[Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào

Chương 7

Trương Anh Túc nhốt mình trong phòng một ngày, ba mẹ nói kiểu gì cũng không chịu mở cửa ra. Nếu còn tiếp tục chắc chắn sẽ tổn hại cho cơ thể hắn.

Ông bà Diệp cũng hết cách, thật sự không muốn có thêm một cái hỉ sự sau chuyện con gái vàng ngọc của họ đâu.

Hai người chỉ còn biết hết mực đứng trước cửa phòng khuyên ngăn nhưng bất quá... bên trong thì vẫn chẳng có chút động tĩnh gì.

Cư nhiên, trời cao có mắt. Không đến nỗi dùng gậy đánh uyên ương, ngày hôm sau tức thì có cuộc gọi đến, là một tin tốt.

Con gái đã được tìm thấy, mặc dù đang trong trạng thái hôn mê bất tỉnh nhưng nghe ra thì tim vẫn còn đập.

Lúc máy bay rơi, nàng vô tình rơi xuống những tán cây thấp. Đến khi cứu hộ đến, bằng ý chí nghị lực nào đó Diệp An Vân vẫn còn sống trong khi các hành khách khác đều đã tử vong.

“Anh Túc! Anh Túc! An Vân, An Vân... Con bé vẫn còn sống!”

Con ngươi hắn giãn ra, trong giây lát quên cả mình đang mang thai nhảy phốc xuống giường, “Bang!” một tiếng mở cửa.

“Mẹ, ba... Hai người vừa nói gì?”

Hai ông bà cũng vui sướng không kém, hết hồn đỡ lấy hắn: “Mẹ, mẹ vừa nghe...”

Hai mắt hắn lại ươn ướt, nức nở thuận thế gục xuống.

“Anh Túc! Anh Túc! Anh Túc!” Giọng nói của mẹ cũng dần dần nhỏ đi. Trước mắt hắn là một mảng tối sầm.

...

Đến khi tỉnh lại trời đã tối đen. Hắn ngồi ngẩn trên giường ấm nhớ lại đoạn tình huống vừa rồi.

“An Vân!”

“Xoạt.” Hắn gạt chăn ra một bên toan đứng lên, nhưng giây kế tiếp hắn lại phải rụt chân về vì lạnh.

Trong phòng không mở máy sưởi. Ba mẹ và quản gia không rõ đã đi đâu... Chẳng qua, việc này thông thường là do An Vân làm, trong phòng có máy sưởi hay không ba mẹ nàng cũng không biết. Những tưởng thông thường đều chỉ như vậy là được.

Quản gia giờ này không mở thì hắn đoán là lão đã đi đâu đó chưa quay về rồi. Quản gia hiếm khi nào quên mở máy sưởi cho hắn, hôm nay quên thế này còn đi trễ như vậy thì chắc phải là chuyện gì gấp gáp lắm.

Trương Anh Túc lạnh đến run, ban đêm nhiệt độ hạ thấp, đối với người thường là mát mẻ nhưng đối với hắn là lạnh đến đoạt mạng.

Hắn quấn chăn dày lên người đi tìm chỗ bật máy sưởi, bất giác không biết nghĩ tới cái gì lại thút thít ủy khuất khóc nấc.

“Chị, Anh Túc nhớ chị...”

Người đối xử tốt với hắn trên thế gian này, không màng bất cứ thứ gì cũng chỉ có nàng mà thôi.

Thử mở cửa phòng, bên ngoài là tiếng ồn ào huyên náo khiến hắn phải nhíu mày.

Là đám họ hàng xa gần của Diệp gia. Nửa đêm rồi vẫn không tha cho người ta nghỉ ngơi.

Đứng trên đầu cầu thang, Trương Anh Túc lắng tai nghe ngóng.

“Hừ, con nhãi An Vân chết tiệt đấy tuy thấy xác nhưng lại bất động. Còn không phải chết rồi sao? Tôi sẽ là người giúp nó cai quản phần cổ phần kia.”

“Tôi sẽ giúp nó giữ lấy. Đến khi nó khỏi hẳn thì sẽ giao lại, hai người sợ cái gì?”

“Chỉ cần hai người ký vào đây là được. Cũng không cần chính tay An Vân ký nha. Dẫu sao cũng chỉ có hai người là khiến nó tin cậy.”

“Tên nam nhân lập dị kia thì không cần để ý! Chỉ là một tên bám váy phụ nữ. Nó cũng chẳng có quyền gì trong căn nhà này.”

“Mấy người thôi đi!” Ba Diệp tối mặt: “Con gái tôi ra nông nỗi này, mấy người chỉ chăm chú đến tài sản của nó!”

Tay hắn siết chặt lan can, muốn chạy xuống nhưng bị mẹ Diệp từ phía sau ngăn lại: “Anh Túc, đừng đi.”

“Mẹ! Bọn họ!...”

“Không sao, An Vân... sẽ ổn thôi. Nó sẽ quay lại...” Bà ôm hắn vào lòng, xoa xoa tóc hắn nhẹ giọng an ủi: “Rồi đám người đó... sẽ không được yên thân.”

Mẹ Diệp mỉm cười nhẹ bẫng: “An Vân yêu con nhất trên đời này, nó sẽ... không để yên cho bất kỳ ai khiến con buồn... Anh Túc, đừng giận dữ sẽ có hại cho bọn trẻ cũng không tốt cho cơ thể.”

Hắn mím môi xoa bụng đang căng tròn tỉ lệ nghịch hoàn toàn với trọng lượng cơ thể hắn.

“Mẹ vừa gọi cho quản gia. Diệp An Vân không sao...” Bà sờ lên má hắn, thầm nghĩ mới mấy ngày đã gầy như vậy. Con gái bà khi tỉnh lại không biết có trách bà hay không đây...

“Nó bị thương rất nặng, khi nào tỉnh lại cũng không biết... Nhưng con đừng lo, sớm thôi... An Vân sẽ quay về bên con.”

“Vâng.” Hắn gật đầu đáp lại, lòng lại nặng trĩu đến không ngờ: “Mẹ, An Vân... chị ấy hiện tại đang ở đâu?”

“Con đi ngủ trước đã, ngày mai quản gia sẽ đưa con đến gặp nó.”

Không còn cách nào khác, hắn chỉ đành quay về phòng nghỉ ngơi. Hắn không thể lê cái thân xác mệt nhoài này đi gặp nàng được.

“An Vân... em đau...”