[Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào

Chương 6

Diệp An Vân học thiết kế ở Pháp một tuần. Không ngày nào mà hắn không gọi video cho nàng.

Hắn cũng không có hơi sức để nói nhiều, chỉ cần thấy nàng. Chỉ cần thấy được gương mặt khả ái dịu dàng của nàng... Thế là đủ.

“Đã ăn sáng chưa?” Giọng hắn nhỏ xíu, phải cố gắng hết mức nàng mới nghe ra hắn đang nói gì.

Diệp An Vân ngoan ngoãn gật đầu: “Chị đã ăn rồi, bảo bối không cần lo lắng.”

Vốn dĩ nàng còn tưởng bản thân phải suy nghĩ cách để dỗ dành hắn. Không ngờ sau cuộc gọi kia, Trương Anh Túc cũng không náo loạn đến mức một hai đòi mua vé máy bay qua Pháp. Mỗi ngày hắn đều theo đúng giờ gọi điện để được thấy nàng sau đó là im lặng nhìn nàng làm việc.

Thỉnh thoảng có nói chừng vài câu không đầu không đuôi, đến mức Diệp An Vân phải dành cả một ngày trời để phân tích lại câu nói đó.

Trương Anh Túc biết mình đang gián đoạn việc học của nàng chỉ đành mỉm cười qua loa, tìm một lý do để ngắt máy.

Ngồi trong căn phòng rộng lớn mà cô quạnh, hắn nghĩ về quá khứ của chính mình.

Hắn sinh ra là một cô nhi, từ đầu đến cuối đều không biết ba mẹ mình là ai, cũng không biết họ còn sống hay đã chết.

Hắn được nuôi dưỡng tại cô nhi viện, trong một lần tình cờ khám sức khỏe thì mới được mở mang tri thức về thế giới này.

Hắn có khả năng mang thai.

Từ trước đến nay, nam nhân mang thai không phải không có nhưng tỉ lệ là rất nhỏ.

Mà hắn lại vô tình nằm trong số ít những người ở tỉ lệ rất nhỏ đó.

Cơ thể hắn từ khi sinh ra đã yếu ớt, không như những đứa con trai khỏe mạnh cao to đồng trang lứa, chỉ một làn gió nhẹ thổi qua cũng đủ khiến hắn sinh bệnh.

Hắn sợ tất cả các loại thời tiết. Lạnh hay nóng cũng đều có sức mạnh hủy diệt thân thể của hắn. Bạn bè không thích chơi với hắn, ai cũng coi hắn là một kẻ lập dị, thấy hắn thì chỉ chỉ trỏ trỏ đùa cợt: “Thằng bệnh hoạn đến rồi.”

Trương Anh Túc cười khổ, duy chỉ nàng... là không ghét bỏ kẻ lập dị này.

Nàng học trên hắn hai khối, gặp hắn lúc nào cũng mỉm cười. Ban đầu hắn còn nghĩ gương mặt kia thật sự giả tạo, dần dần chính mình lại bị trầm mê vào gương mặt đó lúc nào chẳng hay.

Nàng luôn luôn cười, từ nàng hắn nhận thấy bản thân như được bao bọc bởi một loại cảm xúc ấm áp. Không giống với những người khác, nàng như ánh mặt trời nằm giữa vũ trụ tối đen mịt mờ, khiến hắn cảm thấy thoải mái... Cũng khiến hắn thấy an tâm.

Hắn nhẫn nhịn, hắn sẽ ngoan ngoãn đợi nàng quay về. Rồi lúc đó, hắn sẽ không bao giờ để nàng đi nữa.

“Em đợi.”

...

Ngày đó đột nhiên trở nên xa xăm.

Vào lúc chuyến bay cuối cùng cất cánh, một tin tức đã truyền đến tai hắn.

Khiến hoang mang, khiến hắn điên dại. Trương Anh Túc ngây ngốc ngồi trong phòng, ánh mắt nhìn về một nơi nào đó không rõ bên ngoài cửa sổ.

Trên tivi ở phòng khách phát ra tiếng của một nữ biên tập viên.

...

Không ngờ đến, chuyến bay của Diệp An Vân vô tình gặp phải bão lớn, đã gặp nạn.

Ba mẹ của nàng bần thần, cứng đờ ngồi trước màn ảnh. Trên tay mẹ Diệp là chiếc điện thoại không ngừng gọi đến cho nàng.

Không có ai nhấc máy.

Bà không tin, không tin những gì đã xảy ra đâu.

Tại sao lại xảy ra với con gái của bà?

Tại sao...

“Chị không phải đã nói... sẽ nhanh quay về với em sao?” Trương Anh Túc mơ hồ: “An Vân, xin chị... Đừng rời đi em.”

Nước mắt từ khóe mi trào ra, hắn không khóc lớn. Chỉ khe khẽ nức nở càng khiến cho người khác đau lòng.

“An Vân, An Vân, An Vân... An Vân của em...” Hắn đau đớn ôm gối đầu, thai bụng theo cảm xúc làm hắn đau đớn, run rẩy không ngừng: “Ư... chị, An Vân... Em đau, em đau lắm.” Lệ không ngừng tuôn dài trên gò má thiếu niên.

Bụng bị ép đến biến dạng bên thành giường, Trương Anh Túc cúi thấp đầu nôn không ngừng. Trong bụng hắn vốn đã không có đồ ăn, hiện nôn ra chỉ còn nước.

Khó khăn lắm mới ép xuống được cơn buồn nôn. Nhưng những trận đau đớn ở bụng lại không hề thuyên giảm.

Hắn mang tam thai chính là vấn đề lớn. Song thai đã khó nay còn khó hơn, nhưng có lẽ... Hắn đột nhiên cảm thấy, hình như không còn vấn đề gì nữa rồi.