Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn***
``
``
Lời Lục Mục nói ra giống như sét đánh giữa đồng bằng, làm mấy người kia đều ngây ra tại chỗ.
Lúc này Lão Răng Vàng thường ngày tưng tửng đã ngưng cười, gã ra hiệu bảo đám Nam sơn đừng lên tiếng.
Lão Răng Vàng tới gần Lục Mục, ghé vào tai nó dịu giọng nói.
- Con đừng dọa cậu chứ, mẹ con tự tử mà, sao lại biến thành con hại chết chị ấy được?
Lục Mục lắc đầu liên tục.
- Là con đã hại chết mẹ con.
Giọng Lục Mục nghẹn ngào.
- Một ngày trước khi mẹ tự tử, con vì ba mà cãi nhau với mẹ một trận, còn nói ra mấy lời độc ác rằng sao mẹ không chết đi cho rồi.
Thằng bé nhắm chặt hai mắt nói tiếp.
- Vì con không muốn nhìn thấy mẹ nên đã dọn đồ qua nhà bạn, ai ngờ...
Chuyện là thế ư? Lão Răng Vàng thở dài. Bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi, nó chỉ là một đứa bé, không thể làm ra chuyện ác tày trời được.
Lục Mục đang trong thời kỳ phản nghịch, mấy việc cãi nhau với người lớn, cứ khăng khăng làm theo ý mình cũng dễ hiểu thôi.
Lão Răng Vàng vỗ vai Lục Mục.
- Chuyện này không trách con được.
Việc đã đến nước này, Lão Răng Vàng cũng chỉ có thể an ủi thằng nhóc như thế, cố gắng để đời nó không gánh vác nhiều thứ trên lưng.
Lão Răng Vàng cảm thấy việc Lục Văn Nguyệt chọn tự tử, nguyên nhân lớn nhất chính là người cha Lục Mục nhắc tới, còn lời của thằng bé chỉ là giọt nước làm tràn ly mà thôi.
Dù gì mấy ngày trước khi Lục Văn Nguyệt tự tử, chị ấy đã nhắn tin cho gã, chứng tỏ trước khi đó chị ấy đã có quyết định tự tử rồi.
- Đều tại con, nếu không phải con cứ cãi nhau với mẹ vì chuyện của ba, mẹ cũng sẽ không chết. Vốn dĩ mẹ tính cả nhà ba người cùng đi du lịch, hàn gắn quan hệ gia đình, giờ thì chẳng còn gì nữa rồi. Trong di thư của mẹ có viết mẹ chỉ là người thừa, mà người thừa thì không nên tồn tại trên đời.
Sao lại là người thừa, còn không phải do nó với ba xem thường mẹ ư.
Lục Mục luôn nhắc tới ba ba, Lão Răng Vàng tò mò rốt cuộc ba nó là ai.
Lần nào hỏi Lục Mục đều im lặng không đáp, thừa lúc thằng bé uống say, Lão Răng Vàng bèn hỏi.
- Rốt cuộc ba con là ai thế.
- Ba con là Tạ Dung.
Tạ Dung?! Tiểu Mi liếc Nam Sơn một cái, lẽ nào là Tạ Dung trên TV sao.
Có lẽ trùng tên thôi, dù sao những ngôi sao lớn không cùng một thế giới với họ.
Nam Sơn biết điều này, không ngờ Lục Mục lại tự mình nói ra.
Cố Thăng và Tiểu Mi cùng lúc nghĩ tới, bèn lên tiếng hỏi thử.
- Là Tạ ảnh đế trên TV à?
- Vâng.
- Không ngờ lại là anh ta.
Lão Răng Vàng nhíu mày.
- Chẳng trách chị ấy không chịu nói ra cha của đứa nhỏ là ai.
Cũng dễ hiểu vì sao Lục Mục vừa nghe tin Tạ Dung công bố chuyện yêu đương thì đã suy sụp, rồi muốn uống rượu giải sầu.
