[Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào

Chương 47

Anh yêu, làm sao vậy?" Đoan Lạc Hi bị hắn đè vào tường, có thể cảm nhận hơi thở nóng bỏng rõ ràng của hắn khiến tim cô đập loạn nhịp.

"Em không được phép đến gần hắn nữa."

"Sao cơ?"

"Không cho phép em đi với hắn."

Đoan Lạc Hi thừa nhận cô là một người chậm hiểu nha, cho đến bây giờ cô mới phát hiện, "hắn" trong miệng Từ Yên hóa ra là bạn học Nguyễn Dương.

"Anh à, trước hết khoan chuyện này đã... Cục cưng cho em biết, anh đã ăn cơm tối như lời em dặn chưa?"

Giang Từ Yên im lặng không trả lời đủ để cô phải thở dài ôm mặt ngao ngán, đến cùng là đã đổ thùng giấm mất rồi... Chẳng qua nếu không nhanh chóng lấp đầy bụng người kia, tới lúc đó cũng không còn kịp để lấp nữa.

"Oẹ..."

Đoan Lạc Hi lo lắng vuốt ve sống lưng đang cứng ngắc của hắn lại thở dài thêm mấy cái, vị tổng tài này... đúng là ngoan cố mà.

Đỡ lấy người đang ỉu xìu về phòng sau một trận nôn khan, Đoan Lạc Hi chạy ngay vào phòng bếp khẩn trương nấu ít cháo đậu đỏ rồi mang đến bồi hắn ăn. Suốt quá trình chỉ thấy Giang Từ Yên ngoan ngoãn mở miệng để cô đút, hoàn toàn không có biểu hiện gì giống lúc nãy.

"Từ Yên, anh vừa rồi... Ghen sao?"

"Em đoán xem." Hắn hất cằm quay mặt ra chỗ khác.

Đoan Lạc Hi: "..."

Hơ hơ, giận... giận rồi.

"Cục cưng, em hỏi anh... anh có tin tưởng em không?"

Hắn vẫn tỏ ra im lặng không thèm trả lời.

Không còn cách nào, cô bèn lần mò leo lên giường ôm lấy eo hắn, xoa xoa bụng bằng phẳng. Giang Từ Yên không có kháng cự mà còn nhiều hơn mấy phần hưởng thụ.

"Em không bao giờ rời xa anh, càng không bao giờ lại đối xử với anh như trước. Giang Từ Yên, đây là sự thật, xin anh đừng nghĩ nó là mơ nữa."Cô nhón thân, đặt lên khóe môi hắn một nụ hôn, nói tiếp: "Em vĩnh viễn chỉ là của anh."

"Thật không? Em không lừa anh?"

"Không bao giờ."

...

Vào tuần thứ ba mươi sau khi mang thai, Giang Từ Yên càng ngày càng không thấy thoải mái, cơ thể hắn nặng hơn, tâm trạng còn hay lên xuống thất thường nữa.

"Ách...ưm, aa..." Hắn nằm cuộn người trong chăn thở dốc, đau đớn thường xuyên tấn công khiến hắn không có lấy một giấc ngủ yên ổn.

Đoan Lạc Hi cảm nhận được cái gì đó không đúng, cô mơ màng tỉnh dậy thăm dò động tĩnh của đối phương: "Từ Yên, anh không sao chứ?"

"Hộc... Lạc Hi... Rút, rút gân... Anh đau quá, Lạc Hi..."

"Thôi chết." Cô ngay tức thì tình ngủ, lật đật tiến tới: "Em đến giúp anh xoa bóp ngay."

Lực đạo ấn bóp lên chân rất đều, bác sĩ có nói rằng khi thai nhi càng lớn thì hiện tượng này đối với thân thể thai phu cũng theo đó càng dễ gặp. Thói quen dậy giữa đêm này của cô cũng từ điều này mà hình thành nên, Đoan Lạc Hi ấn bóp một lát liền đi tìm một cái gối đệm thật mềm kê dưới bụng hắn, điều chỉnh tư thế để hắn nằm nghiêng, cô nói: "Anh yêu, để em giúp anh chỉnh tư thế ngủ cho thoải mái, nếu không sẽ không thở được."

"Ưm..." Hắn theo bản năng nghe cô dịch qua một chút.

"Ngoan lắm..." Đoan Lạc Hi vui vẻ mỉm cười, giây kế tiếp cô chui vào chăn rúc trong ngực hắn như thường lệ để đi ngủ.

Giang Từ Yên đưa tay ôm lấy cô, khẽ xoa nhẹ đỉnh đầu Đoan Lạc Hi: "Cảm ơn em... Chúc em ngủ ngon, bảo bối."

Sáng hôm sau tại văn phòng tổng công ty, thai phu ôm bụng lớn khệ nệ đi làm, được Đoan Lạc Hi bảo hộ cũng không mấy ai nhận biết. Thật ra hắn phải nên nghỉ làm rồi, nhưng chuyện này thực quan trọng và còn ảnh hưởng đến sự tồn vong của công ty, hắn không muốn nghỉ.

Đoan Lạc Hi cũng có nói để cô thay hắn giải quyết rồi nhưng hắn vẫn không chịu.

"Ài... Anh yêu, anh có biết bản thân mình cứng đầu lắm không?"

"Xin lỗi em..."

"Ài..." Đoan Lạc Hi đi đến: "Xin lỗi cái gì chứ? Anh cũng đâu có làm sai? Có trách là trách em không trông anh thật kỹ hơn."

Vừa nói xong cô phát hiện ánh mắt Giang Từ Yên bỗng trở nên dịu dàng dán lên người cô, khóe môi nhếch lên một độ cong khó thấy.

"Thật là..." Đoan Lạc Hi đỡ hắn đứng dậy đi vài vòng giảm căng thẳng: "Có mệt không? Mấy ngày nay sao em cứ cảm giác đứa nhỏ rất không yên ổn."

"Ừm... một chút..."

"Từ Yên... Cực khổ anh." Đoan Lạc Hi một bụng áy náy nói.

"Không cực khổ." Hắn luôn đáp lại cô như thế. Hắn không lo lắng việc mình sắp tới sẽ đau đến thống khổ thế nào, thứ hắn cần đơn giản luôn là nụ cười lạc quan của Đoan Lạc Hi. Chỉ cần cô cười, nụ cười dành riêng cho một mình hắn... Chỉ cần là như vậy thôi, chỉ cần như vậy hắn cũng cảm thấy sức lực mình tăng thêm mấy phần.

"Chừng nào em thi cuối kỳ?"

"Cuối tháng... Sao thế?"

...

Vậy là... hắn đã đến.

"Giang Từ Yên!" Đoan Lạc Hi tức giận khẽ quát: "Anh thật đã bị đứa nhỏ trong bụng làm cho hồ đồ rồi phải không?"

"Anh muốn thi với em, làm sao?"

Cái tên chết tiệt tùy tiện này...

Còn Mấy Ngày Nữa Phải Sinh Rồi Hả?