[Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào

Chương 1

Diệp An Vân là một nữ sinh khá giả, nàng có ba mẹ và anh hai là những người mang vị thế cao trong bộ máy chính phủ nhà nước. Nhưng ngoại lệ thì nàng cũng như bao người bình thường khác thôi, học tại một ngôi trường bình thường, cũng sống trong một ký túc xá vô cùng bình thường.

Bất quá, cái điều bất thường ở đây là nằm ở chú cún nhỏ nàng đang nuôi ở nhà riêng kìa!

Chú cún này đặc biệt hung dữ, tính khí cực kỳ kém, cả ngày không có nàng thì chỉ biết trốn trong phòng không ăn không uống, nói thế nào cũng chẳng chịu ló mặt ra.

Người giúp việc trong nhà bị ép đến đường cùng đành phải lấy ra điện thoại, điện một cuộc cho nàng.

“Alo?” Diệp An Vân một tay viết bài, một tay nhấc điện thoại có chút gấp gáp lên tiếng.

“Tiểu thư.” Quản gia khẩn khoản: “Cậu chủ đã cả ngày không ra ngoài, e là cơ thể sẽ không chịu nổi.”

“Đạp cửa, ép hắn ra ngoài!”

“Tiểu thư...”

Mặc dù nói lời tuyệt tình như vậy nhưng Diệp An Vân vẫn là không đành lòng, nhân lúc rảnh rỗi làm xong hết bài tập được giao sau đó liền lật đật bắt taxi quay về.

Tại sao nàng phải bắt taxi à?

Bởi vì nàng không thích đi xe riêng! Chỉ vậy thôi.

Về đến nhà, trong nhà đã vang lên từng đợt ầm ĩ. Tiếng chửi rủa lăng mạ xen lẫn với tiếng bàn tán của đám người hầu làm nàng phải nhức đầu ngán ngẩm.

“Gì vậy?”

Quản gia cả người toát mồ hôi hột, thấy Diệp An Vân như thấy cọng cỏ cứu mạng: “Tiểu thư! Thật may vì cô đã về!”

Diệp An Vân gật đầu, sau lại quay sang cái tên tính khí thất thường nọ khẽ nhíu mày.

“Náo loạn cái gì?”

Trương Anh Túc sắc mặt đại biến, nhân lúc trên tay cầm một cái gối ôm mà quăng đến thẳng trước mặt Diệp An Vân.

Đám gia nhân trong nhà: “!!!”

“Cái tên tra nữ này! Cả ngày hôm nay chị đi đâu hả?”

“Đương nhiên là đi học. Em nổi giận vì cái gì vậy chứ?” Diệp An Vân cầm lên cái gối, giọng nói thập phần không vui hướng hắn gằn giọng.

Trương Anh Túc sững người, tâm can trở nên khó chịu. Không kịp để hắn làm gì thêm nữa, một lần thêm một lần đau đớn từ bụng đột nhiên truyền đến.

Hắn từ từ khuỵu xuống, ôm lấy phần bụng có hơi nhô lên. Hai mắt hiện lên vẻ ủy khuất: “Chị còn không mau đến?”

“Được được được! Bổn tiểu thư đến là được chứ gì? Đừng nóng giận nữa.” Diệp An Vân hớt hải chạy đến đỡ hắn, hành động ẩn chứa nhu tình cùng cưng chiều.

“Chị là phải đi học, em đừng như vậy nữa có được không?” Nàng thuận tay xoa xoa bụng lớn của hắn. Trương Anh Túc mang tam thai tháng này là tháng thứ năm, nhưng người hắn nhỏ lại thấp nên phần bụng nhô lên trông rất quá khổ.

“Không giận chị đi học! Mà là dám bỏ đi mà không nói với em tiếng nào!” Trán Trương Anh Túc nổi gân xanh.

Nàng nhất thời cảm thấy mình hồ đồ, không muốn tiếp tục đề tài này nữa đành lảng đi: “Lần sau sẽ không.”

Cũng chỉ vì lúc đi nàng nhìn xem hắn ngủ cũng ngon lắm nên không nỡ đánh thức, nào ngờ lại khiến hắn nổi trận lôi đình như vậy.

“Ngoan, lên nệm nằm, lót gối mềm rồi đặt bụng lên. Chị ở đây xoa xoa cho bảo bối.” Nàng nhẹ nhàng đỡ hắn lên giường, lòng thầm nghĩ hắn thân thể không ổn định nên muốn dỗ hắn ngủ thêm một chút nữa.

“Chị tính đi đâu?” Ánh mắt hắn đột ngột chuyển lạnh, hàn khí thấu xương lan tỏa ra khắp phòng.

Diệp An Vân cạn lời, khẽ nhéo má hắn giọng thiên về kìm nén cơn giận, nghiến răng nghiến lợi: “Đi ngủ! Nhanh! Nếu còn lảm nhảm linh tinh chị liền bỏ đi!”

Trương Anh Túc giật mình, lo lắng sống chết nhắm lại mắt: “Em ngủ! Xin chị, đừng đi...”

“Không đi! Vẫn chỉ ở nơi này đợi em.”