Nếu thật sự như thế thì việc chị họ không nói ra chuyện yêu đương cũng vì bảo về nghề diễn viên của Tạ Dung.
Tính thời gian thì lúc Lục Văn Nguyệt có Lục Mục, Tạ Dung vẫn là người mới, anh ta vừa đóng một bộ phim mới nổi không bao lâu, sự nghiệp đang trên đà thăng tiến, chủ yếu kiếm sống dựa vào gương mặt. Nếu tùy tiện công khai thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh ta.
Nhưng mà đã qua nhiều năm như thế, Tạ Dung đã dùng thực lực chinh phục khán giả, cho dù công bố chuyện tình cảm cũng không ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này lắm, thế mà anh ta vẫn không chịu nói.
Có lẽ thời gian đã xóa nhòa tình yêu Tạ Dung dành cho Lục Văn Nguyệt, nhưng Lục Văn Nguyệt vẫn yêu anh ta.
Lục Mục lại lầm bầm:
- Lúc trước còn tạm ổn, nhưng nửa năm nay hễ bọn họ gặp mặt lại cãi nhau, con thấy phiền quá bèn khuyên họ chia tay đi. Nhưng mẹ không nghe, bắt cha phải làm theo giao hẹn, mỗi tháng tới nhà một lần. Tuy rằng ba có tới nhưng không khi nào vui vẻ cả.
Lục Mục càng nói càng tỉnh táo, chắc thằng bé chỉ muốn mượn hơi men để thổ lộ hết những điều trong lòng.
- Thế em có biết ba em đang quen với Ninh Khinh Huyên không?
Nam Sơn càng tò mò về chuyện này.
Ai ngờ Lục Mục lại gật đầu, vẻ mặt đau khổ.
- Mọi người biết đấy, ba em quay phim ở bên ngoài, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Bộ phim gần đây nhất của ông ấy đều quay cùng Ninh Khinh Huyên, ba bị đau dạ dày, may mà có cô ấy chăm sóc...
Nam Sơn chợt nghĩ tới một khả năng, cô cẩn thận hỏi.
- Có phải em ủng hộ ba em quen với Ninh Khinh Huyên không?
Lục Mục thừa nhận.
- Em thấy ba mẹ đã không còn tình cảm với nhau, chi bằng chia tay đi. Lúc đó em lén đi gặp Ninh Khinh Huyên rồi, cảm thấy cô ấy cũng được.
Ban đầu Lục Mục có ấn tượng không tốt với Ninh Khinh Huyên, lần đầu gặp mặt có thể nói là rất tệ. Có lẽ vì bản thân là con của ba nên cô ấy cũng không tức giận, rất quan tâm nó, thậm chí cố ý tìm mô hình không còn sản xuất mà nó thích cho nó nữa.
Dần dà Lục Mục cảm thấy Ninh Khinh Huyên cũng được lắm, có thể chăm sóc ba rất tốt.
Nam Sơn chợt thấy không đáng thay Lục Văn Nguyệt, cô có thể cảm giác được nỗi tuyệt vọng của cô ấy.
Một cô gái chưa kết hôn, cô đơn lẻ loi mang theo đứa con, im lặng chịu áp lực dư luận từ những người xung quanh.
Mười mấy năm qua lặng lẽ hy sinh vì gia đình này, không có danh phận lại ít ở chung với chồng. Trong cuộc sống, Tạ Dung căn bản chẳng giúp được gì.
Cuối cùng thanh xuân qua đi, Tạ Dung lại yêu người khác, ngay cả con trai duy nhất cũng theo cô gái kia, khuyên cô chia tay đi.
Giống như Lục Văn Nguyệt nói vậy, cô ấy trở thành người thừa, đúng là khiến lòng người lạnh lẽo.
- Mẹ con vừa mới chôn chưa được vài ngày, ba đã...
Thằng bé lầm bầm thêm vài câu rồi chẹp miệng, ngủ thiếp đi.
