, đầu óc cũng linh hoạt, vì vậy học qua chắc không khó khăn.

Tình huống so với suy nghĩ cũng không khác nhau là mấy, Trình Gia Quý dạy một lần, Trình Gia Hưng xem qua liền học được, đôi tay của hắn thật sự rất linh hoạt, quả thật phù hợp với đan bện đồ đạc.

Làm ca ca ở bên cạnh thở dài: “Lão tam, đệ so với ta học được nhanh hơn rất nhiều”.

” Đệ thông minh mà”.

“Đúng là thông minh thật, nhưng đặt không đúng chỗ cũng vô dụng, đệ hôm nay làm cái mà nương tức giận như vậy?”.

“Chúng ta chỉ nói chuyện phiếm vài câu, sau đó nương thành như vậy”.

Trình Gia Quý hỏi hắn nói chuyện gì, ánh mắt Trình Gia Hưng rơi vào trên chiếc mũ rơm, động tác trên tay không ngừng chuyển động, đồng thời còn phân tâm ra nói chuyện lại một lần nữa cho nhị ca nghe. Trình Gia Quý nghe xong một lúc lâu không thốt lên lời, hắn hít thở không thông.

Săn thú lấy tiền thuê người khác trồng trọt dưới đất????

“Có phải là trong tay đệ nhiều tiền quá nên đốt đi phải không?”.

“Còn không phải là nương nói nhất định phân chia cho đệ một mảnh đất sao, nhị ca, ca nói đệ quay đầu lại trả thêm tiền cho nương, thì nương có từ bỏ ý nghĩ này đi được không? Ba trăm sáu mươi ngày làm nghề gì mà chẳng không được, tại sao lại cứ phải là trồng trọt chứ? Không nói đến chuyện đệ săn thú, mà ca xem, vợ của đệ Hạnh Nhi có phải tay nghề rất tuyệt không? Nếu không được thì ta ở trong thôn đi thu mua nguyên liệu nấu ăn, với tay nghề nấu ngon của Hạnh Nhi như vậy, ta đi ra ngoài bán còn không được sao? Trên trấn nhà giàu nhiều như vật, ta không lo đồ tốt như vậy lại không bán được?”.

“Lão tam, đệ muốn làm người bán hàng rong sao? Như vậy không phải là còn mệt hơn làm ruộng à?.

Trình Gia Hưng cảm thấy trước mắt có rất nhiều con đường, nên đi trên con đường nào thì dù sao hắn cũng vui vẻ hơn là việc mỗi ngày phải vác cuốc xuống đất dốc sức vất vả. Lại nói trong nhà có ruộng đất là có cơm ăn, chỉ cần mùa màng không bị mất, thì cuộc sống vẫn khống quá khó khăn trôi qua được. Trình Gia Hưng là một người lười, đồng thời hắn cũng không có kiên nhẫn chờ đợi, vác cuốc đi ra ngoài cả buổi đến chiều mới về mà không có thu hoạch gì thì hắn không hăng hái nhiệt tình làm. Còn Vì sao lại thích chạy lên núi? Còn không phải là vì có ăn, có thu hoạch liền sao.