[Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào

Chương 16

Tại sao... nó lại không khóc?

Dạ Uyên Vũ ngơ ngẩn, hai mắt đẫm lệ: “Tại sao... Cô nương à, tại sao? Tại sao nó lại không khóc?”

Lâm Minh Hoa cau mày: “Nó... có lẽ bị ngộp khí nên...”

“Cái gì?” Đôi mắt hắn vô thần, hoảng loạn ôm lấy đứa nhỏ: “Không thể! Không thể nào!... Bảo bối, bảo bối... Con khóc đi! Khóc đi! Khóc đi chứ?” Hai chữ cuối thanh âm của hắn có chút như gào lên.

“Dạ Uyên Vũ, ngươi... đừng quá đau buồn.” Nàng xoa lưng hắn, cũng không biết nên an ủi hắn cái gì.

Nhưng hắn ngược lại thật kiên cường, biết đứa trẻ đã từ biệt hắn ra đi cũng không biểu cảm gì quá mức, hắn lau nước mắt, nắm chặt hai tay trấn định bản thân. Sau đó lê người toan đứng dậy.

“Ê! Ngươi làm gì thế hả?” Lâm Minh Hoa vội vàng chạy lại đỡ hắn: “Ngươi vừa mới sinh, cơ thể còn yếu... Ngươi tính làm gì hả?”

Giọng hắn nhỏ như kiến, thều thào: “Dạ mỗ quay về kỹ viện tiếp tục công việc của mình.”

“Tiếp tục công việc?” Nàng giật thót: “Ngươi đùa ta sao?”

Nghe nàng hỏi, nước mắt Dạ Uyên Vũ lại chực trào ra: “Vậy xin hỏi cô, nếu không quay lại đó thì ta phải đi đâu?”

“Ngươi...” Lâm Minh Hoa nghẹn giọng, không biết lại là do ai đưa đẩy mà cuối cùng nàng bỗng đột nhiên trả lời: “Ngươi... có thể đến chỗ ta tịnh dưỡng vài ngày...”

“Đến chỗ của cô?” Lần này là đến lượt hắn ngạc nhiên: “Ta mới phải hỏi là cô đang đùa ta đấy à?” Hắn nhíu mi, không tin sẽ có một người tình nguyện cho hắn chỗ dung thân.

Trông thấy gương mặt như tiên như hoa của hắn đang nhìn chăm chú mình mà Lâm Minh Hoa phải run lên một cái, đánh một vòng ánh mắt tránh né. Đâu thể nào thừa nhận là tại vì nàng thấy hắn đẹp đâu...

“Bỏ qua, bỏ qua! Trước tiên ngươi cứ cùng ta về chỗ kỹ viện nơi ta ở đã. Ta sẽ chăm sóc ngươi...” Lâm Minh Hoa nâng người hắn dậy, chậm rãi tự thân lau qua người cho hắn rồi đột nhiên ôm hắn lên thành kiểu công chúa.

Nàng cũng chẳng biết tại sao mình lại đối với hắn ôn nhu như vậy. Trong khi bản chất của nàng chính là một con phượng hoàng kiêu ngạo, ôm một người... Là điều hoàn toàn không thể.

“Ơ...” Dạ Uyên Vũ kinh hách: “Cô đang...”

“Tên yếu đuối ngươi nên ngoan ngoãn một chút! Nếu không muốn cả hai bị ngã.” Lâm Minh Hoa cáu kỉnh nói.

Về đến kỹ viện, hàng trăm ánh mắt đổ dồn vào nàng và Dạ Uyên Vũ. Nhiều ánh nhìn tò mò quét một lượt lên người hắn làm hắn vô tình rúc vào lòng nàng nhằm tránh đi đám đông đang bàn tán xì xào. Mà loại hành động này, lọt vào mắt Lâm Minh Hoa chính là... Siêu, siêu đáng yêu!

“Sao vậy?” Nàng nuốt một ngụm nước bọt hỏi.

“Ta, ta không thích... không thích bị người khác nhìn...”

Lâm Minh Hoa nhếch lên khóe môi. “Xoạt” nàng dùng vạt áo che lại khuôn mặt thập phần hoàn mỹ của hắn.

“Hơ...” Dạ Uyên Vũ mở to đôi mắt lưu ly hướng nàng mà nhìn, vô thức đem theo sự tin tưởng khẽ dựa vào lòng người đang ôm mình.

...

“Ngươi ở đây đợi ta.” Đặt hắn xuống giường ngủ của mình xong, nàng dỗ hắn nằm xuống nghỉ ngơi. Kế tiếp rời phòng đến chỗ Quỳnh mama để xin cho hắn ở lại.

“Ngươi chắc chứ?” Quỳnh mama mang vẻ mặt chua ngoa ngồi trên ghế, chậm chạp lặp lại câu hỏi: “Ngươi giữ lấy hắn tức là gan ngươi cũng rất to. Một nữ nhân như ngươi có thể cho hắn cái gì? Hay cũng chỉ khiến hắn càng thêm nhục nhã hơn trước?”

“Ta có thể.” Lâm Minh Hoa hất cằm. Thật ra, nàng là một nữ nhân không hề thua kém bất kỳ ai. Người bình thường làm cái gì nàng cũng có thể làm được cái đó. Sống ở nơi thế này, là do nàng không có bất kỳ mục tiêu nào trên đời khiến nàng phải phấn đấu.

Dạ Uyên Vũ không nơi nương tựa, không thân không thích nhưng lại mạnh mẽ kiên cường khiến nàng động lòng. Nam nhân như vậy, kiếm trên đời không phải là dễ.

Có được sự đồng ý của Quỳnh mama, Lâm Minh Hoa hào hứng quay trở lại phòng rồi hết hồn khi thấy Dạ Uyên Vũ hắn đang đứng trước ao sen.

“Ủa?” Nàng nheo mắt nhìn theo, giây kế tiếp hốt hoảng đến gần: “Dạ Uyên Vũ! Ngươi tính làm cái gì nữa vậy?” Vừa la vừa kéo hắn ngã vào ngực mình ôm chặt.

“Lâm cô nương?”

“Ngươi định làm cái gì?”

“Ta... ta... ta định đi tắm...” Hắn nhẹ giọng, mắt thì nhìn lên quần áo nhếch nhác của mình.

“Tắm?” Lâm Minh Hoa nhướn mi: “Đi tắm mà ra ao sen làm gì?”

Hắn tỉnh bơ: “Ta thường lấy nước tắm ở đây mà...”

Lâm Minh Hoa bộc phát: “Lấy nước tắm ở đây? Ngươi có biết nhiệt độ không khí hiện tại là bao nhiêu không? Ngươi có biết là mình vừa mới sinh xong hay không?”

“Ta...”

“Vào phòng nhanh lên! Để đương gia nấu nước nóng cho ngươi! Cái tên yếu ớt ngươi thật là...” Nàng nghiến răng nghiến lợi lại nhấc bổng hắn lên ôm vào phòng.