Cả phòng hơi yên tĩnh, nghe chuyện của Lục Văn Nguyệt xong, thật khiến người khác cảm thấy áp lực.
Cuối cùng Lão Răng Vàng tằng hắng vài tiếng rồi mới nói:
- Thằng bé này say rồi, chắc nó cũng không biết mình nói gì đâu, mấy người tuyệt đối giữ bí mật nhé.
Lão Răng Vàng nghĩ xa hơn, thằng nhóc này muốn ở nhà Tạ Dung, mà Tạ Dung vừa mới công bố tình cảm. Lỡ như truyền ra tin vợ anh ta mới chết không lâu, chắc chắn anh ta sẽ phải chịu áp lực của dư luận. Nếu để Tạ Dung biết người tiết lộ sự thật là Lục Mục, khó tránh khỏi sẽ làm ra chuyện gì đó.
Sau đó, tất cả mọi người đều cụt hứng.
Lão Răng Vàng đứng dậy trước.
- Tôi đưa Lục Mục về trước, mọi người cứ ăn đi.
Lão Răng Vàng đỡ Lục Mục, Tiểu Mi vội đứng dậy, mở cửa dùm gã, rồi quay sang nói với Nam Sơn:
- Em tiễn Lão Răng Vàng ra cửa rồi quay lại ngay.
Nam Sơn nhìn theo bóng lưng của ba người, đoạn thì thầm.
- Sao Tiểu Mi lại trở nên nhiệt tình như thế nhỉ.
- Cá này là món tủ của quán này đấy, cô nếm thử xem.
Cố Thăng gắp mang cá cho cô, nghe thấy cô lẩm bẩm thế thì thuận miệng nói.
- Tiểu Mi có ý với Lão Răng Vàng mà.
Nam Sơn quay phắt lại, trố mắt ra.
- Thật hay đùa vậy?
Cố Thăng thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô thì thu lại nụ cười rồi gật đầu.
- Tôi thấy lúc ăn cơm ánh mắt của Tiểu Mi như có như không nhìn Lão Răng Vàng.
- Tôi không tin đâu.
Mới tối qua thôi, Tiểu Mi còn chê hàm răng vàng của Lão Răng Vàng kia mà.
- Có thể cô ấy thấy Lão Răng Vàng đẹp trai nên mới nhìn lâu thêm chút ấy mà.
Cố Thăng nói.
- Tôi cũng đẹp trai nè.
- Thì sao?
Nam Sơn hỏi.
Cố Thăng nhìn cô với vẻ lên án, rồi im lặng.
Trong lòng Nam Sơn thấy là lạ, giống như bản thân là một gã đàn ông cạn bã bội tình bạc nghĩa vậy.
...
Quán ăn này khá gần nhà Tiểu Mi, vì thế Nam Sơn và Tiểu Mi đi từ từ về nhà, còn Cố Thăng thì tìm tài xế.
Trên đường về, Tiểu Mi cúi đầu lướt weibo, cô vừa xem vừa mắng.
- Gã Tạ Dung đúng là cặn bã mà, muốn lột trần bộ mặt thật của gã quá.
Tạ Dung ở trong giới giải trí đã nhiều năm, giao thiệp cũng rất rộng, những ngôi sao quen hắn đều đăng weibo chúc phúc.
Khắp weibo đều đang chúc phúc cho tình yêu của Tạ Dung và Ninh Khinh Huyên, chẳng ai biết rằng, có một cô gái đứng sau lưng anh ta lặng lẽ hy sinh mấy chục năm, sau đó tự tử kết thúc mạng sống của mình.
- Chúng ta đã hứa với Lão Răng Vàng rồi, chuyện này chúng ta không nên nhúng tay vào thì hơn, Lục Mục còn cần phải sống thật tốt mà.
Nam Sơn khuyên nhủ.
Tiểu Mi gật đầu.
- Em biết chứ, nhưng tức quá đi.
Đoạn cô đổi đề tài.
- Chị thấy Lão Răng Vàng đẹp trai không?
- Cũng đẹp, lẽ nào em...
Nam Sơn dừng bước, hình như bản thân vừa biết chuyện khủng khiếp gì đấy.
Tiểu Mi đoán được cô muốn hỏi gì, bèn cắt ngang lời cô mà nói.
- Chị đừng hiểu lầm, em chỉ thấy anh ta hơi giống Tiết Thư Tề thôi.
Nam Sơn gật đầu, một người mặt trái xoan, một người mặt tròn, chả giống tẹo nào.
- Nếu anh ta bỏ hàm răng vàng đi thì em có thể suy nghĩ lại chút.
Nhưng mà không thể nào đâu, hiện giờ Lão Rằng Vàng đang cố gắng thăng cấp bộ răng vàng ấy đấy.
...
Sáng sớm, Nam Sơn nằm mơ.
Bản thân cô biến thành một chiếc gương, có một con husky đang đứng liếm lông trước gương.
Nam Sơn không thể động đậy, cô đành phải ngắm con husky kia.
Không ngờ con husky ấy lại mỉm cười với cô, lắc lắc mông rồi hỏi:
- Kính ma ơi kính ma, ai mới là husky xinh đẹp nhất thế giới.
Ngay lúc cô đang muốn trả lời thì bị Tiểu Mi lay tỉnh.
- Nam Sơn Sơn, có tin quan trọng này.
Nam Sơn còn buồn ngủ, dụi dụi mắt hỏi.
- Sao thế?
Tiểu Mi không trả lời mà giơ điện thoại lên trước mặt cô.
- Chị tự xem đi.
Nam Sơn xem mấy lần, ngay lập tức tỉnh ngủ.
Cô mới ngủ một giấc thôi, trên weibo đã thay đổi long trời lở đất luôn.
Có một blogger tên Ánh Trăng Biến Mất đã tung tin trên weibo rằng Tạ Dung có con với giáo sư đại học, nhiều năm qua quan hệ của họ vô cùng thân thiết, chưa từng ngừng liên lạc, hơn nữa còn đăng ảnh chụp của Tạ Dung và Lục Văn Nguyệt, từ khi còn trẻ đến trung niên.
Lúc rạng sáng thì tin này đã được tung ra rồi, năm phút sau, blogger kia lại tiếp tục đăng tin lên, Lục Văn Nguyệt vừa tự tử chết vào tuần trước.
Nếu hai tin này được đăng vào hôm trước, mặc dù cũng là tin hot nhưng sẽ không ảnh hưởng tới sự nghiệp diễn xuất của Tạ Dung.
Chọn thời cơ này quá khéo, đúng lúc Tạ Dung và Ninh Khinh Huyên vừa công bố tình cảm, đang được đông đảo cư dân mạng chú ý.
Hai tin tức này so sánh với nhau, thật sự là vô cùng trái ngược.
Người yêu ngày trước mới chết không bao lâu, Tạ Dung đã vội vã công bố tình cảm với Ninh Khinh Huyên.
Chỉ trong thời gian ngắn, trên mạng liên tục công kích, Tạ Dung bị gắn mác gã cạn bã, cũng có fan nói có khả năng là màn lăng xê ác ý thôi. Tóm lại, phần bình luận có xu hướng chia làm hai cực.
Mấy tầm hình kia là đời sống riêng tư, đám chó săn căn bản không thể lấy được.
Lẽ nào là Lục Mục làm ư? Tiểu Mi gọi điện cho Lão Răng Vàng, lại hay tin: hôm qua Lục Mục không muốn về nhà, nên gã đã ở chung với nó cả đêm, thằng bé căn bản không có đụng vào điện thoại. Có tiền mua điện thoại đọc truyện mà thiếu mợ nó cái liêm sỉ chỉ biết đọc của bọn ăn cắp.